Thanh Nhược còn chưa điều chỉnh lại cảm xúc thì một cuộc điện thoại đã gọi tới làm cô bừng tỉnh.

Cô nhìn thoáng điện thoại, thấy ở phía trên hiển thị tên Nhan Chỉ Yên.

Cô ấn nhẹ ngón tay xuống, tiếp máy, liền nghe thấy giọng nói gắt gỏng của Nhan Chỉ Yên truyền tới, "Cô có thể quản mẹ của cô lại không!"

Ả thật sự rất tức giận không quản luôn hình tượng người em gái tốt của mình.

Thanh Nhược mím môi, giọng bình thản, "Mẹ của chị thì bị làm sao?"

Người bên kia dường như đang đè nén lại, một lúc mới thay đổi giọng để nói, "Chị à, chị đừng tránh em nóng vội, thật sự là dì Lý làm quá lắm, chị lên mạng xem đi rồi sẽ biết."

Nhan Chỉ Yên cúp điện thoại, dành thời gian còn lại cho Nhan Thanh Nhược.

Mấy ngày nay, Thanh Nhược không phải vội vàng thi đấu còn chuyển nhà tới lui nên rất ít lên mạng xem tin tức.

Cô vừa click mở hot search đã thấy ngay tiêu đề màu đỏ viết: Khi còn trẻ Nhan Phương Sùng trật bánh xe, vì tiền tài mà đặt chân vào hào môn.

Lấy mức độ nổi tiếng của chủ tịch Nhan Phương Sùng cùng với dòng tiêu đề xuất sắc của biên tập thì quả khó để người ta bỏ qua được.

Nội dung bản tin đi sâu vào phân tích, nói Nhan Phương Sùng năm đó có một cô bạn gái là thanh mai trúc mã, lúc đối phương đang mang thai thì lại trật bánh xe, đến nỗi vứt bỏ bồ, không cần con cái, điều này có thể thấy một chút qua vẻ mặt hám tiền tài của ông ta.

Bên dưới mỗi đoạn tin đều có ảnh minh họa, đều là hình ảnh của một người trong cuộc đang khóc lóc kể lể, bối cảnh phía sau hình như là một công ty nào đó.

Thanh Nhược nắm chặt di động, trong lòng không khỏi ớn lạnh.

Cô nhìn thấy hai chữ "bà Lý" này thì cổ họng như bị tắc nghẽn đi, không đứng vững nổi, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Lý Phinh, người nói nuôi cô hai mươi năm, nói rất yêu cô, nhất định sẽ không lừa cô, nhưng lúc trước bắt tay với Nhan Chỉ Yên lừa cô sau này còn đem cô đi thế chấp cho bọn cho vay nặng lãi.

Vì tiền, bà ta cái gì cũng có thể làm, người này còn lương tâm không vậy, cô căn bản chẳng biết được nữa rồi.

Tin Nhan Phương Sùng bỏ vợ bỏ con đã đăng liên tục hai ngày, dẫn tới việc cổ phiếu của Nhan thị giao động thất thường do việc riêng của chủ tịch. Ra tới chap 400 tại dembuon

Chẳng trách Nhan Chỉ Yên tức muốn hộc máu, vì gia đình của chính ả sắp bị hủy rồi làm sao ả không tức giận được chứ.

Cư dân mạng không rõ chân tướng, cứ theo đó lăng mạ gia đình của Nhan Phương Sùng, quá hơn nữa là công kích cả bà chủ nhà họ Nhan, cảm thấy chướng tai gai mắt với bà nói nếu không phải bà dụ dỗ Nhan Phương Sùng thì làm sao ông ta lại đi vứt bỏ bồ của mình.

Mạc Mạt là người phụ nữ như thế nào không rõ, nhưng Thanh Nhược nhìn thấy bà một lần thì có thể đảm bảo bà tốt hơn Lý Phinh rất nhiều.

Mọi sự lên án đều nhắm vào những người vô tội, còn những kẻ lương tâm không chân chính thì lại được cộng đồng mạng tung hô, còn muốn Nhan Phương Sùng bồi thường số tiền lớn.

Nền tảng mạng internet cho mọi người tự do ngôn luận, có thể nâng một người lên, cũng có thể dễ dàng như trở bàn tay mà hủy diệt một người.

Cô nắm chặt lấy nắm đấm, đánh điện thoại tới Lý Phinh nhưng điện thoại nhắc nhỡ đối phương đã tắt máy.

Cô lên mạng tra xét một chút địa chỉ, phát hiện ảnh chụp bối cảnh đó lại chính là công ty Nhan thị.

Cô đứng dậy, dặn dò Cảnh Vận phải ở trong phòng, có đói bụng thì lấy đồ ăn vặt mà Thạch Lộ mua ngày hôm qua ra mà ăn.

Sau khi dặn dò xong, cô ra cửa gọi một chiếc taxi, vội vã đến công ty Nhan thị.

Mới vừa xuống xe, từ xa xa cô đã nhìn thấy một đám người vây kính cổng lớn của công ty, có người tới xem náo nhiệt, cũng có phóng viên giơ Camera lên quay, bảo vệ đuổi thế nào họ cũng không đi.

Cô sải bước đi tới, lẫn vào trong đám người, nhìn thấy Lý Phinh ngồi dưới đất khóc lóc kêu trời gọi đất.

"Cầu xin quý vị hãy giúp tôi đi, bà già tôi đã gãy một chân rồi, không thể tự gánh vác cuộc sống được, thật sự không thể chịu nổi nữa, mà Nhan Phương Sùng, ông ta có cơm ngon rượu say, mở công ty lớn như vậy mà tới tiền sinh hoạt ông ta cũng không chịu cấp!"

Mỗi lời bà ta nói ra lại càng làm người xem sôi sục tức giận, nháo nhào lên chỉ trách, muốn Nhan Phương Sùng ra đây giáp mặt một lời.

Thanh Nhược nhìn bà ta, nhìn người đàn bà già nua này, đầu đã trắng một nửa, quần áo lấm lem, trên mặt hằn lại vết tích của cuộc đời, trông sầu khổ đến đáng thương.

Nếu trên đời này tất cả mọi chuyện đều có thể nhìn từ bề ngoài mà sáng tỏ thì đã không có nhiều sự bất bình và bất công như vậy.

Cô chen đi vào, đứng ở giữa đám đông, bên cạnh người đàn bà, một tiếng "mẹ" lại không mở tròn miệng.

Lý Phinh kinh ngạc nhìn cô mà hô lên, "Nhược Nhược?!"

Tiếp sau đó, bà ta đứng dậy kéo con gái tới cho mọi người nhìn, "Đây là con của tôi và Nhan Phương Sùng, cũng là con cái như nhau, nhưng tại sao ông ta lại nhẫn tâm với con gái của tôi như thế? Ông ta thật là không có lương tâm!"

Xung quanh lại được một phen ồn ào lên, hòa vào tiếng Camera "tách tách" vang lên loạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play