"Bản lĩnh gì cơ?" Bản lĩnh chuyên dụ dỗ chồng của người khác sao? Cái này mà cũng coi là bản lĩnh sao? Ôi… Chẳng lẽ là do mắt nhìn của cô tệ sao? Vậy mà Tô Gia Hân cũng có điểm tốt mà người ta chưa nhìn thấy sao?

"Nhìn con mắt oán hận của cô này, chẳng lẽ là thích Ngôn rồi hả?"

"Không bao giờ, tôi thà đi yêu đống rác bên đường còn hơn là đâm đầu yêu anh ta." Cô nói rất nghiêm túc, nếu có một ngày cô thích Hạ Ngôn thật thì cô sẽ nuốt hết đống chén đĩa trước mặt!

"Chỉ cần một đêm thôi mà Tô Gia Hân đã có thể lọt vào mắt xanh của Hạ Ngôn rồi, đây chẳng phải là bản lĩnh sao?"

"Một đêm? Chắc là lúc Hạ Ngôn đi ra ngoài chơi bời đã để lại món nợ đào hoa rồi." Tích Niên vừa cười vừa nói, cô chỉ có thể nghĩ đến vậy thôi. Với cô mà nói tâm địa của Hạ Ngôn gian xảo lại khó hiểu, nghĩ thế nào cũng chỉ có thể nghĩ được chừng đấy mà thôi.

"Có muốn nghe kể chuyện không?" Cung Nhược Hàn nháy mắt, thuận miệng nói. Chỉ cần anh ta có thể chuyển sự chú ý của cô nhóc này, không để cô đi chú ý đến cái chuyện "vì sao Hạ Ngôn lại kết hôn với cô" nữa thì cái gì anh ta cũng nói được.

"Ừm, vậy anh kể đi." Dù sao bây giờ cô cũng rảnh rỗi buồn chán. Đối với tên đàn ông vui buồn thất thường này, cô có căm ghét, căm hận, còn có một chút tò mò.

"Đại khái thì đó là chuyện của hai tháng trước…" Cung Nhược Hàn cố gắng nhớ lại, một tay chống cằm, tròng mắt xoay chuyển, như là đang xuôi theo dòng ký ức mà nhớ lại, nhàn nhã nói: "Hạ Ngôn bị xã hội đen tập kích bất ngờ, gặp được Tô Gia Hân trên một chiếc du thuyền. Tô Gia Hân may mắn xem như cứu Hạ Ngôn một lần. Nhưng mà… lúc trời còn chưa sáng, vì để tránh Hạ Ngôn mà Tô Gia Hân đã nhảy xuống thuyền trốn đi. Cô nói thử xem có phải cô gái Tô Gia Hân cũng coi như là rất thú vị không?"

Cố Tích Niên im lặng nghe, cô có cảm giác có gì đó rất kỳ quái, đôi mày nhăn lại: "Anh nói… lần đầu tiên Hạ Ngôn gặp Tô Gia Hân là ở trên du thuyền sao? Sau đó lại nhảy xuống biển vào ban đêm để chạy trốn?"

"Đúng rồi. Đúng là cuộc gặp gỡ kỳ lạ."

"Cũng tạm, chẳng có gì đặc biệt cả. Cách gặp gỡ này rất bình thường mà!" Cô biết điểm kỳ lạ ở đâu rồi, thật ra thì cô cũng từng gặp một trường hợp tương tự như vậy, suýt nữa thì cô đã quên. Đêm hôm đó, cũng trên một cái du thuyền, một tên đàn ông thần bí đột nhiên xông tới muốn cơ thể của cô. Vì sợ tấm thân yếm mềm này bị cưỡng hiếp mà cô đã nhảy thuyền trốn đi! Suy ra thì chuyện này cô cũng từng gặp rồi, vậy thì có gì là kỳ lạ đâu? Hơn nữa cũng là hai tháng trước…

"Trái lại tôi lại cảm thấy cuộc gặp gỡ này khiến người ta không thể nào quên được, nên mới có thể khiến cho Hạ Ngôn phải quan tâm để Tô Gia Hân nhiều hơn những người phụ nữ khác."

"Ồ…" Cô khẽ gật đầu, Tích Niên chậm rãi nhíu mày, vẫn thấy kỳ lạ ở đâu đó. Đột nhiên trong đầu cô hiện lên hình ảnh Tô Gia Hân cũng đeo một cái vòng cổ giống của cô như đúc, sao lại trùng hợp đến mức đó được cơ chứ? Mọi chuyện có cần phải giống nhau như đúc như vậy không? Chuyện này không khỏi quá kỳ diệu rồi nhỉ?

"Suy nghĩ gì mà thất thần luôn vậy?" Cung Nhược Hàn giơ ngón tay lên, ngón tay đặt trên trán của cô thoáng búng một phát.



Tiếng "Bốp" vang lên.

"Á… đau quá!" Tích Niên nhanh chóng che cái trán bị búng: "Anh Cung, anh đang chê mặt tôi bị thương chưa đủ hay sao mà còn búng tôi nữa?"

"Cô bị người ta đánh như vậy mà cũng có than đâu, chỉ một cái búng thôi thì đau đớn nỗi gì hử?" Cung Nhược Hàn vừa cười vừa nói.

Tích Niên xoa cái trán rồi nói: "Phải rồi, chuyện đó… lúc mà Tô Gia Hân và Hạ Ngôn gặp nhau vào hai tháng trước, trùng hợp là tôi với anh ấy cũng kết hôn vào hai thánh trước. Lúc bọn họ gặp nhau thì anh ta đã cưới tôi chưa?"

"Chênh nhau đúng ba ngày. Chuyện đó xảy ra ba ngày trước khi cưới cô đó. Nói cách khác, so về quen biết thì Hạ Ngôn gặp Tô Gia Hân trước cô đấy!" Cung Nhược Hàn cũng không để ý gì, chỉ thuận miệng nói.

Chênh đúng ba ngày? Chênh đúng ba ngày? Những lời này khiến cho đầu óc của cô rối bời. Ba ngày trước khi kết hôn với Hạ Ngôn, cô cũng từng gặp một tên đàn ông thần bí trên du thuyền, cũng nhảy thuyền chạy trốn như cô ta. Trùng hợp đến mức khiến người ta kinh ngạc!

Tích Niên nháy mắt vài cái rồi mở miệng: "Ha ha ha, chắc không phải cái bến du thuyền ở cảng phía tây đấy chứ?"

Đôi mắt của Cung Nhược Hàn lóe lên: "Sao cô lại biết chuyện này? Đúng là cái cảng ở phía Tây kia! Chẳng lẽ là Hạ Ngôn đã nói chuyện này với cô sao?" Chuyện này là không thể nào, sao Hạ Ngôn lại nhắc đến chuyện này với cô nhóc được chứ? Cô nhóc lại có thể nói đúng chính xác như vậy, đúng là kỳ quái.

Tích Niên có hơi bối rối: "Chưa… chưa hề, tôi đâu có biết đâu, chỉ đoán đại thôi. Hơn nữa bình thường ở cảng phía tây cũng có những người có tiền tới lui mà, nghĩ một chút là đoán đến chỗ đó." Cô không biết tại sao mình lại nói dối, nhưng mà trong lòng tự nhiên lại muốn che giấu đi, không muốn nhìn thấy bí mật nơi đáy lòng và câu chuyện này bị người khác biết được, muốn giấu đi tình hình thực tế đã xảy ra vào đêm đó.

"Sắc mặt của cô trông có vẻ không ổn lắm đâu!"

Tích Niên lập tức ngẩng đầu: "Tôi đã bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập rồi, sao còn có thể có sắc mặt ổn áp được. Anh thấy có đúng không?" Cô nói, lông mày cũng nhíu lại.

Ba ngày trước khi kết hôn, cũng gặp nhau, cũng dùng một cách chạy trốn, cùng một cái vòng cổ, cùng thời gian, địa điểm! Sao lại có thể trùng hợp đến vậy?

"Anh Cung, tôi nhớ rằng lần đầu tiên tôi gặp Tô Gia Hân là lúc tôi vô ý đụng trúng cô ta, lúc đó Hạ Ngôn cũng có mặt. Nhưng lúc đó biểu cảm của Tô Gia Hân cũng có gì đó sai sai. Bây giờ nghĩ lại, thì ra là do lúc đó bọn họ đã quen biết nhau à!" Tích Niên cố ý nói.



"Cái đó thì không đúng, nếu tôi đoán không sai thì đêm du thuyền đó Hạ Ngôn căn bản không nhìn thấy được Tô Gia Hân ra sao, chỉ bảo tôi tôi tìm hiểu thay cậu ấy thôi!"

"Ồ… ồ…" Tích Niên không yên lòng gật đầu, một dự cảm không hiểu dâng lên trong lòng cô.

Bữa cơm này, cô không nói gì thêm nữa, chỉ im lặng, im lặng ngồi cùng Cung Nhược Hàn đang nói chuyện phiếm, chuyện trùng hợp đến mức khiến người ta kinh ngạc kia khiến cho người ta không khỏi nghi ngờ.

Lúc rời đi, Cung Nhược Hàn cố ý lấy một hộp thuốc mỡ từ quầy khách sạn đưa cho Tích Niên: "Bôi lên một chút đi, khuôn mặt của con gái là quan trọng nhất đấy."

Tích Niên nhận lấy thuốc mỡ: "Cảm ơn. Anh Cung, anh đúng là là một người dịu dàng."

"Vậy sao? Tôi rất thích được khen như vậy đấy." Cung Nhược Hàn híp mắt, dịu dàng, cô nhóc họ Cố này đúng là ngây thơ đến sợ! Vậy mà lại nói anh ta dịu dàng.

Cho dù thế nào thì anh ta cũng không thấy cô nhóc này có tâm cơ gì, nếu như anh ta nhìn lầm thì tâm cơ của cô nhóc này còn đáng sợ hơn cả trong tưởng tượng.

Không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa, Cung Nhược Hàn nói: "Tôi tiễn cô về nhé, cô muốn đến tang lễ không? Hay là về nhà?"

"Về nhà." Cô không muốn đến tang lễ của Tô Gia Hân để mà chịu tội.

Cung Nhược Hàn nhướng mày, lái xưa đưa Tích Niên đến trước của nhà họ Hạ: "Cô nhóc họ Cố, đi thong thả nha…"

Tích Niên xuống xe, nhẹ nhàng khom lưng: "Anh Cung, hôm nay cảm ơn anh."

Một tay Cung Nhược Hàn tựa lên cửa sổ xe, đôi mắt nhìn Tích Niên: "Cô đang cảm ơn từ tận đáy lòng đấy sao?"

"Anh đoán xem?" Cô cười, trong đôi mắt tràn ngập chân thành. Nếu hôm nay Cung Nhược Hàn không ra tay giúp đỡ thì có lẽ là khuôn mặt của cô không chỉ bị sưng như vậy thôi, mà là… biến thành đầu heo thật luôn.

"Ừ… Đi về nghỉ đi!" Cung Nhược Hàn tùy ý phất tay, đặt một tay lên tay lái, mạnh mẽ đạp chân ga… nghênh ngang lái xe rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play