Khóe miệng của Đoan Nguyệt hơi cong lên: "Hừ, cô có quyết tâm sao?"
Hai tay của cô nắm chặt, nhẹ nhàng gật đầu. Cô không phải không thừa nhận, Đoan Nguyên có cái tài riêng. Trở về Trung Quốc, không chỉ nhìn thấu sự thật mà còn để cô lại một lần nữa thấy được sự mềm yếu của chính mình. Vì trong khoảng thời gian mang thai này, sống cuộc sống không tranh đoạt, không lo không nghĩ với Ly Minh và Ly Tiêu khiến cho bản thân lười nhác cẩu thả! Bây giờ nhìn lại đời người, thấy rõ bản thân còn rất nhiều rất nhiều chuyện muốn làm...
"Tôi đã xác định con đường phía trước rồi, tôi không còn u mê nữa!"
"Muốn đi theo tôi không?" Đoạn Nguyệt chìa tay về phía cô.
Giống như ngày mưa to một năm trước, anh ấy cũng chìa tay ra với cô như vậy. Lần đó, cô việc nghĩa không từ mà tin tưởng anh ấy, bây giờ, cô có còn muốn làm việc nghĩa không từ mà tin tưởng anh ấy nữa chăng!
Cố Tích Niên chậm rãi vươn tay: "Ừm."
Vào buổi tối, cô và Đoạn Nguyệt chào tạm biệt thành phố này, trở về một nơi quen thuộc khác, cũng không đi thẳng đến bờ biển huấn luyện kia mà là đưa cô về nơi căn phòng nhỏ bé không tranh đoạt kia.
Đoạn Nguyệt từng nói sẽ cho cô nghỉ ngơi ba ngày, cô ở cái thành phố kia ngây ngốc hai ngày rồi nên chỉ còn một ngày để nghỉ ngơi. Qua ngày mai nữa sẽ tiếp tục huấn luyện.
Lúc trở lại thì đã muộn, vì không muốn quấy rầy giấc ngủ của mọi người, cô cẩn thận nhẹ chân nhẹ tay đi về phòng ngủ, giờ của sân huấn luyện tại bờ biển cứng ngắc, trái lại cô lại rất nhớ cuộc sống này. Thế nhưng cô của bây giờ, cho dù cuộc sống có tốt đẹp thế nào cũng không cho phép thần kinh của cô có chút sơ xuất và mệt mỏi nào, cô đã quyết tâm bắt đầu lại rồi!
Ngày tiếp theo.
"Tiểu Hoại, Tiểu Hoại...để mẹ ôm một cái nào." Hơn một tháng không được gặp con, cô thật sự nhớ con muốn chết rồi. Mỗi ngày ở sân huấn luyện, cô đều nhớ nhung con mình.
Ly Minh đứng bên cạnh: "Nghe nói, anh Nguyệt đưa cô về thành phố trước kia, sao rồi? Nghĩ thông rồi chứ?"
Tích Niên ôm con khẽ loạng choạng: "Ừm. Tôi thề không còn chút mờ mịt nào nữa, cho dù phía trước là núi đao, biển lửa, tôi cũng làm việc nghĩa không chùn bước."
"Cô nhóc thối."
"Hửm?"
"Cô cho rằng cuộc sống sau này vẫn đơn giản như một tháng đó sao?" Ly Minh thản nhiên nói.
"Có ý gì?" Cô chưa từng cảm thấy một tháng huấn luyện kia đơn giản.
"Tiếp theo đây, mới chính thức là đích đến của cô. Sau này đầu của cô, phải cột vào trên lưng mà sống rồi!" Ly Minh vỗ lên cái hông.
"Đầu trên cột sống?" Ngụ ý là cuộc sống sau này rất nguy hiểm, thậm chí là nguy hiểm đến
Tính mạng.
"Sau này đừng có bị dọa đái ra quần là tốt rồi." Cậu ta nhếch mắt.
Phụt...Suýt chút nữa thì Tích Niên bật cười, rũ mắt nhìn cục cưng, nói: "Cho dù là nguy hiểm, tôi cũng sẽ không chết, vì Tiểu Hoại không thể không có tôi. Tôi là mẹ của nó, tôi muốn cùng nó trưởng thành."
Ly minh không nói gì, chỉ nghiêng đầu sang một bên mà nở nụ cười, nhỏ giọng nói: "Đúng là cô nhóc thôi mà." Dại dột lại có hơi đáng yêu.
Ngày nghỉ hôm nay cơ bản cô đều ở bên cạnh con. Đến chạng vạng tối.
Ly Minh mặc một cái áo ba lỗ và cái quần bảy phân, trên vai khoác một cái áo khoác: "Đi thôi, đưa cô đến trụ sở huấn luyện."
"Ừm."
"Đợi chút, tôi khóa cửa cho kỹ đã." Ly Minh một tay ôm Tiểu Hoại, một tay cầm cái chìa khóa khóa cửa.
Tích Niên khó hiểu nhìn Ly Minh: "Ly Minh, anh cũng đi sao? Tên nhóc thối đưa đến trụ sở huấn luyện là được rồi mà."
"Chúa công nói, Tiểu Hoại đã một tháng, không thể rời khỏi mẹ. cho nên để chúng ta đưa con đến trụ sở huấn luyện ở luôn." Ly Minh dịu dàng nói.
Niềm vui đến quá nhạn, trong một thoáng Tích Niên không tin được vào tai của minh: "Cậu, cậu nói thật sao?"
Ly Minh đặt một tay lên vai của Tích Niên, ung dung nói: "Tuy anh Nguyệt trông có vẻ lạnh lùng nhưng trái lại lại đối xử với cô rất tốt."
Thoáng nhìn Ly Minh, cô dường như không thể kìm nén được nỗi kích động trong lòng mình, vậy có nghĩa là, sau này cô có thể thường xuyên nhìn thấy Tiểu Hoại sao? Không cần chịu đựng nỗi đau chia lìa con minh nữa.
Trong lòng âm thầm cảm kích Đoạn Nguyệt anh ấy đúng là không phải cái dạng vô tình như ngoài mặt.
Về tới trụ sở huấn luyện bên bờ biển, Ly Minh quét dọn mấy căn phòng, định ở lâu. Rồi trở về đưa không ít dụng cụ đến.
Mà Tích Niên lại bị gọi lên sân huấn luyện.
Vốn dĩ cô muốn cảm ơn Đoạn Nguyệt, nhưng phát hiện không khí hôm nay đặc biệt nghiêm túc, khiến cho cô cũng không dám nói mấy lời thừa thãi, chỉ đứng sững trước mặt anh ấy, chờ đợi nhiệm vụ ngày hôm nay.
"Để mạnh lên, cô bằng lòng trả bất kỳ cái giá nào sao?"
Tích Niên khẽ gật đầu: "Ừm, cho dù là cái gì cũng bằng lòng."
"Kể cả, linh hồn."
"Phải trả bằng linh hồn như thế nào?" Cô nghi ngờ hỏi.
"Bán đứng nhân tính vốn có của cô, sa đọa vào góc đen tối của thế giới, nhìn thấu thế giới là trăng hay đen. Diệt sạch những quan niệm của cô." Anh ấy bình thản nói.
"Ừm." Tích Niên cái hiểu cái không gật đầu.
"Rất tốt,
cầm lấy đi!" Đoạn Nguyệt lấy một thanh đao dài ra, thanh đạo nhỏ từa tựa như cái dao gọt trái cây, nhưng chiều dài lại dừng nửa cánh tay.
Nhận lấy đao, cô lại càng khó hiểu hơn: "Bây giờ phải làm gì? Đánh nhau sao?"
Khóe miệng của Đoạn Nguyệt hơi nhếch lên thành một đường cong: "Là giết người."
"Cái gì?" Tay cô run lên, thanh đao rơi khỏi lòng bàn tay, rơi xuống mặt đất vang lên một tiếng 'kịch', cô thật sự cho rằng mình nghe nhầm.
Đoạn Nguyệt cười lạnh: "Chẳng phải cô vừa mới thề non hẹn biển sao? Sao vậy, bây giờ lại không dám sao? Nhặt lên."
"Tôi..." Rũ mắt nhìn cây đao trên mặt đất, cô không kìm được mà run rẩy, sau đó từ từ cúi người xuống, tay chậm rãi chạm vào đao, muốn đứng trong cái góc đen tối của thế giới này, xóa bỏ tự do, dùng một cách khác mà trưởng thành.
Nhìn cô nhặt đao lên, Đoạn Nguyệt lạnh lùng nói: "Sợ giết người sao?"
"Ừm." Cô thành thật gật đầu, tay nắm chặt thanh đao: "Nhưng, tôi đã từng!"
"Cô từng giết người?"
Tích Niên cau chặt lông mày, cô đã làm cái việc dơ bẩn này từ lâu rồi, hai tay đã dính máu tươi từ thuở nào, thế nên vào lúc nhặt cây đao lên, cô vẫn dũng cảm. Đầu óc cô vẫn còn nhớ rõ như in, lúc bị tập kích ở sân bay với Hạ Ngôn, cô cuống cuồng đâm chọc giết người.
Đoạn Nguyệt đến gần cô, vươn tay thoáng vuốt ve khuôn mặt cô: "Rất tốt, sau này cô phải học, thói quen giết người! Làm mờ đi bản tính của cô, và cả quan niệm của thế tục, rơi vào bóng đêm, như vậy cô mới có thể chính thức phát triển được."
Vì sức mạnh, vì oán hận, cô có thể không từ thủ đoạn. Những kẻ đã từng làm cô tổn thương, cô đều muốn đòi lại bằng hết, cho dù là đen hay là trắng.
Nhìn ánh mắt của cô, Đoạn Nguyệt nở nụ cười: "Chiến đấu với đối thủ của cô cho tốt, nhiệm vụ hôm nay của cô là phải giết được hắn!"
Trở về từ biên giới bóng đêm, tuy rằng Tích Niên bằng lòng rơi vào bóng tối nhưng đột nhiên đối mặt như vậy vẫn khiến cô lo lắng và sợ hãi: "Đối thủ, là ai?"
"Ôi! Cô nhóc thối!" Ở cửa ra vào của sân huấn luyện, Ly Minh dựa người, một tay cầm áo khoác trên vai lên, bộ dáng vẫn biếng nhác như thường mà nhìn cô.
"Tên nhóc thôi?" Cô sửng sốt một hồi.
Đoạn Nguyệt đến chỗ cửa thì thoáng khựng lại, con ngươi liếc nhìn Ly Minh: "Rèn luyện cô ta cho tốt." Dứt lời bèn ra khỏi sân huấn luyện.
Sân huấn luyện to như vậy, thoáng một cái chỉ còn lại hai người Tích Niên và Ly Minh. Tích Niên mở trừng hai mắt, vừa vô tội vừa khó hiểu, tình huống gì đây.
Ly Minh từ từ bước về hướng của cô: "Cô nhóc thối, đừng nhìn, tôi chính là đối thủ của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT