"Ôi, đứa nhỏ này không có học tốt, tuổi còn nhỏ đã nói dối như vậy rồi, tôi thấy cha mẹ của nó cũng chẳng khá hơn là bao."

Người phụ nữ trang điểm đậm trợn mắt trắng, hất cằm cao lên.

"Mọi người đều phát biểu ý kiến của mình, không bằng nghe người trong cuộc nói như thế nào đã." Vương Dịch bước tới chỗ cô bé vừa nín khóc, cúi đầu xuống với vẻ mặt dịu dàng.

"Cháu nói cho chú biết, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

Đứa bé có chút do dự mở to đôi mắt đẫm lệ.

"Cháu phải nói thật, không được nói dối nha, nói dối không phải là đứa trẻ tốt." Vương Dịch sờ sờ đầu cô bé.

Đứa trẻ co rụt người lại, nhỏ giọng nói: "Là cháu đánh nó... bởi vì nó mặc quần áo giống với cháu, cháu không vui!"

"Sao cháu lại có suy nghĩ này?" Thanh Nhược ngồi xổm bên người bé, nhíu mày bình tĩnh.

"Bởi vì mẹ đã nói qua, những người mặc đồ giống mình đều là người xấu cả."

"Này, tao đã nói qua bao giờ!?" Người phụ nữ tức muốn hộc máu và tiến lên một bước.

Cô bé vội vàng trốn ngay sau lưng Thanh Nhược.

"Mỗi hành vi của ba mẹ sẽ ảnh hưởng mọi lúc tới con cái của mình." Vương Dịch đứng lên, nói đầy ẩn ý, "Nếu sự thật đã làm rõ, con của cô là người động thủ trước thì cô nên xin lỗi đi."

Không đợi người phụ nữa mặt khó coi nói gì thì đứa bé gái đã đi tới bên Cảnh Vận nhỏ giọng xin lỗi cô bé.

Tới bạn nhỏ cũng làm gương tốt rồi thì người lớn sao có thể vô cớ gây rối nữa, huống chi người nổi tiếng từng lên truyền hình còn đứng ở bên cạnh nhìn.

"Tôi đây là giữ mặt mũi cho thầy Vương." Người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng hướng Thanh Nhược, nói không rõ ràng "Tôi xin lỗi" rồi kéo đứa con đi.

"Ai, thật là sống lâu mới gặp." Thụy Khắc vận dụng linh hoạt tiếng Trung, "Ngải Duy, cánh tay phải của em bị thương sao?"

Lúc trước anh ta không có phát hiện, thẳng cho tới lúc giằng co với người phụ nữ kia, mới phát hiện Ngải Duy chỉ dùng tay trái còn tay phải buông thỏng một cách bất thường.

"Bị thương nhỏ, không sao cả." Thanh Nhược nhìn thoáng qua tay phải được ống tay áo dài che lại.

"Tốt hơn là đến bệnh viện kiểm tra." Trong mắt Vương Dịch hiện lên tia lo lắng.

"Cảm ơn thầy Vương." Thụy Khắc chen vào với một nụ cười tươi sáng trên mặt, "Ngài có vẻ rất quan tâm tới Ngải Duy."

Đôi mắt của Thanh Nhược khẽ chuyển động.

"Tôi là giám khảo của các bạn, nên tôi rất quan tâm tới tình trạng sức khỏe của mỗi thí sinh." Vương Dịch bất đắc dĩ cười, "Được rồi, không nói chuyện nữa, tôi đi trước đây."

"Ngải Duy, em thật sự không quen biết thầy Vương sao?" Hai người nhìn bóng dáng người ấy càng lúc càng xa.

"Có lẽ ngài ấy đánh giá cao tác phẩm của em." Thanh Nhược cười một chút, "Cảm ơn anh giúp em trông con gái, em đưa bé về trước đây."

Tạm biệt với Thụy Khắc, sau đó cô mất nửa tiếng mới về tới nhà.

Đồ đạc trong phòng đều mới mua nên có một loại cảm giác xa lạ.

Còn chưa ngồi xuống ghế sô pha liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Cô đi tới mở cửa, nhìn thấy người đàn ông đứng bên ngoài thì nhất thời vẻ bình tĩnh trên mặt chớp mắt một cái đã cứng lại.

"Anh theo dõi tôi?!"

"Anh sống ở cách vách em." Dạ Đình Sâm cầm thứ gì đó trong tay, đôi mắt đen của y hơi tỏa sáng, "Hàng xóm mới chuyển tới, nên anh muốn đưa chút quà gặp mặt."

Có điều Y chưa nói, là vì biết đối phương là ai nên mới dứt khoát mua căn phòng này, cũng không nhắc tới việc biết hôm nay cô gái này sẽ chuyển nhà nên mới cùng qua đây.

Thanh Nhược nắm lấy cửa, đầy vẻ hoài nghi với y.

Người đàn ông cao lớn chớp mắt nhìn cô bé phía sau lưng cô.

Cảnh Vận lập tức ngầm hiểu, giữ chặt lấy vạt áo của dì nhỏ, "Để chú Diệp vào được không ạ? Tối hôm qua chú ấy đã giúp dì nhỏ đánh bay người xấu rồi!"

Bé con nhớ rất rõ hành động dũng cảm của y thậm chí còn rất ngưỡng mộ nữa.

Nghe bé nói như vậy rồi, cô còn có thể nhẫn tâm cự tuyệt sao?

Huống hồ, đối với người đàn ông từng cứu mình thì cô cũng không thể thờ ơ được.

Cô mím nhẹ môi, nhích người sang một bên để y vào.

Dạ Đình Sâm ma sát qua người cô đi vào trong phòng.

Rõ ràng khoảng cách rộng như vậy thế mà y cứ chen chút trước mặt mình còn tiếp xúc thân thể với mình.

Thanh Nhược tức giận nghiến răng, nhưng không thể phát tiết ra, chỉ có thể lúc đóng cửa đóng mạnh một tiếng "rầm" thật lớn.

Dạ Đình Sâm rất tự nhiên đi tới ngồi xuống sô pha, đem trái cây đặt lên bàn, "Đây là quà gặp mặt của anh."

Là một túi đào mật, là đồ vật rất bình thường, nhưng hết lần này tới lần khác làm cho Thanh Nhược càng nghi hoặc vì sợ y có ý đồ xấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play