“Chao ôi, dù gì cậu cũng phải thương hoa tiếc ngọc một chút chứ.” Tích Niên trực tiếp ngã lên lưng cậu ra, suýt chút nữa chạm vào phần bụng yếu ớt của cô rồi.
"Tôi còn không đủ thương hoa tiếc ngọc à?"
"Vâng vâng vâng, đủ rồi, đủ rồi."
Ngày đó, Đoan Nguyệt rời đi đã một tháng, trong một tháng này, Tích Niên đều tập trung ở cữ, mỗi ngày không phải là uống canh thì là ăn đồ ăn bổ dưỡng. Một tháng trôi qua, cô đã tăng lên mấy cân liền, sờ thịt trên bụng, bây giờ cô đã biến thành quả bóng thịt lớn rồi, nếu mà muốn gầy đi thì phải mất chút công sức đấy.
Nửa nằm trên giường, Tích Niên bóp mặt mình, khuôn mặt sắp phình ra hai bên như bánh quả hồng rồi.
“Đừng bóp nữa, yên tâm đi, không bao lâu nữa cô sẽ gầy lại thôi, hơn nữa còn sẽ gầy hơn trước.” Ở cửa, Ly Minh vừa nói vừa gặm một quả đào.
Tích Niên liếc mắt qua: "Tại sao?"
“Không phải khi anh Nguyệt đi đã nói rồi sao, tương lai sau này cậu sẽ rất đau khổ!” Ly Minh nói.
“Minh, em đừng có dọa Tích Niên.” Lúc này, Ly Tiêu bế bé cưng đi vào.
Ly Minh gặm đào, nhàn nhã nói: "Ai bảo em dọa cô ấy chứ, em nói thật mà."
“Đoan Nguyệt, khi nào thì anh ấy lại tới nữa?” Tích Niên nghi ngờ hỏi.
Ly Tiêu bế bé cưng đi đến bên giường: “Trên cơ bản thì cơ thể của em đã phục hồi rồi, chắc chủ nhân sẽ mau tới thôi." Cô ấy tiện tay đặt bé cưng lên giường.
Tích Niên theo thói quen quay người lại và vuốt ve bé cưng.
Bé cưng của cô đang ngủ, nhắm mắt nhưng luôn mơ màng mỉm cười như thể biết mẹ đang ở ngay bên cạnh vậy, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên, cộng với làn da trắng nõn non nớt khiến người ta không nhịn được mà muốn cắn một cái. Nhìn bé cưng, cô có cảm giác hạnh phúc không thể giải thích được, trước đây có nằm mơ cũng không thể ngờ tới mình sẽ có con.
“Này, cô nhóc xấu xa!” Ly Minh ngồi xổm ở bên giường, hai tay đè lên giường nghiêm túc nhìn chằm chằm Tích Niên.
"Hả?"
"Nhóc con này tên là gì thế? Luôn gọi là bé cưng bé cưng, cô không định đặt tên cho nó à?" Ly Minh nhướng mày.
Đặt tên? Đúng vậy, cô phải đặt tên cho bé cưng mới phải, đã một tháng rồi, cô luôn nghĩ không biết nên gọi đứa trẻ là gì.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bé cưng, trên người đứa bé này mang một nửa dòng máu của người đàn ông đó, cô nên đặt họ Hạ cho nó mới đúng. Nhưng mà... ánh mắt Tích Niên tối sầm lại. Cô tuyệt đối sẽ không để bé con theo họ của tên ác ma đó, cũng sẽ không để bé con có liên quan gì với tên ác ma đó cả!
"Này, cô nhóc xấu xa, cô nhóc xấu xa?"
“Hả?” Tích Niên ngẩng đầu lên.
"Ngơ ngác cái gì thế? Có cần tôi đi tìm một ông thầy xem tướng đặt cho bé cưng một cái tên thật khủng không?" Ly Minh nghiêm nghị nói.
"Thầy xem tướng á?" Lườm cậu ta một cái, Tích Niên nói: "Tôi đã nghĩ ra tên cho bé cưng rồi."
"Tên là gì?"
"Tên là gì?" Ly Tiêu cũng nổi lên hứng thú. Nhìn thấy đứa trẻ này chào đời, chị em họ chăm sóc và yêu thương đứa trẻ này không kém gì Tích Niên.
Cô dùng một tay ôm lấy bé cưng, khóe môi cong lên: "Tiểu Hoại, Cố Tiểu Hoại!"
"Phụt…" Ly Minh suýt nữa phun miếng đào ra, vội vàng lau nước đào còn sót lại nơi khóe miệng: "Cô nhóc xấu xa, cậu đang đùa đấy à?"
Cô lè lưỡi: "Ai đùa chứ, không phải cậu còn là tên nhóc xấu xa sao, bé cưng nhà tôi gọi là Tiểu Hoại, sau này sẽ xấu xa hơn bất cứ ai."
Còn Ly Tiêu chỉ đứng một bên và cười dịu dàng. Trông hòa thuận như người một nhà vậy, nếu như không có thù hận thì cô thật sự bằng lòng sống bình yên với bé cưng như vậy. Nhưng mà trên người cô đã gánh vác quá nhiều sứ mệnh.
Ở cữ lâu như vậy, bây giờ cô đã có thể chạy nhảy được rồi, cũng đã có sức hơn rồi.
Mỗi ngày đều trôi qua như khi mang thai.
Cuối cùng thì những ngày bình thường này cũng bị phá vỡ, cô ăn tối như mọi ngày, trêu chọc con một lúc liền đi ngủ.
"Vù…"
"Vù…"
Cơn gió rất mạnh khiến da cô hơi đau nhói, làm sao lại có gió mạnh như vậy? Cô đã không đóng cửa sổ trước khi đi ngủ sao? Hình như đóng rồi mà!
"Hừm…" Tích Niên rên một tiếng rồi trở mình, sao ánh mặt trời lại mạnh như vậy? Chiếu đến mức khiến cô cảm giác như nước trên khắp cơ thể cô bị bốc hơi lên vậy?
Tại sao chiếc giường êm ái lại trở nên kỳ lạ như vậy?
Mang theo sự không vui, cô từ từ mở mắt ra, chói mắt quá! Cô lập tức nhấc tay lên để che ánh nắng. Sau đó mới từ từ mở mắt.
Trên bãi cát vàng, cô lười biếng nằm trên đó, gió biển thổi qua, phía trước không xa sóng vỗ vào bờ, dường như nếu tiến thêm một chút nữa liền có thể cuốn cô vào trong lòng biển vậy.
Trong sóng cũng vậy.
Tích Niên ngồi dậy, nhìn đại dương vô tận phía trước, không khí như mang theo vị mặn của nước biển, tại sao mình lại ngủ ở đây? Đây là đâu?
Lẽ nào là đang nằm mơ sao?
Cô vỗ nhẹ vào mặt mình, đau quá! Đây không phải là mơ, là thật! Bất lực nhìn xung quanh, ánh mắt cô đột nhiên nhìn vào một bãi đá ngầm cách đó không xa.
Sóng vỗ vào đá, có một người ngồi trên đó, ở nơi hoang vắng này rất dễ nhìn thấy.
Như thể tìm được cứu tinh, cô nhanh chóng chạy tới, có phải Ly Minh lại đang đùa với cô không? Người ngồi trên trên đá ngầm rõ ràng là một người đàn ông, nếu là tên nhóc xấu xa đó làm thì người này chắc chắn là tên nhóc xấu xa rồi! Tám mươi phần trăm là cậu ta.
"Tên nhóc xấu xa! Cậu đang chơi trò gì đấy hả?" Cô chạy qua.
Khi người ngồi trên tảng đá quay người lại, Tích Niên mới sững sờ, đó không phải là… tên nhóc xấu xa… mà là: "Đoan Nguyệt… là anh sao?"
Đoan Nguyệt nho nhã nhảy xuống khỏi đá ngầm, đứng ở trước mặt cô: "Cởi quần áo ra."
"Hả?"
“Cởi ra!” Anh nói với giọng ra lệnh.
Tích Niên bất giác hai tay ôm ngực: “Tại… tại sao lại phải cởi quần áo?” Từ trước tới nay cô luôn tin tưởng Đoan Nguyệt vô điều kiện. Mà những gì mà Đoan Nguyệt ban tặng cho cô trong sáu tháng qua cũng là một cuộc sống hạnh phúc trốn trần gian.
Đoan Nguyệt quay đầu nhìn một cái túi trên tảng đá ngầm: "Cởi ra, đi thay đi."
Nói sớm là thay quần áo đi, mặc dù đã mẹ một con rồi, nhưng dù gì cô cũng là một người phụ nữ mà, làm gì có chuyện bảo cởi là cởi đâu! Cầm chiếc túi trên tảng đá lên, cô trốn vào phía sau tảng đá ngầm, ở trong thay quần áo.
Chiếc áo bó sát màu đen, lộ ra phần xương quai xanh quyến rũ, chiếc quần đùi bó sát chỉ dài vừa hay đến đùi, mặc dù bộ quần áo trông rất nóng bỏng nhưng vừa mặc vào Tích Niên liền chắc chắn rằng đây là một bộ đồ thể thao!
Quần áo mỏng nhưng thông khí khí, tuy rằng bó sát người nhưng lại không hạn chế động tác chút nào. Người lại còn rất dễ chịu và thoải mái.
“Bây giờ phải làm gì?” Cô hỏi.
"Huấn luyện!"
"Huấn luyện!"
"Không phải cô muốn trở nên mạnh mẽ sao?" Đôi mắt hổ phách của anh híp lại. Dưới sự che chắn của chiếc mặt nạ màu bạc, trông anh rất công tư, không nể mặt chút nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT