Cô giống như cá chìm vào nước, mở miệng, lại lần nữa bị hôn. Giữa lúc cô đang mê loạn, mắt mở một nửa ngân ngấn nước, vừa là sự lên án cũng là sự mờ mịt.
Lý Dịch nhìn thấy điều này, nghiêng đầu, cơ thể lại tiến về phía trước một bước, hoàn toàn áp chế cô, không hề có kẽ hở.
Không biết khi nào mới dừng lại, đôi giày cao gót ở trên tay đã rơi xuống đất, bàn tay túm rèm cửa sổ của Đào Túy đã trắng bệch, một tay Lý Dịch ôm eo cô, đầu ngón tay móc một bên dây váy đã rơi xuống lên, trầm giọng hỏi:
“Trễ như thế này mà muốn đi đâu thế?”
Não bộ của Đào Túy đã không thể suy nghĩ được, mở miệng nhìn anh, nói: “Ngày mai Tiêu Mục phải quay lại Hải Thành, chúng em đã hẹn đi quán bar.”
“Quán bar?” Lý Dịch nhìn xuống đồ cô đang mặc trên người:
“Em mặc như thế này?”
Đào Túy gật đầu.
Không phát hiện ra ánh mắt của anh mang theo vài tia lạnh lùng.
Anh cười khẽ một tiếng, kề sát tai cô nói khẽ: “Đi quyến rũ người ta à?”
Ngay lập tức Đào Túy phản ứng lại, anh có ý gì, cô hung dữ mà trừng anh: “Em không có, em chính là… thích mặc như vậy.”
Lý Dịch nhướng mày.
Nhìn cô rất lâu.
Lúc này, điện thoại của Đào Túy vẫn luôn vang lên vô cùng chói tai ở trong phòng khách, cả người cô mới thật sự hoàn hồn.
Cô! Với! Lý! Dịch! Đã! Hôn! Nhau! Rồi!
Chuyện này đã xảy ra thật.
Thật sự.
Lý Dịch cầm điện thoại rơi ở trên đất lên, liếc nhìn, tắt máy. Sau đó anh ôm người qua, lại vơ lấy chiếc áo khoác vest bên cạnh lên, bung ra, choàng lên vai của Đào Túy:
“Tiêu Mục đang đợi em.”
“Đi thôi, anh trai đưa em đi.” Nói rồi Lý Dịch ôm vai cô đi ra cửa.
Đào Túy như bước đi trên mây, không chân thực lắm mà cùng Lý Dịch ra ngoài. Chú Trần vẫn chưa đi, xòe qua một chiếc ô đen lớn, một tay Lý Dịch tiếp lấy, quay đầu thì thấy Đào Túy đang khom người đi giày cao gót, anh chuyển cái ô đen lớn cho chú Trần rồi nửa ngồi xổm, nhặt chiếc cao gót còn lại lên.
Bắt lấy cổ chân của Đào Túy, nâng lên cao rồi đi giày vào.
Đào Túy ngây người, cô chống lên tủ giày theo phản xạ, nhìn bàn chân nhỏ sơn móng chân màu đỏ của mình được anh nhẹ nhàng ấn vào đôi giày cao gót đen.
Ngón tay thô ráp của anh còn đang lướt qua làn da của cô.
Chiếc SUV đen đang mở đèn xe, ở trong màn mưa của đêm tối, vô cùng chói mắt. Chú Trần lặng lẽ che ô, đứng ở bên cạnh xe, thấy người đến liền kéo mở cửa xe sau.
Dưới sự hợp nhất của hai chiếc ô, Đào Túy nhanh chóng bước lên xe.
Tiếp theo cái ô đen lớn ngoài cửa thu vào theo, người đàn ông lách người cũng ngồi vào, nước mưa đập vào cánh tay của anh, anh nhẹ nhàng xắn tay áo lên, quay đầu liếc nhìn Đào Túy.
Đào Túy mở to mắt: “Anh, anh đi thật á?”
Cửa xe đóng lại, Lý Dịch dựa vào sau, ngón tay đẩy cà vạt xuống, nói: “Anh cũng đi tiễn Tiêu Mục.”
Đào Túy: “Không cần đâu…”
Sau đó cô lại nhìn vào đôi mắt đen huyền không có tí cảm xúc nào của anh, lập tức ngậm miệng. Cô lẳng lặng quay đầu đi, nhìn phía bên ngoài cửa sổ, đôi môi tê dại, vô thức mà vươn tay ra sờ.
Lại sợ cửa sổ phản quang thì anh sẽ thấy, cô chỉ dám lén lút sờ.
Đau thật.
Đó là sự thật.
Đây là chuyện gì thế?
Chắc anh sẽ không uống say rồi nhận nhầm người đấy chứ?
“Đang nghĩ gì thế?” Một cơ thể dán đến sau lưng cô, ấm nóng, da đầu Đào Túy tê rần, ngay sau đó va vào ánh mắt của Lý Dịch trong cửa sổ, anh uống rượu rồi trông quyến rũ hơn một chút, mắt càng sâu hơn, tay anh đang ôm eo cô, khẽ hỏi:
Ra đường dưới thời tiết kiểu này, còn đi đến nơi hẹn, vậy thì tình cảm này có thể nói là bạn sinh tử rồi đấy. Sau khi Lý Dịch xuống xe, dắt cô gái từ trong xe xuống, nhìn màn mưa kia.
Thời tiết này mà còn hẹn ra ngoài.
Cô được thật đấy.
Tiêu Mục cũng được thật đấy.
Cái quán bar này không có bao nhiêu người cả, rải rác lẻ tẻ. Liễu Yên dựa vào quầy rượu hút thuốc, nhìn thấy hai người tiến vào thì sững sờ, sau đó nhẹ nhàng vẫy điếu thuốc, cười nói:
“Bạn nhỏ đáng yêu, sao em lại bị Lý Dịch dắt theo thế?”
Lý Dịch nắm lấy cổ tay của Đào Túy.
Đào Túy lùi lại sau anh nửa bước, giống như cô dâu nhỏ.
Liễu Yên cười mỉm, liếc nhìn Lý Dịch, lấy một điều thuốc ở bên cạnh đưa cho Lý Dịch.
Lý Dịch nhận lấy, dựa vào quầy rượu, châm thuốc.
Đào Túy nhìn cảnh tượng này, cảm thấy chẳng có chuyện gì của cô, liền nhón chân tìm Tiêu Mục, Lý Dịch nói chuyện vài câu với Liễu Yên xong thì tiến lên, ôm eo Đào Túy, vẫn còn ngậm nghiêng điếu thuốc ở trong miệng, giọng nói của anh mập mờ:
“Ở gian trong cùng.”
Khi này Đào Túy mới phát hiện ở gian trong cùng kia, Tiêu Mục đang vẫy tay với cô.
Đào Túy lập tức thoát khỏi cái ôm của Lý Dịch, nhanh chóng đi đến chỗ ngồi kia, trong miệng Lý Dịch ngậm điếu thuốc, tay đút vào túi quần, đi theo phía sau.
Tiêu Mục phản ứng trở lại, anh ấy gọi to: “Anh Lý Dịch.”
Sau khi Lý Dịch ngồi xuống thì gảy tàn thuốc một chút rồi gật đầu: “Gọi rượu rồi à?”
“Không ạ, nhưng em đã gọi rượu trái cây cho Đào Túy.”
“Hở?” Lý Dịch liếc nhìn cô gái đang ngồi ở giữa chỗ ngồi hình chữ U, cô không nhìn anh, đang chống đầu nhìn Tiêu Mục. Ánh nhìn của Tiêu Mục cũng luôn nghiêng về phía cô.
Hai người giống như trao đổi tin tức gì đó.
Ánh mắt Lý Dịch hơi trầm xuống, dựa người vào sau, đôi chân dài bắt chéo, hỏi Tiêu Mục:
“Cậu gọi gì để uống?”
Tiêu Mục trả lời: “Em đã gọi rượu whisky.”
Lý Dịch: “Tôi uống hai ly với cậu.”
Đang nói thì Lý Dịch nhấc cái ly ở kế bên lên, đẩy ly cho Tiêu Mục, Tiêu Mục vươn tay nhận lấy, cảm nhận được sức lực mà cái ly kia mang đến, đầu ngón tay có hơi tê dại.
Mảng anh ấy theo học là chăm sóc y tế AI, lĩnh vực này đại học Hải Thành làm rất tốt.
Gia đình cũng không cần anh ấy quay về tập đoàn giúp đỡ, anh ấy chỉ cần hoàn thành các nghiên cứu trong tay là được, còn lại thì có em trai của anh ấy. Cậu chủ nhỏ Tiêu, tuổi tác tuy nhỏ nhưng rất có bản lĩnh trên thương trường, thủ đoạn y chang ông nội của anh ấy, vì vậy cậu chủ cả Tiêu Mục này có thể yên tâm làm những việc mình muốn làm, mà không có ràng buộc gì khác.
Lý Dịch gật đầu: “Luôn phải suy nghĩ kỹ.”
Tiêu Mục cười nói: “Vâng, anh Giang Úc làm mảng này phải không ạ? Sau này em có thể giúp đỡ.”
Lý Dịch cười khẽ, ánh mắt rơi lên gò má của cô gái bên cạnh kia. Cô uống rượu giống như uống trà sữa, hai má phồng lên, Lý Dịch thu lại tầm mắt, nói với Tiêu Mục:
“Có thể, cậu ta cần nhân tài như cậu.”
Đào Túy nghe đến đây, hơi có phản ứng, cô quay đầu nhìn Lý Dịch, nói: “Tiêu Mục đứng nhất.”
“Học giỏi.”
Lý Dịch nhướng mày, thấy cô đã chịu phản ứng lại: “Vậy em thì sao?”
Trong miệng Đào Túy ngậm ống hút, nghĩ ngợi: “Em à, miễn cưỡng ở top ba.”
Lý Dịch: “Giỏi phết đấy.”
Đào Túy cười híp cả mắt, có loại cảm giác đắc ý do được khen ngợi. Cô quay đầu đi, tiếp tục uống rượu trái cây, Lý Dịch cười khẽ, dựa vào sau ghế, chậm rãi xắn ống tay áo sơ mi, sau đó nâng ly rượu lên, lại cụng với Tiêu Mục, uống hết một ngụm xong, ngón tay của anh gõ xuống bàn, hỏi Tiêu Mục:
“Nghe nói, cậu với Đào Túy đã giao hẹn, đợi cô ấy đến tuổi mà còn chưa gả đi thì cậu sẽ lấy cô ấy à?”