Bầu không khí trong nháy mắt trở nên yên ắng.

Tên nhà giàu nhìn thấy Lý Dịch, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc, há miệng muốn nói gì đó.

Lý Dịch tiếp tục châm điếu thuốc, sau khi điểm đỏ cam sáng lên, anh nhìn tên nhà giàu, tên nhà giàu liền hiểu ý của anh, ngậm miệng lại, quay người rời đi.

Lúc sắp đi còn nhìn Đào Túy vài lần,

Đào Túy này có biết người đàn ông mình đã chọn là ai không?

Chậc, gan cũng quá lớn rồi.

Tiếng bước chân phía sau lưng đi xa rồi, Đào Túy thở phào một hơi, cô bị cái người này làm phiền muốn chết, cô nhìn hướng Lý Dịch.

Vậy mà anh vẫn luôn không nhận ra.

Vậy thì làm quen một chút.

Lý Dịch cắn điếu thuốc, cười nhạt, anh nói: “Cô gái à, sau này đừng ở trên đường tùy tiện kéo đàn ông làm bạn trai nữa.”

“Không phải lần nào cũng toàn thây mà rút lui đâu.”

Nói xong, anh đi về hướng chiếc xe đang lái tới,  nhận lấy chìa khóa người của bãi giữ xe đưa qua.

Là chiếc xe Mercedes ngày đó.

Đào Túy cũng cùng xoay người, nhìn anh đóng cánh cửa xe lại, tựa vào cửa sổ, nhận điện thoại, hút thuốc, chuẩn bị khởi động chiếc xe ô tô.

Cô đi qua, đến ghế phụ, khom lưng, nói: “Anh có thể dạy cho tôi một chút, như thế nào nào là không thể toàn thây rút lui không?”

Lý Dịch quay đầu, nhìn cô.

Nữ sinh mặt hình quả trứng làn da trắng khuôn mặt xinh đẹp, nhất là đôi mắt xuất sắc đó, nói đơn thuần cũng đúng, nhưng cũng có chút điểm nói không ra sự câu dẫn người khác. Lý Dịch nói: “Lên xe thử xem?”

Trong lòng Đào Túy vui mừng.

Người này cắn câu rồi.

Cô vươn tay mở cửa xe.

Mở không được.

Cô im lặng mấy giây, nhìn hướng Lý Dịch.

Lý Dịch ung dung dựa vào ghế ngồi, cười nhìn cô.

“Hóa ra cô nhóc này là Khương Thái Công.”

Khương Thái Công câu cá, người nguyện mắc câu. Đây là nói, cô đang câu đàn ông, còn là cái loại chủ động câu, hai má Đào Túy trong phút chốc liền đỏ lên. Cô kìm nén nhìn người đàn ông trong xe.

“Thứ chó má!” Cô mắng một tiếng.

Lý Dịch nhướn mày: “Đặt cho tôi không ít cách xưng hô đấy.”

“Vậy anh có thích không?” Đào Túy cười lạnh nói.

“Tạm được.”

Nói xong, cửa kính dần dần nâng lên. Lý Dịch đã chuyển tầm mắt đi, dập tắt thuốc, mặt lạnh băng, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng cười nói lúc nãy.

Đào Túy lại trợn mắt nhìn anh, điện thoại cũng kêu lên, cô cầm điện thoại ra, nhận điện thoại.

Rẽ về hướng trung tâm thương mại.

Chiếc xe Mercedes đằng sau lưng cũng mở máy, chầm chầm rời đi.

Đào Túy mặc một chiếc váy màu đen, chiếc xe cũng là màu đen, giống như hai đường thẳng, đi về những hướng khác nhau.

“Túy Túy, cậu chạy đi đâu đấy?” Lâm Lâm nắm lấy vai của Đào Túy hỏi. Hai má Đào Túy vẫn còn hơi đỏ, nhớ lại bộ dáng thờ ơ dẫn cô mắc câu của người đàn ông đó, liền tức giận.

“Đâu có, quăng đi một cái đào hoa mà thôi.”

“Cái tên nhà giàu kia vẫn còn đi theo cậu à?” Khâu Viện xem xong danh sách tham gia cuộc thi mà giáo sư trong khoa gửi qua, ngẩng đầu hỏi Đào Túy. Đào Túy khẽ gật đầu.

Khâu Viện: “Cũng là một miếng keo dán da trâu, đều tại Đào Túy của chúng ta làm người ta quá yêu thích rồi, là đàn ông nhìn qua đều không rời được mắt.”

“Đúng vậy đúng vậy!”

“Không sai không sai!”

Lâm Lâm và Tiêu Ai trăm miệng một lời phụ họa theo.

Đào Túy từ trong kính cũng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân, lại kết hợp với ánh mắt của Lý Dịch lúc nãy, anh dẫn cô cắn câu sau đó dùng không tới một giây đã thay đổi tầm mắt, hoàn toàn không dừng lại ở trên gương mặt của cô.

Còn không dời nổi mắt?

Vốn dĩ không có chuyện như vậy đâu!

Càng nghĩ càng tức giận, ngồi trong quán lẩu tự phục vụ, Đào Túy cầm điện thoại ra, viết bài trong vòng bạn bè.

Tôi là Đào Túy nha: Hôm nay đụng phải một người đàn ông già có mắt như mù.

Sau đó, cô bấm vào khung trò chuyện.

Tôi là Đào Túy nha: [Anh ơi, cho em một cái like trên vòng bạn bè đi.]

Mười phút sau.

Lý Dịch: [Được.]

Hừ.

Người cô đang nói đến chính là anh đấy, anh trai Lý Dịch à.

Gần đến nghỉ hè, có những khoa trong viện dần dần bắt đầu kì nghỉ, kí túc xá của Đào Túy đều cố gắng trụ tới cuối cùng, vốn dĩ Lâm Lâm và Khâu Viện có thể nghỉ hè rồi.

Nhưng mà bọn cô đều phải tham gia hai cuộc thi của nghỉ hè, một người vẽ tranh, một người vẽ bản thiết kế.

Đào Túy và Tiêu Ai là học chuyên ngành truyền thông, ngành học này mới được tăng thêm gần đây,  chương trình học so với ngành khác thì nhiều hơn một chút, cho nên một tuần trước kỳ nghỉ hè các cô vẫn còn có môn học.

Sau ngày hôm đó qua đi, ngày thứ hai Đào Túy ở thư viện gặp phải tên nhà giàu, cô lập tức đi đường vòng. Tên nhà giàu đó lại đi theo cô, Đào Túy nhướng mày muốn nói gì đó.

Tên nhà giàu đó lại nói nhanh hơn cô một bước: “Đào Túy, em…”

Anh ta muốn nói lại thôi.

Đào Túy khoanh hai tay trước ngực: “Tôi làm sao cơ?”

Tên nhà giàu chần chừ một lát, qua một lúc mới nói: “Anh biết em thực ra không có bạn trai.”

“Bởi vì, người đàn ông hôm qua mà em chỉ không phải người bình thường, tương lai anh ta chắc chắn sẽ liên hôn, sẽ không tùy tiện tìm bạn gái đâu. Hơn nữa, em còn nhỏ như vậy, cũng không thích hợp anh ta.”

“Cho nên, em vẫn nên cân nhắc anh một chút đi.”

Đào Túy: “…”

Cô xoay người liền đi mất.

Tên nhà giàu: “…”

“Đào Túy.”

Đào Túy có tin nhắn mới từ Wechat, cô liếc nhìn.

Là tin nhắn của Tiêu Mục.

Cô lập tức cúi thấp đầu trả lời bằng ghi âm: “Tiêu Mục, em không ở thư viện, bên cạnh em thật là nhiều hoa đào nát.”

Tiêu Mục: “Oa, chúc mừng em.”

Đào Túy: “Cút.”

Nam sinh ở đầu bên đó cười rộ lên.

Tới.

Đào Túy cũng đi ra khỏi thư viện, may là tên nhà giàu kia không đi theo cô nữa.

Buổi tối công ty mở cuộc họp, nhóm nhỏ bốn người xét duyệt phát sóng trực tiếp được hướng dẫn xong, chị Tô và cô Tần mở họp riêng từng người cho bốn người các cô.

Đều là người mới, khó tránh khỏi không thả lỏng được, nhất là phải đối diện với ống kính tự nói tự trả lời, càng dễ dàng ngại ngùng, mở cuộc họp chủ yếu là vì vấn đề này.

Khi Đào Túy chán nản sẽ rất dễ ngủ quên, cô lặng lẽ mở điện thoại ra, ở phía dưới chơi Tiêu Tiêu Lạc, bị chị Tô nghiêm khắc đánh một cái ở sau ót: “Nghiêm túc lên cho chị!”

“Em xem mấy hôm trước em phát sóng trực tiếp toàn là cái gì.”

“Tiếng phổ thông còn nói không rõ ràng.”

Đào Túy ôm cái ót của mình, đau đến mức hốc mắt đều đỏ cả lên, cô chu miệng chịu trận.

Chị Tô và cô Tần thấy vậy, đối với cô đúng là có chút không biết phải làm sao. Cái cô nữ sinh Đào Túy này, thực ra rất có cá tính, cặp mắt xinh đẹp, rất dễ khiến người ta ghi nhớ, hơn nữa không luống cuống trước đám đông, dùng mấy từ hay dùng bây giờ chính là vừa có thể ngọt ngào vừa có thể cá tính. Chỉ vài đoạn video ngắn thôi, nhân khí của cô có thể tính là rất tốt.

Nhưng mà chính là có chút làm quá lên rồi, mở cuộc họp cũng có thể lén lút lướt điện thoại chơi trò chơi.

Chị Tô xém chút nữa bị bộ dạng này của cô lừa rồi, lại tiếp tục càu nhàu cô một lúc.

Trong nhóm nhỏ này vẫn còn ba người khác, nhìn thấy Đào Túy bị dạy dỗ, các cô ấy cảm thấy thật đáng thương lại không dám lên tiếng, chỉ hướng về phía Đào Túy nháy mắt.

Đào Túy nằm bò trên bàn, không có gì để nói.

Cô Tần ở một bên muốn khuyên nhưng lại cảm thấy phải dạy dỗ Đào Túy, nếu không cô lại không biết trời biết đất, điều này dẫn đến cuộc họp bị kéo dài. Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

Chị Tô dừng lại việc dạy dỗ, mấy người ngẩng đầu nhìn qua.

Tần Tư Tư mặc một bộ váy lịch sự, cười nhẹ nhìn vào trong: “Vẫn còn họp ư?”

Cô ta vừa đến, ba người còn lại đều có chút ngồi không yên, từng người một đều có chút sùng bái mà hô: “Chị Tư Tư.”

Đào Túy quay đầu nhìn Tần Tư Tư, lạnh nhạt nhìn.

Dáng vẻ hôm nay của Tần Tư Tư không giống như ngày thường, sau khi nhìn thấy cô, cũng là lạnh lùng nhìn, có mạch nước ngầm đang chảy. Sau khi chị Tô sờ đầu của Đào Túy, cười với Tần Tư Tư nói: “Đúng vậy, chẳng qua là chuẩn bị kết thúc rồi, hôm nay em phát sóng trực tiếp xong rồi à?”

“Đúng vậy, vừa xong, em mua nhiều đồ ăn lắm, chị Tô, cô Tần, còn có Đào Túy, mọi người đi ra cùng nhau ăn nha? Thuận tiện trò chuyện cùng nhau.”

“Oa, có đồ ăn.”

“Chị Tư Tư, chị thật là tốt quá đi.”

“Còn nói chuyện với chúng ta nữa.”

Ba người họ cực kỳ vui vẻ.

Chị Tô và cô Tần có chút kinh ngạc, Tần Tư Tư chủ động gọi bọn họ nói chuyện ư, có chút kì lạ. Chị Tô kéo Đào Túy: “Đứng dậy, đừng có mà giả chết nữa.”

Đào Túy không tình nguyện đứng dậy: “Chị, em buồn ngủ muốn chết đây này.”

Cô có chút nhõng nhẽo, ý là muốn trở về trường học.

Làm sao mà chị Tô không nhìn ra ý đồ của cô chứ, chị nhỏ giọng nói: “Khó khăn lắm Tư Tư mới cùng chúng ta nói chuyện, em ở lại nghe chút góp ý của cô ấy.”

Đào Túy trợn trắng mắt: “Oa, vậy em phải mang ơn rồi.”

“Cái giọng điệu này.”

Chị Tô không phí lời với cô nữa, kéo người đi ra ngoài.

Đào Túy vô cùng buồn chán mà ngồi xuống, cầm miếng khoai tây chiên bẻ ra ăn. Làm cái nghề này, công ty đều không thiếu đồ ăn, đột nhiên chiếc ghế bên cạnh bị kéo ra, tiếp đó, một mùi hương thoảng qua, Tần Tư Tư ngồi xuống bên cạnh Đào Túy.

Hai chị em cùng cha khác mẹ.

Đây vẫn là lần đầu tiên ngồi với nhau.

Trên danh nghĩa Tần Tư Tư là em gái Đào Túy, nhưng cô ta lớn lên lại nhìn già hơn so với Đào Túy một chút, Đào Túy nhét một miếng khoai tây chiên vào miệng, liếc nhìn cô ta.

Im lặng đợi.

Một giây sau, Tần Tư Tư thấp giọng nói: “Đêm hôm đó chị ngồi xe của nhà họ Lý trở về ư?”

Đào Túy phản ứng lại.

Tần Tư Tư đang thăm dò cô, cô cắn răng rắc, cắn nát miếng khoai tây chiên, cười nói: “Đêm nào cơ?”

Tần Tư Tư nhìn Đào Túy, nhẹ nhàng cười: “Chính là đêm bão đó, lúc đó em muốn tiễn chị đi đấy, vừa hay nhìn thấy cảnh đó.”

“Ồ, vậy cảm ơn nhé.” Đào Túy  mút lấy ngón tay: “Đúng vậy đấy, ngồi xe của nhà họ Lý trở về.”

Tần Tư Tư nhận được đáp án xác nhận, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng không rõ ràng, cô ta cười chuyển chủ đề khác: “Không phải nghỉ hè chị cần phải phát sóng trực tiếp sao? Tìm được phòng chưa?”

“Tìm xong rồi, không cần em lo.”

“Chủ yếu là bố, ông ấy hỏi mấy lần đấy, cho nên em muốn nói, nếu như chị không có phòng…”

“Cảm ơn nhé, nhà họ Lý tìm xong phòng cho chị rồi.”

Câu nói này vừa nói ra.

Lời của Tần Tư Tư liền bị chặn ngang ở cổ họng.

Cô ta nhìn Đào Túy, nửa ngày không nói nên lời.

Đào Túy cười híp mắt nói: “Hửm?”

Tần Tư Tư cười khan: “Tốt.”

Sau đó cô ta xoay người lại, cầm miếng khoai tây chiên lên, bẻ ra ăn.

Những người còn lại không biết bọn họ đang nói chuyện gì, chẳng qua nhìn bộ dáng này, có chút ngưỡng mộ Đào Túy, Tần Tư Tư là nữ hoàng bán đồ đấy. Cô ta chia sẻ một chút kinh nghiệm bán hàng ra, Đào Túy phải cảm động lắm đấy.

Có điều nhìn dáng vẻ của Đào Túy thì dường như cũng không cảm động gì cho lắm.

Sắc mặt của chị Tư Tư cũng không giống như rất tốt.

Chị Tô: “…”

Cái con nhóc Đào Túy này! Có phải nó đắc tội với cả Tư Tư rồi hay không?

Trời ạ.

Ngày thứ hai họp xong, Đào Túy lại là một ngày đi học.

Chị Tô còn phát một nhiệm vụ, làm một cái trực tiếp tại hiện trường, thời gian khoảng một tiếng đồng hồ, không cần đến công ty làm, làm ở đâu cũng được, nhưng trước khi phát sóng phải nói cho chị Tô và cô Tần.

Đây cũng là luyện tập phản ứng tại hiện trường.

Đào Túy nhìn thời khóa biểu của bản thân, phát hiện cô chẳng có chút thời gian nào để làm cả.

Tìm nơi phát sóng trực tiếp.

Dứt khoát ở Đông Triều của trường học làm nhiệm vụ này là được rồi.

Lâm Lâm và Khâu Viện giúp đỡ cô, hai người bọn họ đều muốn xem kịch bản, điều kiện ở Đông Triều tốt. Đào Túy sắp xếp xong thiết bị phát sóng trực tiếp, bên miệng còn ngậm chiếc kẹo mút, mặc áo màu vàng sáng cùng chiếc quần đùi trắng, lộ ra đôi chân dài, nói: “Hey, Sa Tăng tôi lại đến rồi đây.”

“Hôm nay giới thiệu cho mọi người Đông Triều của Đại học Lê Thành nhé. Nào, xem nè, bên này… ý, tôi phát hiện ra hai người xâm nhập.”

Ống kính chuyển qua bóng lưng của Lâm Lâm và Khâu Viện.

Khu bình luận sôi nổi hẳn lên, từng người xem đều cười lên.

[Đừng, tôi biết đây là bạn cùng phòng của cô.]

[Oa, nhìn bóng lưng là hai cô gái xinh đẹp đấy.]

“Tôi muốn đẩy bọn họ vào trong hồ, các bạn nói xem có được không?”

Người xem lại cười phá lên.

Ống kính nhanh chóng đến gần Khâu Viện và Lâm Lâm, Đào Túy lại đổi ống kính, đối diện với bản thân cô, cô cong miệng cười đến đôi mắt cong cong: “Tôi có đẹp không?”

Lúc này bình luận liên tục không ngừng nhảy lên.

[Đẹp.]

Buổi chiều ở bãi tập súng.

Ánh mặt trời chói chang, may mà dựa vào núi, gió lớn.

Lý Dịch đặt súng xuống, dựa vào trên bục nhắm bắn, cầm lấy điện thoại trả lời tin nhắn, mồ hôi chạy dọc theo cần cổ mà lăn xuống. Ra khỏi hòm thư, nhìn thấy app đoạn phim màu cam tối qua Hứa Điện bắt anh cài đặt.

Anh mở ra.

Trang chủ vừa mở ra, nhanh chóng đi vào một cái phát sóng trực tiếp.

Cô gái xinh đẹp đối diện ống kính, ở trong màn hình, mắt hồ ly cong cong.

“Tôi có đẹp không?”

Lý Dịch cầm điếu thuốc lên, ngậm ở trong miệng, nhìn cô gái ấy.

Anh đã nhận ra rồi.

Là cô nhóc đó.

Ngay sau đó, cô lúc thì cười, lúc thì lè lưỡi, lúc lại ngồi ở trên ghế, đôi chân dài gập lại, nói: “Ài, mọi người hy vọng lần sau tôi sẽ quay video gì đây nào?”

“Lần nào tôi cũng là nữ giả trang nam, thật là khó chịu quá đi.”

“Tôi cũng muốn đẹp đẽ có được không?”

“Đúng rồi, công ty rác rưởi lầm lỡ tôi rồi.”

“Haiz.” Cô chống cằm, nhìn vào ống kính, đáy mắt như có vũng nước.

Đơn thuần thì cũng đơn thuần.

Nhưng cũng rất quyến rũ người khác.

Lý Dịch xem một phút, không chút do dự mà thoát ra khỏi cái app đó, sau đó thuận tay nhấn giữ phần mềm, ấn lên nút chữ X.

Xóa đi app video ngắn màu cam.

Anh đặt điện thoại xuống, dựa lưng tiếp tục hút thuốc.

Sau lưng là tiếng súng đạn phát ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play