Về đến nhà, Thanh Nhược chặn người đàn ông ở bên ngoài cửa.

Biểu cảm của cô vẫn lạnh nhạt như thế, bé con nắm lấy tay cô, ngẩng đầu lên nhìn, "Có thể cho chú Dạ vào không ạ?"

"Chú ấy sẽ nấu cơm cho chúng ta, cơm chú ấy nấu rất ngon."

Thấy dì nhỏ cứ thờ ơ như vậy, bé liền nhăn khuôn mặt nhỏ lại tỏ vẻ vô cùng đáng thương.

"Không có lần sau nha." Cô cắn răng, nhích người mình sang một bên.

Dạ Đình Sâm chớp mắt với bé con, tỏ vẻ cảm ơn.

Y bước vào nhà, vì một lớn một bé mà chủ động đi nấu cơm.

Trước khi ăn cơm, Thanh Nhược đi vào phòng bếp rửa tay, mà tay phải của cô vẫn chưa tháo băng vải, nên không thể rửa sạch được.

Đột nhiên, người đàn ông ôm lấy cô từ phía sau, tựa đầu lên vai cô.

Trên cổ của y dán hai miếng băng keo cá nhân do lúc trưa bị cô cắn, mà hiện tại lại tiếp tục không đứng đắn rồi.

Thanh Nhược cuống quít liền nhìn thoáng về phía sau, thấy con bé vẫn ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế ăn cơm.

"Buông tôi ra!" Cô thấp giọng mắng.

Mà giờ trên bụng cô lại bị bàn tay to của người đàn ông dính vào nữa rồi, bắt đầu từ buổi sáng tới giờ y vẫn luôn thích sờ vào bụng cô.

Hiện tại càng quá đáng hơn, bàn tay to ấm áp đó theo vạt áo luồng vào bên trong, trực tiếp dán lên cái bụng nhỏ của cô.

"Anh có thể cho em một bé con, em thật sự không cần sao?"

Giọng của y nhẹ nhàng, khàn khàn hấp dẫn vô cùng.

Âm thanh từ tính đánh mạnh vào đại não thần kinh của cô, trên bụng nhột nhột, bên sườn mặt lại là hơi thở của y, Thanh Nhược không chịu được liền dùng khủy tay thọt vào bụng y, "Cút! Tôi không muốn anh chạm vào người tôi!"

Cho nên, đừng có nhắc mãi tới việc đứa nhỏ nữa.

Người đàn ông hừ nhẹ một tiếng, rồi ở trên sườn mặt của cô đặt xuống một nụ hôn nhẹ, "Để anh rửa tay giúp em."

Y vươn tay ra nắm lấy tay trái của cô.

Ở khe hở ngón tay, mu bàn tay, lòng bàn tay, dù một chỗ cũng không sót, mượn danh nghĩa là rửa tay cho cô nhưng thật ra là dùng ngón tay thon dài đùa bỡn cô.

Thanh Nhược nhẫn nại chịu đựng, chờ tới lúc y rửa xong hết, cô mới nghiêng người vẩy nước lên mặt y.

"Anh phiền quá."

Cô mắng nhẹ một tiếng, chau mày lại, thế nhưng trong đôi mắt lại chứa một loại cảm xúc không rõ.

Đang ăn cơm, Thạch Lộ từ đâu đến gõ cửa, đi vào còn đem tới một đóng lớn đồ bổ và đặt vào góc nhà.

"Mấy thứ này đều là cho dì nhỏ ạ?" Cảnh Vận há hốc mồm.

"Là cho hai người các người." Dạ Đình Sâm gấp một miếng đồ ăn lên đưa tới bên môi cô, tuy rằng luôn bị cô cự tuyệt nhưng lại không cảm thấy mệt.

Nói là cho hai người nhưng mấy thứ đó nhìn là biết đồ cho người lớn ăn mà.

Y đem đồ ăn cô không ăn bỏ vào miệng bản thân, nuốt xuống, "Bổ cơ thể mới có thể dưỡng con của chúng ta."

"Không phải tôi đã nói rõ." Thanh Nhược trừng mắt với y, gằn giọng, "Tôi không cho phép anh chạm vào người tôi sao, nên anh sớm loại bỏ cái suy nghĩa này đi, về sau cũng đừng nghĩ tới nó."

"Không nghĩ thì không nghĩ nhưng anh có thể tùy lúc hành xử nhỉ?" Người đàn ông nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú lại có thêm mấy phần đẹp trai.

Thanh Nhược đem tức giận biến thành chửi rủa thầm ở trong lòng, dù gì cũng có đứa nhỏ ở đây, cô không thể dọa con bé được.

Chờ buổi cơm trưa này kết thúc, Thanh Nhược liền lập tức đuổi y ra ngoài.

"Em đừng nóng." Người đàn ông đứng ở ngoài cửa, trên mặt thể hiện sự đau lòng khó nhận ra, "Có gì không phải, em cứ nói với anh, anh sẽ sửa."

"Sự tồn tại của anh chính là sai lầm!" Rồi cô đem cửa đóng "rầm" lại.

Trở lại vào nhà, cô ngồi xuống bên cạnh đứa nhỏ, "Lúc ở trường học, có phải con bị người ta bắt nạt không?"

Cảnh Vận cúi đầu, không dám nói lời nào, "Không có..."

"Vận nhi là đứa bé tốt, dì biết không phải con sai." Cô vuốt tóc của bé, "Con bị ai bắt nạt thì phải về nói cho dì nhỏ biết, nghe chưa? Vận nhi là cục vàng nhỏ, không thể chịu ấm ức được."

Bé chưa từng nghe ai nói qua như thế này, ba ba của bé lại càng không nói như vậy với bé.

Bé "Oa" lên một tiếng, bổ nhào vào lòng ngực của dì nhỏ mình, "Con, đầu tóc của con là bị cậu ấy cắt, con đẩy cậu ấy có một cái, cô giáo liền muốn gọi cho dì..."

Bé lớn tiếng khóc thút thít, trông tủi thân vô cùng.

Thanh Nhược ôm bé vào lòng, vỗ vỗ lưng bé, "Dì biết rồi, ngày mai dì sẽ đi tìm cô giáo đó."

"Hôm nay, chú Dạ đã tới đấy rồi." Bé con ngẩng đầu lên, lau sạch nước mắt, "Cô giáo gặp chú ấy rồi, dì có thể không cần đi đâu ạ."

Bé không nghĩ muốn dì nhỏ đi tới đó đâu, mẹ của cậu bé kia quá xấu rồi, còn véo bé nữa, bé không muốn dì nhỏ cũng bị mắng như mình đâu.

"Mai không cần đi học nữa, chờ con lớn một chút nữa dì sẽ tìm cho con một trường học không có trẻ hư nhé."

"Thật sao ạ? Không cần đi, con có thể ở bên cạnh dì nhỏ rồi."

Bé biết mình không cần tới trường học nữa liền nín khóc, cười lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play