"Tôi đã nghe nói chuyện của anh và Tô Gia Hân, một đêm trên du thuyền à?" Tích Niên cười.
Con mắt của Hạ Ngôn nheo lại, Cung Nhược Hàn lại đi nói lung tung rồi, vậy mà lại nói chuyện đó với người phụ nữ này, chết tiệt, đôi mắt màu xanh lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Tích Niên tiếp tục nói một cách liều lĩnh: "Xem ra là anh cưỡng hiếp lần đầu của con gái người ta nên mới phải quan tâm đến Tô Gia Hân như thế hả?"
Những lời này, tất nhiên là Cung Nhược Hàn không nói với Tích Niên, đều là dựa vào những gì mà cô trải qa để nói. Nói ra chỉ là để thử thăm dò một chút, nếu chuyện đó là thật… phải chăng là cũng giống như suy đoán của cô.
Hạ Ngôn không nói gì, chỉ nhìn Tích Niên bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Tích Niên lại nói tiếp: "Tôi nghe Cung Nhược Hàn nói, cuối cùng Tô Gia Hân đã nhảy thuyền chạy trối chết đấy. Lúc đó trời còn chưa sáng đâu! Chắc là anh cầm thú lấy đi lần đầu của người ta còn chưa đủ còn muốn thêm lần hai mới dọa người ta chạy mất dép! Thật không ngờ, anh và Tô Gia Hân còn có chuyện lãng mạn như vậy đấy!” Cô nhớ rất rõ, đêm hôm đó, sau khi chịu nỗi khổ mất đi lần đầu. Tên đàn ông đó thần bí đó lại làm ra hành vi này với cô lần thứ hai nên cô mới liều mạng nhảy ra khỏi cửa sổ du thuyền để trốn đi.
"Là ai đã nói cho cô nhiều như vậy?" Đôi mắt màu xanh dò xét Cố Tích Niên từ trên cao đến xuống thấp.
Chẳng lẽ là cô đã nói đúng rồi sao? Trong mắt của Tích Niên chỉ có không thể tưởng tượng nổi. Cô chỉ nói thử mà thôi nhưng không ngờ Hạ Ngôn lại khẳng định như vậy, vậy nên tất cả những chuyện xảy ra đều giống nhau sao?
Tầm mắt cô rơi xuống vòng cổ trong tay của Hạ Ngôn, không có chuyện trùng hợp như vậy, đây chính là vòng cổ của cô, cái này chính là cái vòng cổ mà cô đã đánh mất, nên là… Hạ Ngôn chính là người đàn ông thần bí đã muốn cô trên du thuyền tối hôm đó sao?
Cô ngu người đứng đấy, càng hỏi thì chỉ càng xác định chuyện này thôi.
Hạ Ngôn nắm lấy cổ áo của cô: "Cái con đàn bà này! Cô lại đang suy tính chuyện gì đó?"
Nhìn người đàn ông ở trước mắt, lông mi cô không kiềm được mà run rẩy, hoảng hốt trả lời: "Không có, tôi chỉ đang suy đoán mà thôi, ở chung với Tô Gia Hân một thời gian ngắn, cô ta cũng sẽ nói cho một một vài chuyện, nên tôi kết hợp với lời của Tô Gia Hân và Cung Nhược Hàn thì hiểu được, suy ra kết luận như vậy."
Anh buông lỏng cổ áo của cô ra, xem ra người phụ nữ này không có nói dối, đôi mắt màu xanh sắc lẻm: "Sau này cô không được bước vào căn phòng này nữa, không được phép đụng vào đồ của cô ấy nữa."
Hồn rời khỏi xác, Tích Niên khẽ gật đầu, chân cô đứng không vững, chật vật đi ra cửa phòng ngủ, cơ thể lung lay, nếu như không tìm thứ gì đó để chống đỡ, có lẽ sẽ ngã xuống thật.
Cô cần yên tĩnh một mình, nếu không cô không biết phải làm sao nữa, rốt cuộc là cô phải làm thế nào mới có thể tỉnh táo lại được đây? Cô vừa bước ra khỏi phòng ngủ của Tô Gia Hân thì chân đã mềm nhũn, tựa lên tường từ từ ngồi bệt xuống đất.
Đôi mắt của Hạ Ngôn nhìn đến, cô bị làm sao vậy? Đang giở trò bịp bợm gì nữa sao? Anh chậm rãi đi đến, đứng bên cạnh cô, lạnh lùng mà quát: "Buồn ngủ thì về phòng của cô mà ngủ đi!"
Cô ngẩng đầu, đôi mắt đen láy tràn ngập hơi nước: "Anh chê tôi ở lại đây làm ô uế phòng của cô ta sao?"
"Cô tự biết là tốt rồi!"
"Anh rất quan tâm đến chuyện trên du thuyền tối hôm đó à?" Cô khàn giọng nói, nước mắt không kiềm được mà đảo quanh hốc mắt, anh quan tâm đến chuyện tình một đêm trên du thuyền như vậy sao?
Đôi mắt màu xanh híp lại, nhìn cô dưới chân, vốn dĩ có thể đạp cô ra ngoài bằng một cú đá, nhưng sao lại không đành lòng? Vì cô lộ ra ánh mắt đáng thương đó sao?
Chóp mũi của cô đã đỏ ửng từ lâu, cổ họng cũng lạnh run lên, ánh mắt cô nhìn xuống cái vòng cổ trên tay anh: "Anh quý cái vòng cổ này là vì đây là cái vòng cổ mà cô gái đó đã đánh rơi trên du thuyền đêm hôm đó, đúng không?"
Anh cúi người, giơ tay lên, trong khoảnh khắc đó anh đã muốn dùng ngón tay lau nước mắt trên gò má cô, nhưng một giây sau động tác đã ngừng lại: "Đồ đàn bà này, hôm nay cô tùy ý quá mức rồi."
"Tôi nói đúng rồi sao?"
"Đúng thì sao? Nếu đã hiểu được địa vị của cô ấy rồi thì tốt nhất cô phải khiêm tốn một chút, nợ nần của chúng ta vẫn phải tìm một thời gian thích hợp để tính cho rõ đấy!" Hạ Ngôn lắc tay. Đôi mắt của người phụ nữ này thật sự rất dễ đầu độc lòng người, thế nên… có lẽ anh phải vô tình, cay nghiệt, tàn nhẫn một chút.
"A… Ha ha ha ha, vận mệnh đúng là rất thích đùa bỡn người khác nhỉ!" Tích Niên ngửa đầu cười ha ha, cười rồi cười, nước mắt cũng chảy xuống.
"Cô đúng là đồ điên." Hạ Ngôn liếc mắt lườm cô, đi đến hành lang gọi hai cô người hầu đến: "Kéo cô ta vào phòng mình đi!"
"Vâng!" Cô hầu gật đầu, tiến đến kéo Tích Niên lên rồi đưa về.
Cô giống như một búp bê vải mà bị kéo đi nhưng cô vẫn cứ cười, khi về đến hành lang chỗ phòng mình thì lại thành tiếng cười suy sụp và tự giễu.
"Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha, thì ra mọi chuyện là như vậy! Thì ra vận mệnh lại thích bỡn cợt chúng ta như vậy! Hạ Ngôn, anh có biết không? Rốt cuộc là anh có biết không? Anh thông minh cả đời lại hồ đồ nhất thời!" Cô vừa cười vừa nói như người điên.
Hạ Ngôn nhìn bóng lưng của cô, giả ngây giả dại sao? Hừ, đúng là giống cô lắm!
Tích Niên bị ném về lại phòng của mình, cô úp mặt vào giường, nước mắt vẫn rơi, nụ cười vẫn còn nơi khóe miệng. Thế nhưng lúc này, nụ cười của cô thật đáng buồn, làm người ta không thấy được chút vui vẻ nào.
Ngồi trên giường, cô giơ tay lên, sờ cần cổ trống không. Tô Gia Hân à Tô Gia Hân, thì ra cái câu "Tôi biết rõ bí mật của cô, nếu cô giết tôi, bí mật đó sẽ như tảng đá mãi chìm xuống biển sâu! Cô sẽ phải hối hận! Bí mật đó có thể khiến cô hối hận cả đời đấy!" trước khi chết của cô.
Thì ra những lời gào thét này thật sự có bí mật, khó trách lúc trước khi cô đeo vòng cổ xuất hiện trước mắt tôi, khi tôi hỏi nhiều chuyện như vậy, phản ứng của cô lại kỳ lạ như thế. Thì ra là vậy… Thật không ngờ, vậy mà cô cũng biết câu chuyện bí mật trên du thuyền đêm đó, cô giả thân phận của tôi! Khó trách cô vẫn luôn coi tôi là cái gai trong mắt cái đinh trong thịt, từ lúc bắt đầu đã muốn đuổi tôi đi, sau đó lại không thể chịu được mà muốn giết tôi. Là vì muốn để bí mật này là đá mãi chìm dưới đáy biển à!
Ông trời ơi ông trời, rốt cuộc ông muốn con làm thế nào đây?
Rõ ràng là lần đầu đã bị Hạ Ngôn cướp lấy lại còn ù ù cạc cạc cưới anh, vì không phải gái còn trinh mà bị hiểu lầm, bị anh nhục nhã. Có thể anh không biết, anh chính là tên đàn ông đêm đó! Tất cả đều là anh, đều là anh cả!
Mà ngay cả đứa bé trong bụng này…
Cũng là của anh!
Tích Niên vuốt bụng, đôi mắt khô khốc lại đau đớn, con ơi con, cuối cùng thì mẹ cũng biết bố con là ai rồi, là Hạ Ngôn, là Hạ Ngôn!
Biết được sự thật này, thật sự cô không biết nên vui hay nên buồn nữa. Cuối cùng thì đứa bé này không phải là con hoang, là đứa con của vợ chồng hợp pháp, danh chính ngôn thuận, là con của Hạ Ngôn. Vậy là cô cũng không cần phải lo anh sẽ đối xử không tốt với đứa trẻ này rồi. Có lẽ đây là chút niềm vui nhỏ, nhưng nỗi buồn thì còn rất nhiều nữa…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT