Đâm trúng trái tim cô, cũng xúc phạm tới lòng tự tôn của cô, càng như thế, lại càng khiến nội tâm cô đấu tranh hơn, bố không biết ra sao rồi, Triệu Khiết Vũ chiếm đoạt toàn bộ nhà họ Cố, Hạ Ngôn xem cô như một món đồ chơi mà đùa bỡn, Tiểu Quy vì thế từng bị tổn thương, Thẩm Thừa Quang bởi thế mà rời khỏi thế giới này, mà những điều ấy lại chỉ vì một cuộc hôn nhân vừa nực cười vừa giả dối. Đúng, không sai, cho tới nay, cô luôn sống như con ong cái kiến.

Bị Hạ Ngôn ức hiếp vũ nhục, cô bất lực không thể chống lại, chị em tốt thay mình ra mặt, bị đánh tới nhập viện, cô không thể làm gì, Thẩm Thừa Quang bỏ mạng vô tội, cô cũng chỉ biết đứng nhìn. Tại sao cô lại vô dụng như vậy chứ? Tại sao đối mặt với nỗi căm hận này, cô đều không thể làm được gì?

Giọt lệ đảo quanh vành mắt, vì sự vô dụng của bản thân mà rơi xuống.

“Bốp!” Một cái lát lạnh buốt đánh lên mặt Tích Niên.

Đôi mắt cô run rẩy nhìn Đoan Nguyệt, anh ngồi bên cạnh, thờ ơ: “Nước mắt chứng tỏ cô là một kẻ yếu đuối, vì cô quá yếu đuối, mới bị mọi người khinh thường. Kẻ yếu đuối, ngoài khóc ra, chẳng có tư cách gì để phản kháng.”

Trên mặt đau đớn nóng rát, cô lau khô nước mắt: “Tôi không khóc, nói cho tôi biết, tôi phải làm gì bây giờ?”

“Phải trở nên mạnh mẽ hơn.” Đoan Nguyệt nói.

“Mạnh mẽ hơn? Tôi phải làm sao để trở nên mạnh mẽ hơn?”

“Đi theo tôi, tin tưởng tôi. Bán linh hồn của cô cho tôi!” Đoan Nguyệt nói.

“… Tôi không hiểu…”

Đoan Nguyệt giơ tay lên, vuốt mái tóc dài của cô, sợi tóc mềm mại nằm trong bàn tay anh: “Cô không cần phải hiểu, chỉ cần tin vào tôi. Tôi sẽ giúp cô trở nên mạnh mẽ.”

“Tại sao anh lại giúp tôi?” Tích Niên nhíu mày, Đoan Nguyệt? Anh ta là ai? Anh ta rốt cuộc là ai? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện, tại sao muốn giúp mình? Quá nhiều câu hỏi tại sao, trong mắt anh tất cả đều tan biến hết.

“Cô không cần phải hỏi tại sao.” Đoan Nguyệt nói.

“Ồ…” Tích Niên cúi đầu xuống. Người đàn ông trước mắt, có thể không phải thần, nhưng trong mắt cô, sự xuất hiện của anh, từng câu từng chữ của anh, đều như thần thánh vậy. Cho dù thế giới này không có thần thánh, cô cũng nguyện tin tưởng, anh chính là một vị thần.

Ngồi trên máy bay cũng không quá lâu thì đã tới Hồng Kông rồi, Đoan Nguyệt dẫn cô lên xe, cả một đường chẳng nói câu nào. Mà Tích Niên cũng không biết phải nói gì.

Chỉ luôn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, sau khoảng hai tiếng đồng hồ trên xe thì cuối cùng nó cũng dừng lại, nhìn lướt xung quanh, đó là một bãi cỏ rất lớn, chính giữa bãi cỏ có một căn nhà nhỏ, trông vô cùng đẹp đẽ.



“Xuống xe.” Cuối cùng Đoan Nguyệt cũng mở miệng rồi.

Tích Niên theo chân xuống xe, hít sâu một hơi, không khí ở đây rất trong lành, đứng ở chỗ này, dường như toàn thân đều được không khí trong xanh gột rửa vậy.

Anh thẳng bước đi về chỗ căn nhà. Còn Tích Niên còn đang đứng tại chỗ ngắm nghía cảnh vật xung quanh.

Đoan Nguyệt đã đi được một đoạn xa rồi, anh dừng bước chân, quay lại nhìn cô, không nói một câu nào, chỉ hờ hững nhìn cô…

Lúc này Tích Niên mới hoàn toàn hồi thần lại hẳn, cười ngại ngùng, đuổi theo ngay: “Ngại quá, nơi này đẹp thật đấy, thành ra tôi mải ngắm tới ngây người.”

Mặt đơ, anh chỉ lạnh nhạt nói: “Thời gian sau này, cô còn nhiều cơ hội ngắm.”

“Hả? Là có ý gì.”

“Cô sẽ sống ở đây.”

“Tôi, tôi sống ở đây sao? Ở Hồng Kông? Ở tại chỗ này sao?” Tích Niên mở lớn mắt, mơ mơ hồ hồ đi theo tới đây, cô còn chưa chuẩn bị gì hết mà sắp sửa phải sống ở đây sao?

Đoan Nguyệt không để ý đến cô nữa, bước nhanh về phía căn nhà, Tích Niên bất đắc dĩ, ai bảo cô đứng dưới mái hiên nhà người ta chứ, chỉ có thể cúi đầu thôi, đành phải nhanh chân bước đi theo.

Cô cứ có cảm giác bị bán còn thay người ta đếm tiền, nhưng nghĩ lại, thành phố ấy còn nơi nào để cô sống yên đâu chứ? Cô thật sự đã không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể đi theo cái người mặt lạnh như tiền này, nếu anh đã cứu mình, vậy thì mình nên tin tưởng anh, vì nếu như không có anh, giờ có thể cô vẫn còn đang bị coi như đồ chơi bên cạnh Hạ Ngôn.

Nắm chặt tay lại, chỉ có thể ngẩng đầu tiến về phía trước.

“Chủ nhân.” Đột nhiên một cô gái mặc đồ nữ hầu đi ra từ trong căn nhà, cô gái ấy rất cao, mặc một bộ nữ hầu dài kiểu Tây, có vẻ rất trang trọng, tóc được tết thành hai bím, đeo kính gọng tròn, trông không có gì đặc sắc.

Đoan Nguyệt dừng bước: “Ly Tiêu, tôi giao cô ấy cho cô chăm sóc.”

Ánh mắt Ly Tiêu nhìn Tích Niên đứng đằng sau Đoan Nguyệt, đánh giá từ trên xuống dưới, gật đầu: “Dạ vâng, chủ nhân, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cô gái này.”



Đoan Nguyệt để lại một câu, rồi quay đầu rời đi…

Tích Niên choáng váng, thế thôi hả? Cứ thế giao cô cho người khác? Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Có thể giải thích cho cô biết tình hình hiện giờ được không?

“A? Anh Đoan Nguyệt!” Tích Niên vội gọi Đoan Nguyệt sắp rời khỏi bãi cỏ lại, ở nơi đất khách quê người thế này, mặc dù Đoan Nguyệt cũng chỉ là người mới quen hôm qua, nhưng tốt xấu gì cũng xem như biết nhau được một ngày rồi.

Đoan Nguyệt quay mắt lại: “Cứ sống ở đây cho tốt, sinh con ra đi.”

Tích Niên ngẩn người, anh biết cô có thai rồi sao? Đưa tay che bụng rồi, mặc dù đã sắp ba tháng, nhưng bụng của cô giờ vẫn khá phẳng, không hề có chút dấu hiệu mang thai nào, vậy tại sao anh lại biết được? Không lẽ trong lúc cô hôn mê đã tìm bác sĩ tới kiểm tra sức khoẻ cô sao? Xem ra cũng chỉ có thể là như vậy: “Vậy anh đi đâu?”

“Nếu rảnh thì tôi sẽ quay lại thăm cô.” Đoan Nguyệt không quay đầu lại, càng đi càng xa, bóng lưng của anh trong mắt Tích Niên nhỏ dần, đến khi anh biến mất hoàn toàn trong tầm mắt.

Cứ thế mà đi vậy sao?

Thế còn cô phải làm sao đây?

“Cô gái, theo tôi vào nhà thôi.” Ly Tiêu tiến về phía trước, chắn đường trước mặt Tích Niên.

“Ừ…” Chỉ đành gật đầu, đi theo người hầu Ly Tiêu, đi vào bên trong căn nhà, căn nhà này không nhỏ, tổng cộng có ba tầng, mặc dù không xa hoa lộng lẫy giống như nhà họ Hạ, nhưng tràn ngập không khí kiểu Tây hiện đại.

“Cô gái, cô muốn ăn gì?” Ly Tiêu hỏi.

Tích Niên ngại ngùng, dù sao cũng là người lạ vừa mới gặp, nói: “Cái gì cũng được.”

“Vậy cô ngồi đi. Một lát nữa là tối rồi, tôi đi làm ít cơm tối.” Nói xong Ly Tiêu xắn tay áo đi vào trong bếp.

Ngồi trên ghế sô pha, Tích Niên còn chưa quen được chỗ này, theo ý của Đoan Nguyệt, là muốn cô sinh con ở đây sao? Vậy có nghĩa là ít nhất cô phải ở đây khoảng bảy tháng tháng nữa? Nhà mới? Từ khi tỉnh lại tới giờ, đầu óc cô vẫn luôn mơ hồ…

Căn nhà rất yên tĩnh, ở đây dường như ngoài người hầu Ly Tiêu ra, không còn ai khác, căn nhà to như thế này, một người chăm nom được sao?

Mang theo nghi ngờ, Tích Niên đi vào trong phòng bếp, vừa mới tới nơi, dù sao cũng không thể chỉ ăn không ngồi rồi được, phải vào giúp mới tốt, đừng để người ta phải bận rộn một mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play