"Con xin lỗi."

Cô lại lần nữa đứng lên xin lỗi, giọng nói trầm xuống. "Dì Mộ, xin thứ lỗi cho con, thật ra dì có thể nói ra bất cứ điều bất mãn trong lòng mình. Ba con rất quan tâm tới dì, cũng như con có thể thấu hiểu được cảm xúc của dì."

Nhìn thấy Mạc Mạt nhìn mình rơm rớm nước mắt, cô cúi đầu xuống. "Con thành thật xin lỗi dì về những gì mẹ con đã làm trong quá khứ. Hy vọng sau này dì có thể sống vui vẻ, không cần vì mẹ con mà lo lắng, bà ấy không đáng để dì phải khổ sở."

"Vậy thì con đi trước đây." Cô ngẩng đầu lên, hơi mỉm cười tươi sáng.

Cô cùng Lý Phinh lớn lên rất giống nhau, nhưng khí chất mà cô toát ra lại hoàn toàn không giống với người phụ nữ mưu mô kia. Mạc Mạt vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Nhan Phương Sùng, lau sạch đi nước mắt. "Cô còn trở về chứ?"

Bóng lưng tao nhã của người phụ nữ khẽ giật mình, sau đó quay đầu lại cười. "Con sẽ trở về, nơi này cũng là nhà của con." Lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Mạt, cô đã vô cùng ngạc nhiên trước vẻ đẹp ưu nhã và mỹ lệ mà người phụ nữ này toát ra.

Nếu không phải nơi sâu thẳm trong ký ức của cô không có đối với người phụ nữ này kháng cự thì cô cũng không dễ dàng hỏi ra những lời sắc bén như vậy. Cô nhìn người phụ nữ đã nín khóc và mỉm cười cùng với vẻ mặt từ ái của ba mình thì cảm thấy trong lòng hơi rung động.

Trí nhớ tự phục hồi, trong đầu tràn ngập ký ức đau thương, cả buổi tối trằn trọc không ngủ được. Bây giờ trong lòng cô như có một tia sáng, hóa ra ở nơi cô không hề quen biết, lại có một người thân đang buồn và lo lắng cho cô.

Cô ngồi ở trên xe, trên nét mặt phát ra ánh sáng dịu dàng, cho đến khi điện thoại đột nhiên reo lên.

Quả là trong lòng nghĩ cái gì thì cái đó liền tới. Cô đưa điện thoại lên bên tai với vẻ mặt lạnh lùng: "Mẹ?"

"Nhược Nhược, con không phải đã nói sẽ cho mẹ tiền sao?" Đợi qua hai ngày rồi, Lý Phinh rốt cuộc cũng không đợi được nổi liền chủ động gọi điện thoại qua.

Thanh Nhược chưa bao giờ nghe nói qua, có cha mẹ gọi điện chỉ để đòi tiền con, ngay từ đầu cũng không chào hỏi lấy một câu.

Cô hiện tại không những gặp phải còn tự mình trải qua. Cô làm bộ như nghe không hiểu, rồi nhẹ giọng nói: "Con gái con chơi búp bê vải do mẹ gửi cho mà giờ làn da toàn thân đã lở loét, nó hiện tại đang ở bệnh viện. Con không thể giúp được gì, thậm chí tiền viện cũng không chi trả nổi."

"Hay là, mẹ cho con mượn một ít nhé?"

"Sao có thể như thế!" Người đối diện sợ tới mức thiếu chút nữa ném di động xuống. "Con búp bê vải đó không phải mẹ mua, là của Nhan Chỉ Yên, là nó bảo mẹ đưa cho con. Nhược Nhược, mẹ không biết gì hết, điều này thật sự không liên quan tới mẹ!"

"Nhưng mà, sao trước đây mẹ không nói cho con biết?"

"Mẹ cho rằng nó chỉ là một món đồ chơi mà thôi!" Giọng bà mang theo tiếng nức nở.

"Nhược Nhược, mẹ cũng không có tiền, bằng không đã không hỏi con, con thật sự không có một chút tiền nào sao? Mẹ thật sự không thể chịu nổi nữa!"

Bà ta nợ cờ bạc không trả còn đi vay nặng lãi. Nay không chỉ nợ càng tăng, đến nhà cũng mang ra ngoài thế chấp rồi. Mỗi ngày đều có người đòi nợ hung hãn tới gõ cửa nhà bà ta. Ngày hôm qua họ đã đập vỡ cửa sổ nhà khiến bà sợ hãi tới mức không dám ngủ cả đêm.

"Nhược Nhược, cứu mẹ!" Bà ta gào khóc lớn tới mức người lái xe cũng có thể nghe thấy. Bên kia đang khóc thảm thiết, đột nhiên nghe thấy tiếng thủy tinh bể, tiếp theo là điện thoại bị cắt đứt.

Thanh Nhược cầm di động, chau mày.

Trong nhà Lý Phinh, có vài người đàn ông vóc người béo ú cầm gậy bóng chày đập loạn khắp nơi trong nhà.

"Cầu xin các người, tôi thật sự không có tiền!" Người đàn bà đầu óc rối bù, quỳ trên đất dập đầu khóc lóc.

"Không có tiền? Không có tiền thì lấy nhà thế!"

"Không được, tôi chỉ còn căn nhà này. Các vị đại ca, các người có thể thương xót hoãn lại hai ngày hay không?"

"Hai ngày à, tao xem mày hai năm cũng không kham nổi!" Người đàn ông đi đầu dùng mũi chân nâng đầu bà ta lên, "Không lấy nhà cũng được thôi, tao đem mày bán làm bảo mẫu, làm hai ba mươi năm hẳn là có thể hoàn lại vốn."

"Không cần, không được!" Lý Phinh ôm chân của người đàn ông. "Đại ca, tôi xin ngài..."

Người đàn ông nhìn kỹ mặt bà ta rồi cười xấu xa. "Mày có con hay không..."

"Có, tôi có một đứa con gái!"

"Chà, có thật nhỉ." Mấy người đàn ông dừng lại động tác đập phá.

"Có ảnh chụp không?"

"Có có có." Bà ta lấy điện thoại ra, hoảng loạn tìm ảnh chụp đưa ra. "Đây là con gái của tôi, nó có rất nhiều tiền!"

"Ái chà, lớn lên cũng đẹp đấy." Mấy người đàn ông đưa mắt ra hiệu.

- ---

Editor: Alissa

Beta: smiler.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play