Trốn trong chăn, cô cứ khóc suốt, nước mắt thấm ướt ga giường, cứ khóc rồi ngủ thiếp đi, dậy lại tiếp tục khóc đến mệt lả…

Lần này, cô thực sự mờ mịt.

Khó khăn lắm mới nhìn thấy một tia sáng cũng bị thu lại một cách tàn nhẫn.

Cô muốn ngủ, cứ ngủ mãi, không cần phải tỉnh lại nữa thì tốt rồi, như vậy sẽ không cần đối mặt với những đau khổ đó nữa…

Trong cơn mệt mỏi lờ mờ.

"Cô nhóc họ Cố đã ngủ ba ngày rồi đúng không! Đây là định làm người đẹp ngủ trong rừng à?" Mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện nho nhỏ, giọng nói và cách xưng hô đặc biệt này là của riêng Cung Nhược Hàn.

“Ai thèm quan tâm chứ, ngủ đến chết thì càng tốt, khỏi phải dậy rồi làm người ta thấy phiền!” Giọng nói lạnh lùng giống như đưa người ta vào trong hầm băng lạnh lẽo vô tận vậy, nếu như người đó là Cung Nhược Hàn thì người lạnh lùng này nhất định phải là Hạ Ngôn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Trọng Sinh Chi Cưu Triền

2. Trùng Sinh Chi Cưu Triền

3. Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi

4. Đầu Xuân

=====================================

"Ngôn, tôi cũng thấy cô nhóc họ Cố này cũng có đáng ghét như vậy đâu, đôi khi rất thú vị, cậu không đến mức phải đối xử lạnh lùng vô tình với cô ấy như vậy chứ!"

“Đây là do cô ta tự chuốc lấy.” Hạ Ngôn vẫn rất lạnh lùng, không thay đổi chút nào.

Cung Nhược Hàn thở dài: "Ngay cả tôi cũng thấy cô nhóc này đáng thương… Ngôn, cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ thật sư hơi quá đáng rồi."

"Quá đáng? Hừ… đối với cô ta mà nói, có làm gì cũng không quá đáng!" Tần nhẫn, lạnh lùng, không chút lưu tình nào với Cố Tích Niên.

"Này... cậu nghĩ mà xem, cô nhóc Cố đáng thương biết nhường nào chứ, một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp hẳn hoi, tự nhiên lại phải mang gánh nặng thiếu phụ. Rõ ràng cậu và cô ấy không thật sự kết hôn, nhưng cô nhóc này lại cho rằng đã thực sự là mình và là vợ chồng rồi!"



"Cậu cho rằng tôi sẽ cưới cô ta sao? Không dùng cái danh nghĩa giả dối này để hạn chế tự do của cô ta thì sao có thể khiến cô ta sống trong địa ngục được?" Hạ Ngôn lạnh lùng nói.

"Cho nên mới nói cô nhóc nhà họ Cố này đáng thương! Bây giờ vẫn còn mơ mơ màng màng…"

"Được rồi, Hàn, đừng nói nữa. Đây là số mệnh của cô ta!"

"Tôi cũng chỉ đồng cảm với cô nhóc Cố mà thôi."

"Cô ta không đáng được cậu đồng cảm."

“Cậu thật là lạnh lùng, Ngôn!” Cung Nhược Hàn cười nói.

Trên giường bệnh, Tích Niên nhắm chặt mắt lại, nhưng con ngươi dưới mí mắt vẫn không ngừng chuyển động, cô đã nghe thấy gì rồi? Mặc dù không mở mắt ra được, nhưng cuộc nói chuyện vừa rồi cô thực sự nghe rất rõ ràng.

Chắc chắn là Hạ Ngôn và Cung Nhược Hàn đang trò chuyện, cô có thể nghe rất rõ từng chữ họ nói.

“Rõ ràng cậu và cô ấy không thật sự kết hôn, nhưng co nhóc này lại cho rằng đã thực sự là vợ chồng với cậu rồi.” Câu này là có ý gì?

Cô và Hạ Ngôn không phải kết hôn thật sự ư? Họ không phải là vợ chồng thực sự? Sao có thể như thế được? Rõ ràng là đã nhận được giấy đăng ký kết hôn rồi, là kết hôn thật mà!

Nhưng tại sao Cung Nhược Hàn lại nói những lời như vậy, còn câu trả lời của Hạ Ngôn có ý nghĩa gì? “Cậu cho rằng tôi có thể lấy cô ta sao? Không dùng cái danh nghĩa giả dối này để hạn chế tự do của cô ta thì sao có thể khiến cô ta sống trong địa ngục được?”

Nói cách khác, Hạ Ngôn cũng đã thừa nhận lời nói của Cung Nhược Hàn? Anh không hề cưới cô, tất cả đều là giả? Cuộc hôn nhân này là một âm mưu đã được sắp đặt từ trước sao?

Sao lại như vậy? Ông trời, ông trêu đùa tôi một lần xong lại trêu đùa tôi lần nữa sao? Nếu ngay cả cuộc hôn nhân tận mắt chứng kiến cũng là giả thì còn có cái gì là thật nữa đây? Trên thế giới này rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả? Hạ Ngôn và mình rốt cuộc có phải là vợ chồng không?

Cô cố gắng hết sức để mở mắt ra, lông mi rung lên… khi cô sắp mở mắt, cô đã dừng lại, không được, cô không thể lập tức mở mắt ra rồi giằng co với Hạ Ngôn được, cô phải tìm ra bằng chứng có lợi trước. Phải tìm ra bằng chứng mới có thể chắc chắn đây là thật hay là giả.

Kiên nhẫn, Tích Niên cứ nhắm mắt như vậy, yên lặng nhắm mắt lại, cho đến khi thời gian trôi qua từng phút một, cô không biết rốt cuộc đã qua bao lâu rồi, có thể thể hai ba giờ đồng hồ cô mới dám từ từ mở mắt ra.

“Thưa cô, cô tỉnh rồi à?” Vừa mở mắt ra đã bị cô y tá đang phân loại đồ bên cạnh làm cho giật mình.

Tích Niên đảo mắt, như thể đang tìm xem Hạ Ngôn và Cung Nhược Hàn có ở đây hay không vậy, sau khi liếc mắt xác nhận rằng họ thực sự không có ở đây.

“Thưa cô, thưa cô, cô có nghe thấy tôi nói không?” Cô y tá lo lắng cúi xuống.



Lúc này Tích Niên mới chuyển sự chú ý sang cô y tá, được sự giúp đỡ của cô y tá, cô ngồi dậy, xương khớp khắp người cứ như đã bị biến dạng ấy, đã lâu không được hoạt động cho nên ngay cả việc ngồi dậy cũng mất rất nhiều sức lực: "Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"

"Cô ơi, cô đã ngủ nguyên ba ngày rồi. Cô làm chúng tôi sợ chết đi được. Ngay cả bác sĩ cũng không biết cô sẽ ngủ bao lâu. Cũng may là bây giờ cô đã tỉnh rồi…"

Cô ý tá tiếp tục nói, Tích Niên nghe thấy nhưng không để trong lòng, đầu óc luôn lơ đễnh… Cho nên… Cô thật sự đã ngủ ba ngày rồi sao? Vậy thì chắc chắn những gì vừa nghe thấy không thể sai được rồi.

Tích Niên lại tiếp tục hỏi: "Hôm nay Hạ Ngôn và Cung Nhược Hàn có đến đây không?"

“Ồ, hình như đúng là anh Hạ đã đến đây cùng với một người.” Cô y tá sờ cằm nói, ánh mắt không chắc người đó có phải là Cung Nhược Hàn hay không.

Tích Niên kích động hỏi: "Người đó cao gần bằng Hạ Ngôn. Tóc đen, mắt hẹp dài, hơi giống kiểu mắt hoa đào, sống mũi rất cao và luôn nở nụ cười xấu xa, đúng không?"

“Đúng đúng đúng, anh chàng đứng cùng với anh Hạ Ngôn hình như là như vậy đó!” Cô y tá nói, trong mắt nổi lên tình ý.

Vậy thì không sai được rồi, nhất định là Cung Nhược Hàn. Nói như vậy thì những người cô nghe thấy đang nói chuyện chắc chắn là Cung Nhược Hàn và Hạ Ngôn, cô cũng không nghe lầm.

Nghĩ về điều đó, Tích Niên nhấc chăn và xuống giường.

“Cô ơi, cô muốn làm gì vậy?!” Cô y tá lo lắng.

Tích Niên còn chưa kịp chạy được mấy bước, hai chân đã mềm nhũn ra, nghiêng người ngã sang một bên như người không xương vậy: "Sao tôi không có sức gì thế này?"

Y tá vội đỡ Tích Niên dậy: "Cô ơi, cô đã ba ngày không ăn gì rồi, chỉ dựa vào thuốc để duy trì dinh dưỡng cho cơ thể, đương nhiên là không có sức rồi! Nếu cô cứ tiếp tục chạy nữa thì có thể sẽ bị ngất vì đói đấy!"

"Ngất vì đói…" Tích Niên xoa bụng.

“Cho dù là vì tốt cho đứa bé trong bụng, cô cũng phải ăn chút gì đó chứ, nếu không sẽ thiếu dinh dưỡng.” Y tá đỡ Tích Niên ngồi trên ghế sô pha nói: “Cô chờ một lát, tôi sẽ giúp cô tìm thứ gì đó ăn."

"Cảm ơn."

Ngồi trên ghế sô pha, Tích Niên sờ bụng, mạng đứa bé này thật lớn. Từ khi mang thai cô luôn va va chạm chạm chỗ này chỗ kia, nhưng cũng không khiến đứa bé bị thương tổn gì, bây giờ vẫn rất tốt.

Y tá nhanh chóng mang thức ăn đến, Tích Niên như hổ đói quét sạch thức ăn. Ợ hơi một cái, phục hồi thể lực.

Sau khi ăn xong, Tích Niên âm thầm ra khỏi bệnh viện. Mặt trời chiếu sáng, bây giờ là ba giờ chiều, là lúc ánh mặt trời độc nhất. Như thể đã quá lâu không hấp thụ ánh mặt trời rồi, cô tham lam hít thở mấy cái liền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play