Phòng ngủ chỉ mở một ngọn đèn ở đầu giường, tránh không khỏi trong phòng có chút u ám, Nhan Thanh Nhược đứng ở bên cửa sổ, đôi mắt nhìn chằm chằm bàn đồ ăn sắp nguội lạnh kia.

"Phu nhân, vừa rồi tôi đi lấy đồ ăn, nhìn thấy quản gia cho thêm đồ gì vào trong đó... phu nhân ngàn vạn lần người đừng nói chuyện này là do tôi nói, cơm này... người vẫn là không nên ăn."

Giọng nói của người hầu gái nhỏ rất mềm mại dễ nghe nhưng truyền vào tai cô lại mang đến nỗi đau vô bờ bến.

Không.

Cô đã chết lặng rồi.

Ngọn đèn đầu giường chiếu ánh sáng mờ ảo lên cạnh giường, như cố tình tạo cho cô bầu không khí trầm mặc này, nó khiến cô ngột ngạt đến mức không thở nổi.

Cấy ghép thận.

Hạ độc.

Những tình tiết âm mưu này vốn chỉ tồn tại trong phim truyền hình máu chó, nhưng không thể ngờ tới nó lại xuất hiện trên người cô, nhưng cô khác với nhân vật chính có vầng hòa quang vì tới việc phản kháng mà cô cũng không thể.

Cô đã đầu hàng rồi, cô có thể bỏ tất cả rời khỏi Dạ gia nhưng tại sao những người kia vẫn muốn đuổi cùng giết tận chứ?

Cô đã làm gì sai, ngay cả cơ thể của bản thân cũng không có quyền chi phối...

Trong bóng tối, chợt vang lên tiếng "cạch" sau đó cửa phòng mở ra.

Đôi mắt híp hờ hẫng hững của cô khẽ mở, chưa kịp nhìn thấy rõ người nọ là ai, giây tiếp theo liền cảm thấy cằm mình bị nắm chặt.

"Uy hiếp tôi bằng cách bỏ bữa, cô không cảm thấy mình quá mức ấu trĩ sao?"

Giọng nói tàn nhẫn của người đàn ông vang trên đỉnh đầu, cằm cô đau quá, theo bản năng muốn gạt tay của y ra.

Chỉ là, người đàn ông không cho cô chút ít thời gian thở dốc, đã thuận tay đem chén cháo đổ vào trong miệng cô.

Bị y đổ cháo vào một lúc, cô theo phản xạ liền ho lên, ngay sau đó thì bị sặc.

Đột nhiên cô đẩy tay Dạ Đình Sâm ra, ho kịch liệt không ngừng được đến mức không thể thở nổi, chỉ có thể ghé vào ghế ôm ngực, toàn bộ cháo đều bị cô nôn đầy ra đất.

Dạ Đình Sâm nhìn cảnh trước mắt lại khiến mắt y càng âm u thêm.

"Hahaha.... Muốn dùng ông nội áp chế tôi, tâm tư của cô sao mà độc ác thế?

"Nhan Thanh Nhược, cô không xứng ở lại Dạ gia, cho dù ông nội có tới cũng không thể cứu được cô đâu!" Dạ Đình Sâm tức giận gầm lên, y ghét cảm giác mình bị mất kiểm soát, có đôi khi y cũng không biết, vì sao mình hận cô ấy như thế mà mỗi lần trừng phạt lại cảm thấy tội lỗi.

Y nói đi nói lại với bản thân, Nhan Thanh Nhược không đáng được sự đồng tình, nếu không lợi dụng cô ấy thì trái lại sẽ bị cô ấy lợi dụng.

"Ăn cơm đi." Ánh mắt y thật đáng sợ, tay y liền nắm lấy tay đang giãy dụa của Nhan Thanh Nhược, rồi đưa muỗng cơm nguội lạnh cho cô ăn.

Nhan Thanh Nhược theo bản năng tránh đi, thân hình kề sát cửa sổ, căn bản không thể tránh né được nữa rồi, Dạ Đình Sâm câu môi lên cười, trước khi cô có phản ứng lại, y liền đem cơm đưa tới bên môi cô.

Nhan Thanh Nhược quay đầu trốn, hung hăng cắn một ngụm lên tay Dạ Đình Sâm.

"Chết tiệt!"

Dạ Đình Sâm bị đau tay, không nắm chặt được thìa, thuận thế nó rơi xuống đất, tiếng vỡ vụn của mảnh sứ nổ tung lên trong tai cô, Dạ Đình Sâm hất tay cô ra một cách chán ghét.

"Không muốn ăn, vậy đừng bao giờ ăn nữa!"

Lời nói của người đàn ông như tiếng ngọc thạch rơi xuống đất, có thể thấy rõ lửa giận bùng lên trong mắt y, khiến cho y xúc động đến mức muốn bóp chết Nhan Thanh Nhược ngay. Cuối cùng y lại bỏ đi.

Bên cửa sổ, Nhan Thanh Nhược xoa xoa cổ tay bị y nắm bị đau, rũ mắt xuống nhìn thoáng qua bộ dáng chật vật của mình, lại ngã người ra sau.

Ba ngày sau đó, không ai tiến vào gian phòng ngủ này nữa, đương nhiên, cũng không ai đưa cơm cho cô.

Thức ăn trên bàn sớm đã ôi thiu phát ra mùi chua, Nhan Thanh Nhược dựa nửa người vào mép giường nhìn mớ đồ ăn ôi thiu mà chỉ biết nuốt nước bọt cho qua.

____

Editor: Alissa

Cập nhật ngày 3.3. 2021 tại dembuon.vn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play