“Cái này gọi là hy sinh bản thân, hoàn thành việc lớn. Mẹ, nếu như mẹ không đi làm, chúng ta đều sẽ chết đói ở đầu đường. Dù sao con cũng có đại ca nhặt xác, còn mẹ thì sao?” Cậu bé nói có bài có bản.
Nếu không phải thấy con trai đang bị thương, cô chỉ hận không thể đánh đứa bé này một cái: “Nhóc con, vậy mà lại theo Minh học một đóng thứ không nên học.”
Cố Tiểu Hoại tinh nghịch le lưỡi một cái.
Cả ngày này, Tích Niên bỏ ra thời gian hơn nửa ngày tìm cho con trai một nhà trẻ, vốn dĩ định để con trai ở nhà tịnh dưỡng mấy ngày. Chẳng qua Tiểu Hoại ngược lại là kiểu sao cũng được, vỗ ngực một cái nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con đâu còn là con nít ba tuổi nữa.”
Giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống: “Biết rồi biết rồi, con bốn tuổi rồi chứ gì.”
“Chút thương tích nhỏ này có làm sao, ngày mai con đã có thể đến nhà trẻ đi học rồi.”
“Ừ.”
Thời gian một ngày luôn vội vã trôi đi, buổi sáng của một ngày mới, nhìn thấy bộ dạng bay nhảy con trai, đã hoàn toàn giống như người bình thường rồi. Thật sự không dám tin bộ dạng này giống như từng gặp tai nạn giao thông! Tháo băng gạc quấn trên chân con trai ra, đưa đến nhà trẻ
“Mẹ, mẹ đi tìm việc làm đi, không cần lo lắng cho con.” Lúc vào học, Cố Tiểu Hoại còn quan tâm dặn dò một câu.
Cô khẽ cười một cái, một cuộc bão tố của vụ đụng xe qua đi, phải chăng có thể đưa mọi chuyện đi vào quỹ đạo, tìm một công việc chăng? Cũng tốt, chuyện về thợ săn tạm thời để sang một bên, cô cũng tạm thời làm quen một chút với cuộc sống của người bình thường.
Chẳng qua tìm công việc gì thì ổn đây?
Nhớ tới tấm thẻ của con trai, công ty Ngài Âu? Thật sự tuyển người sao? Kệ đi, mặc kệ có phải hay không, đi thử liền biết.
Dựa theo địa chỉ, cô tìm được địa chỉ của tập đoàn Ngài Âu, đây là một toà văn phòng gồm hai toà nhà lớn liền lại với nhau, vô cùng đồ sộ. Nhìn từ bên ngoài toà nhà đã đủ thấy được rằng, nơi gọi là tập đoàn Ngài Âu này nhất định là một tập đoàn rất lớn.
Chẳng qua hơi kỳ lạ, một công ty lớn như thế, năm năm trước tại sao cô không có nghe qua tên của tập đoàn này? Chẳng lẽ do kiến thức của cô nông cạn sao? Hay là nói trong vòng năm năm ngắn ngủi này, thành phố này thay đổi như bay vậy?
Mang theo vài phần nghi ngờ, ôm tâm trạng muốn thử sức, cô bước vào đại sảnh tầng một của công ty Ngài Âu.
“Có cần giúp đỡ gì không ạ?” Nhân viên lễ tân hỏi một cách lịch sự.
Tích Niên để tấm thẻ lên: “Nghe nói chỗ này đang tuyển dụng việc làm, không biết là cần tuyển chức vụ gì ạ?”
Nhân viên lễ tân ngớ người một lát, nhìn tấm thẻ kia, lập tức dùng máy bàn gọi một cuộc điện thoại, vâng vâng dạ dạ mấy tiếng xong, cung kính nói với Tích Niên: “Phải ạ, ở đây chúng tôi tuyển nhân viên, mời cô đi bên này.”
“Ờ.”
Đi theo đến một văn phòng: “Mời cô tự mình vào ạ.”
Cố Tích Niên bước vào văn phòng: “Chào anh, tôi đến ứng tuyển. Không biết chỗ các anh tuyển dụng chức vụ gì ạ?”
Trước bàn làm việc, một người đàn ông trung niên ngẩng đầu, vừa rồi anh đã nhận được điện thoại của cấp trên công ty. Nói là nếu có người cầm tấm thẻ của công ty đến ứng tuyển, cứ cho cô một chức vụ: “Tôi là người phụ trách bộ phận nhân sự của công ty, cô biết làm gì? Tốt nghiệp ngành gì? Có sở trường và chuyên môn gì? Có mang lý lịch tới không?”
“Có mang..” Muốn tới ứng tuyển nên cô chắc chắn đã sớm chuẩn bị thứ này rồi, lấy lý lịch cá nhân từ trong túi ra, tất nhiên phần lý lịch này là thật giả trộn lẫn.
Họ tên: Cố Tích Niên
Tuổi tác: 23 Tuổi, tốt nghiệp ngành quản lý hành chính trường cao đẳng Quý Tộc.
Nhìn sơ yếu lý lịch, người phụ trách ngẩng đầu: “Cô tốt nghiệp trường cao đẳng Quý Tộc?”
“Vâng.” Cô gật đầu cười, đây đương nhiên là giả, chỉ là để dễ tìm công việc hơn mà thôi, giấy chứng nhận tốt nghiệp cũng là giả. Chẳng qua ban đầu cô thật sự từng đi học ở ngôi trường đó, chỉ là không có hoàn hành tốt nghiệp mà thôi.
Người phụ trách nâng mắt kính, trường cao đẳng Quý Tộc cũng tính là trường top 1 top 2 rồi, ngành quản lý hành chính sao? Đúng là một nhân tài: “Cô muốn ứng tuyển chức vụ gì?”
Hả? Cái công ty này kỳ lạ thế? Vậy mà lại hỏi cô muốn ứng tuyển chức vụ gì, vấn đề là họ muốn tuyển người gì đây, Tích Niên thuận miệng nói: “Sao cũng được.”
Người phụ trách lật mở văn kiện, rồi nhìn Tích Niên dò xét từ dưới lên trên: “Tôi thấy cô dựa vào điều kiện của cô, có lẽ có thể làm chức vụ thư ký đấy.”
“Thư ký? Được.” Cô hậm hực đồng ý, thoạt nhìn là một công việc không tệ.
“Bắt đầu từ hôm trở đi chính thức đi làm, ký cái này xong, cô có thể đến bộ phận thư ký điểm danh rồi.” Người phụ trách đưa một tập hồ sơ sang.
Hiệu suất nhanh như vậy? Có phải hơi đơn giản rồi không?
Kệ đi, đơn giản thì đơn giản thôi, đỡ phiền cho cô phải đi tìm việc tiếp, cầm lấy hợp đồng ký tên lên trên.
“Đi ra từ chỗ này, chỗ tầng mười, chính là bộ phận thư ký.” Người phụ trách cất hợp đồng, ông ta cũng không phải là cho đại người ta đến làm thư ký. Mắt thấy cô gái này hình như có quan hệ với cấp trên, chức vụ bình thường nhất định không đủ thoả mãn. Vả lại… người đẹp như thế, không làm thư ký, cũng có chút đáng tiếc.
Tất cả hoàn thành thuận lợi, Cố Tích Niên trực tiếp dựa theo lời ông ta nói đi đến nơi gọi là bộ phận thư ký, trước lúc này đây cô có chút nghi ngờ đối với bộ phận thư ký này.
Nhưng khi bước vào bộ thư ký, một gạch đen lướt qua trên trán cô, khung cảnh này thật sự quá hoành tráng luôn!
Toàn bộ bộ phận thư ký, có mười mấy cô gái.
“Cô là ai? Đến bộ phận thư ký có việc gì không?” Một người thắt bím bước tới, cô ta nhìn Tích Niên dò xét từ trên xuống dưới một phen.
“Tôi là thư ký vừa mới được nhận vào.”
“Vừa mới được nhận vào? Dù sao cũng không nghe nói dạo gần đây có tuyển dụng thư ký, vào đi. Tôi là tổng thư ký ở đây, Hồng Anh, cô trước hết cứ ở đây học hỏi đi.”
“Ờ.” Tích Niên ngược lại cũng không để ý mấy, bèn tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Hồng Linh lại đi đến: “Bây giờ thư ký ở chỗ này của chúng ta cộng thêm cô nữa tổng cộng có hai mươi người. Lần lượt có thư ký của tổng giám đốc, phó giám đốc, tổng quản lý, phó quản lý. Sau này có thể làm thư ký của ai, phải xem bản lĩnh của cô rồi.
Hoá ra là thế, hoá ra thư ký của cả cái công ty này đã hình thành một bộ phận, sau đó lại tiến hành phân chia. Không nghi ngờ gì nữa, vị tổng thư ký này chắc đã là thư ký của tổng giám đốc rồi.
Cô cũng không quan tâm sau này làm thư ký của ai, công việc này vốn dĩ chỉ để che giấu thân phận thợ săn mà thôi, lần đầu trở lại thành phố này, quả thực có rất nhiều chỗ lạ lẫm.
“Chị Hồng Anh, không xong rồi, không xong rồi!” Lúc này, một cô gái hớt hải chạy vào, nhìn có vẻ cũng là thư ký của bộ phận thư ký này.
“Sao thế? Có chuyện gì mà hốt hoảng thế?
Người đó thở hổn hết mấy cái, ánh mắt càng trở nên căng thẳng: “Chị Hồng Anh, hôm nay tổng giám đốc ra ngoài ký hợp đồng, kết quả không mang theo hợp đồng! Khiến cho hợp đồng hôm nay không ký thành công, bây giờ tồng giám đốc đã về công ty rồi, bây giờ đang rất tức giận, phải làm sao đây?”
Hồng Anh nghe xong, sắc mặt cũng theo đó mà thay đổi: “Tiêu rồi, chị để hợp đồng trên bàn làm việc quên bỏ vô rồi.”. Chap ????ới luôn có ????ại ﹎ ????r ù????????ruyện﹒????n ﹎
“Chị Hồng Anh, bây giờ làm sao đây?”
Tổng giám đốc tự mình ra ngoài ký hợp đồng, có thể thấy được tầm quan trọng của hợp đồng này, nhưng kết quả vậy mà không mang theo hợp đồng? Đây vốn là bổn phận mà thư ký bọn họ phải làm, lần này lớn chuyện rồi, cả cái công đều sẽ bị vạ lây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT