"Rầm!" Trương Tiểu Quy vỗ lên mặt bàn: "Nói trắng ra là, những chuyện này là do Hạ Ngôn cả! Nếu như anh ta không bày kế lừa hôn cậu thì Trương Cảnh Nhi cũng không phải bội chúng ta, Tô Gia Hân cũng có xuất hiện cũng không liên quan gì đến chúng ta. Nếu thế thì Tô Gia Hân cũng không làm cậu tổn thương, cũng không bắt nạt cậu. Cô ta cũng sẽ không chết! Tất cả những chuyện này là do Hạ Ngôn mà ra cả! Anh ta mới là hung thủ!"
Kẻ trong cuộc mê còn người ngoài cuộc thì tỉnh, câu nói của Trương Tiểu Quy khiến cho người ta tỉnh mộng.
Đều là do nhân quả cả, tất cả những chuyện này có nguyên nhân thì mới có kết quả, nếu như Hạ Ngôn không bày ra âm mưu, không bày kế thì sao lại có sóng gió cơ chứ?
Trương Tiểu Quy lại nói: "Đúng rồi, tại sao Hạ Ngôn lại muốn đùa cợt cậu như vậy?"
Tích Niên lắc đầu: "Tớ không biết, tớ chỉ biết Triệu Khiết Vũ và Hạ Ngôn đã ký thỏa thuận bán tớ cho anh ta, mà anh ta cũng dùng danh nghĩa này mà hạn chế tự do của tớ."
"Anh ta là biến thái hay sao? Tại sao lại làm như vậy với cậu? Tại sao phải giả vờ lấy cậu? Khiến cậu tổn thương?"
"Vì khiến cho mỗi ngày tớ sống đều như sống trong địa ngục!" Đây là lời nói của Hạ Ngôn, Tích Niên nhớ rất rõ ràng, Hạ Ngôn đã từng nói như vậy với cô vô số lần, muốn cho cô sống trong địa ngục.
"Tên điên, tên điên! Không được, hôm nay tớ nhất định phải thay cậu làm thịt tên Hạ Ngôn kia, từ hôm nay trở đi bà đây sẽ không đội trời chung với Hạ Ngôn! Một ngày nào đó, tớ sẽ giết anh ta!" Trương Tiểu Quy giơ tay, vô cùng tức giận nói.
"Tớ cũng không đội trời chung với anh ta!" Tích Niên nói những lời này, tay vuốt ve phần bụng. Cho dù đứa con trong bụng này có là máu mủ của anh thì cô cũng không đội trời chung với tên đàn ông kia! Thù của Thẩm Thừa Quang, những tra tấn từ đó đến giờ, đều khiến cô khổ sở không thôi.
"Đi, Tích Niên, chúng ta đi báo thù cho Thẩm Thừa Quang, báo thù cho cậu!" Trương Tiểu Quy kéo tay của Tích Niên.
Tích Niên lắc đầu: "Chúng ta bây giờ, cho dù là ai cũng không thể báo thù anh ta."
"Vậy phải làm thế nào bây giờ?"
"Tớ với anh ta thiếu một kết thúc." Tích Niên cầm giấy hôn thú trên mặt bàn, bây giờ cô tự do rồi, cô không phải phụ nữ đã có chồng, cô không bị hôn nhân trói buộc nữa, cô có thể thỏa thích đi tìm thế giới của mình rồi, nhưng cô và Hạ Ngôn vẫn thiếu một kết thúc. Hai tháng khuất nhục này, là trò cười mà anh ta tự làm đạo diễn, sao có thể kết thúc như vậy?
"Chẳng lẽ cậu định về đó tìm anh ta sao? Không! Tích Niên, chuyện này quá nguy hiểm! Hạ Ngôn là tên biến thái đó, anh ta có thể giết Thẩm Thừa Quang thì cũng có thể giết cậu luôn!"
"Nếu như anh ta muốn giết tớ thì đã giết tớ từ lâu rồi. Nếu như tớ sợ chết thì cũng không sống đến tận ngày hôm nay!"
Tư thế của cô hiên ngang, không khuất phục, không sợ hãi, không mềm yếu, không đầu hàng trước kẻ địch, nhìn như gió nhẹ mây bay nhưng thật ra dưới đáy lòng người con gái này đang đốt một mồi lửa nóng rực.
Trương Tiểu Quy bị Cố Tích Niên thu hút, vì sao cô ấy lại thích Niên Niên như vậy, đó là bởi vì trên người của Niên Niên có một sự quyến rũ. đó là quyến rũ từ nhân cách!
"Tích Niên, cậu phải cẩn thận!" Trương Tiểu Quy vỗ vai của Tích Niên, hiếm khi gọi tên của cô.
"Ừm, lúc này tớ sẽ quang minh chính đại rời khỏi nhà họ Hạ!" Cô nở nụ cười, cầm quyển sổ màu đỏ đi ra khỏi nhà trọ của Trương Tiểu Quy.
Bên ngoài mưa như trút nước, cô một thân một mình cầm dù đi trong màn mưa. Giống như hai tháng nay vậy, mưa to gió lớn, dù cho cơ thể của cô có bị dội xối xả cũng không thể ngăn cản bước đi của cô.
Nhà họ Hạ.
Sau khi Tích Niên về đến “mái nhà” giả tạo này đã là tối muộn, đồng hồ đã điểm mười giờ, còn hai giờ nữa là ngày mới sẽ đến, mà phải chăng hai giờ sau cô sẽ làm lại cuộc đời?
Đi qua ngôi nhà to lớn, mấy ngày nay, cô đều dùng cái danh vợ của Hạ Ngôn mà sống ở đây, bây giờ nhìn lại, lại thấy giả dối biết bao.
Nơi này không phải là nhà của cô, đây chỉ là một bàn cờ mà anh đang chơi, cô là quân cờ của anh ta, mà không phải vợ… khiến người ta đau đớn xiết bao!
"Mợ chủ, cô đã về rồi." Cô vừa vào cửa đã có cô hầu gái bung dù đi tới.
Tích Niên lườm các cô. Sao lại đột nhiên nhiệt tình như vậy, nhất định là có chuyện gì đó: "Chuyện gì?"
"Cậu chủ nghe nói chiều hôm nay cô đã về nhưng lại ra ngoài, cậu chủ vẫn luôn chờ cô về đó." Cô hầu gái lại nói.
Bung dù che mưa nhưng lại đứng ở cửa ra vào, nơi mà mưa không thể xối đến được, Hạ Ngôn chờ cô về sao? A… cũng vừa lúc, lần này cô về là để nói chuyện với anh: "Biết rồi."
Đẩy cửa vào…
Nhìn lướt qua cái phòng khách to lớn, nơi này thường được cô gọi là căn nhà lạnh lẽo, nhưng giờ phút này nó còn chẳng phải là nhà! Đúng là buồn cười! Tất cả những người trong phòng này, chẳng có liên quan gì đến cô cả, chắc hẳn cô là cái người xa lạ nhất trong căn nhà này, cũng là người không có tư cách đi lại trong căn nhà này nhất.
"Mợ chủ, cậu chủ đang chờ cô trên lầu." Cô hầu gái đi đến nói.
Tích Niên không để ý đến người hầu gái đang nói chuyện kia mà đi đến bên ghế rồi ngồi xuống, hai con mắt của cô không có tiêu cự nhìn về phía trước.
Cô người hầu khó hiểu đi đến: "Mợ chủ, ông chủ đang ở phòng sách chờ cô, mời cô đi lên lầu."
Mấy tháng nay, cô đã răm rắp nghe lời anh, bị anh dắt mũi bao nhiêu lần, vì cuộc hôn nhân không phải là hôn nhân này, bây giờ ngẫm lại, buồn cười bao nhiêu chứ.
"Tôi ở đây chờ anh ta, đi mời cậu chủ của các cô xuống lầu đi." Cô hờ hững mở miệng.
Cô hầu gái sững sờ: "Hả?" Hiển nhiên là rất kinh ngạc vì sự thay đổi của cô, trong căn biệt thự to lớn này, đây là lần đầu tiên có người phản kháng như vậy!
"Cô không hiểu lời tôi nói sao?"
"Nhưng mà cậ chủ gọi cô đi lên."
"Nói cho anh ta biết, tôi ở đây chờ anh ta." Tích Niên dựa lưng lên ghế sa lông, cô tự do, cô tự do, cho dù là cơ thể hay là linh hồn thì cũng đã thoát khỏi bùa ngải của Hạ Ngôn rồi, tiếp theo là phải triệt để kết thúc!
"Vâng… vâng…" Cô hầu gái khẽ gật đầu.
Ngồi chờ trên ghế sa lông không lâu, một bóng dáng nhanh chóng xuất hiện trên hành lang lầu hai, đôi mắt của Tích Niên nhìn lên, nhìn anh đi từ trên lầu xuống, trong đôi mắt tràn ngập căm phẫn, người đàn ông này, chính anh, là anh đã đẩy cô vào cảnh vạn kiếp bất phục! Phải làm thế nào để trả lại, mạng sống của Thẩm Thừa Quang? Phải thế nào để bù đắp tuổi thanh xuân của cô?
Hạ Ngôn lạnh như băng bước xuống cầu thang, ánh mắt sắc lẻm nhìn cô: "Ai cho cô chuồn khỏi bệnh viên? Ai cho cô về nhà?"
Chậc… Vì sao anh lại có thể làm ra cái bộ dáng cấm cô làm gì chứ, rõ ràng anh chẳng là cái thá gì! Anh làm tốt thật đấy, Hạ Ngôn!
"Hả, tôi muốn đi đến đâu thì là tự do của tôi! Anh quan tâm chuyện của tôi làm gì, anh ngăn được tôi sao?"
"Hình như tôi đã dạy cô, mỗi một câu cô nói đều phải trả một cái giá thật đắt mà." Anh nói nhẹ như mây bay, nhưng lại có thể để cho người ta thấy được tàn độc nơi đáy mắt ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT