Sau khi đưa Cảnh Vận tới trường, Thanh Nhược định tới khách sạn tìm Thụy Khắc, thuận tiện dò thử Liz, không ngờ tới đi được nửa đường lại nhận được điện thoại của Mạc Mạt mời cô đi ăn cơm.

Cô nghĩ tới gần đây Lý Phinh làm nháo loạn lòng người Nhan gia, cô cũng muốn xin lỗi nên liền đồng ý.

Khi tới phòng ăn đã đặt sẵn chỉ thấy có một mình Mạc Mạt.

Bà ta mặc trên người một bộ sườn xám màu đỏ nhạt, bên trên thêu hoa đào.

Cô cứ ngỡ người phụ nữ này chỉ thích những chiếc váy thanh nhã, không ngờ bà cũng mặc những chiếc váy đậm màu hơn, nó khiến bà trông càng thêm quyến rũ.

Thanh Nhược ngồi xuống, hơi hơi mỉm cười, "Dì Mạc, dì tìm con có việc gì?"

"Chỉ là muốn gặp con một chút." Mạc Mạt nhìn cô, rót ra một ly vang đỏ, "Cuộc sống gần đây có tốt không?"

"Vẫn ổn..." Cô không nhận lấy ly rượu vang đỏ, trên mặt mang theo vẻ xin lỗi, "Mẹ con đã gây rắc rối cho mọi người rồi, con hy vọng dì có thể bỏ qua cho."

"Không sao, nếu không nhờ có con thì trò khôi hài này không biết bao giờ mới được kết thúc." Mạc Mạt giơ ly rượu vang lên, "Dì kính con, cảm ơn con đã giúp đỡ Nhan gia của chúng ta."

"Con không thể uống rượu, con có thể lấy trà thay rượu, được không?" Cô đứng dậy tự rót cho mình một ly hồng trà, giơ lên kính với người phụ nữ ở đối diện, "Cảm ơn dì đã rộng lượng và thấu hiểu."

Nói xong, cô liền đem trà uống cạn sạch một hơi.

Mạc Mạt nhìn cô, trong ánh mắt xẹt qua một tia sáng, ly rượu cầm trên tay vẫn không động.

"Con nói dì rộng lượng và thấu hiểu ư?" Bà ta thản nhiên cười một cái, suýt chút nữa làm rượu đổ trên tay.

Bà ta lớn lên thật xinh đẹp, bằng không thời trẻ cũng không được xưng là hoa khôi.

Hiện tại tới tuổi này cũng chưa tính là già, cuộc sống lại ở trong nhung lụa nên làn da của bà vẫn trắng nõn và tinh tế như xưa.

Thanh Nhược nhìn bà và một điều mơ hồ gì đó chợt lóe lên trong tâm trí của cô.

Từ lúc cô khôi phục lại ký ức của bốn năm về trước, thì phần ký ức còn lại cũng tự nhiên tự tìm về ở trong sinh hoạt hằng ngày.

Cô đặt tách trà xuống, cầm ly rượu lên, từ từ rót rượu vang đỏ ra đĩa trắng đựng đồ ăn.

"Con còn nhớ rõ ba từng nói qua, dì là người không giữ được mọi thứ trên khuôn mặt của mình, ngay cả bình thường dì muốn làm gì, có tâm trạng gì thì đều có thể nhìn ra được thông qua một thứ gì đó."

"Hôm nay, dì mặc nguyên bộ quần áo màu đỏ, màu đỏ đại biểu cho nóng, có nghĩa trong lòng của dì đang tức giận."

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, ở trong phòng này từ từ trôi chảy, "Dù con có nói bậy đi nữa nhưng nó đã biểu lộ hết thảy rồi."

Các món ăn bị rượu vang đỏ nhuộm đã biến thành màu xanh lục đậm.

"Dì hạ độc con, là có ý tứ gì?"

Ly rượu trong tay Mạc Mạt rơi xuống bàn, kèm theo là sắc mặt đã tái nhợt của bà.

"Nếu vừa rồi con uống không phải trà mà là rượu, thì dì thật sự trơ mắt nhìn con bị trúng độc nhỉ?"

"Không phải!" Người phụ nữ trang điểm đoan trang lắc đầu, cắn chặt môi dưới: "Dì không biết trong đây có độc..."

"Dì không biết, nghĩa là có người đã đưa cho dì cái này." Thanh Nhược nhìn chằm chằm vào bà với tròng mắt sáng lấp lánh, "Là Nhan Chỉ Yên, Đúng không?"

"Sao con lại biết..." Bà ta rơi nước mắt, che lại mặt, "Xin lỗi, thực xin lỗi..."

"Nếu dì có ý kiến gì với con thì có thể nói thẳng ra, cứ tự nhiên muốn làm gì con cũng được."

Bella từng dạy cho cô biết rằng có một số chuyện cần phải giáp mặt nói, còn hơn đem tâm trạng dơ bẩn cất giữ một chỗ trong lòng để nó ngày càng thêm âm u.

Mạc Mạt khóc đến không thành tiếng, lần đầu tiên bà làm loại việc này nên rất sợ cũng rất tức giận.

"Bởi vì mẹ của cô, tôi chịu đủ rồi!" Bà tự sa ngã, nhìn vào cô hét to, "Bà ta hủy hoại tôi, hủy hoại gia đình của tôi, hủy hoại danh dự của tôi, bà ta làm tôi rất khổ sở, tôi biết bà ta là sâu mọt, không nên để ý làm chi, nhưng tôi không thể thoát khỏi những ảnh hưởng mà bà ta đem tới."

"Tôi chịu đựng hơn hai mươi năm rồi, chẳng lẽ tới bây giờ vẫn phải nhịn nữa sao?"

Trên mặt của Thanh Nhược là sự quạnh quẽ, "Dì hận bà ấy thì liên quan gì tới con?"

"Con kính dì là người khoan dung độ lượng, khác với những người đàn bà kia, lại không ngờ dì lại dễ dàng bị người ta lợi dụng, thậm chí đi tin tưởng chuyện nợ mẹ con phải trả ư?"

Từng câu từng chữ của cô đều rất đúng, làm người phụ nữ đó chỉ biết cúi đầu, để mặc nước mắt rơi từng giọt từng giọt xuống bộ sườn xám.

"Lần này, cho là dì không biết đi nên con có thể không tính toán." Cô đứng dậy, rời đi nhanh, còn không quên bỏ lại một câu cuối, "Nhưng nếu còn có lần tiếp theo, đừng trách con không coi dì là bề trên, không rộng lượng như thế nữa."

Cửa phòng "rầm" một tiếng đóng lại, đồ ăn trên bàn vẫn chưa động tới, còn người đàn bà ấy vẫn ngồi một mình trong phòng, rơi nước mắt lã chã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play