Y không tin ông nội, không tin một người nhìn xa trông rộng, y không tin Thanh Nhược, người con gái toàn tâm toàn ý vì mình, thậm chí đã từng đau khổ cầu xin y.

Ông nội cùng Thanh Nhược đã dùng cả trái tim để nói đứa nhỏ đó là của y.

Nhưng lúc ấy y đã bị sự tức giận che mắt, chỉ biết làm tổn thương đối phương, nếu y chịu dùng lý trí để tra kỹ thì đã không làm ra những việc tàn nhẫn đó.

Y tổn thương người mình yêu nhất, đồng thờ, cả đứa con trong bụng cô cũng bị chính y từ bỏ.

Nó mới ba tháng tuổi thôi, tay chân mặt mũi còn chưa thành hình, sao y lại có thể nhẫn tâm như vậy, làm ra những chuyện mất tính người chứ!

Y cho rằng từ trước tới giờ những thứ mình kiên trì đều đúng cả nhưng mà hiện tại sự thật đã hé lộ, y sao còn có mặt mũi nào cầu xin Thanh Nhược tha thứ cho mình nữa?

Dạ Đình Sâm đột ngột che lại đôi mắt, trên trán nổi lên gân xanh.

"Anh xin lỗi..."

Ba chữ trầm thấp phun ra liền theo gió tiêu tán, giống như quan hệ giữa y cùng Thanh Nhược tựa như khói trong veo, không tài nào có thể nắm bắt được.

Bỗng có thứ đó chảy từ trong mắt của y xuống, cũng như y không thể xua đi sự hối hận đang tràn ngập trong lòng của mình.

Ở phía bên kia, Thanh Nhược và ba người tới khách sạn quốc tế Hải Duyệt.

Liz có chút hưng phấn nói: "Thì ra thầy ấy cùng Adela có biết nhau! Hình như thầy ấy cũng biết Ngải Duy?"

Cô ta mở to đôi mắt màu xanh nhìn Thanh Nhược, "Ngải Duy, cô có quen với người đó sao?"

"Không quen lắm." Thanh Nhược cười khẽ một cái, không giải thích nhiều, dẫn tới làm cho người ta suy tưởng.

"À, tôi biết rồi!" Liz nghĩ thầm gì đó nói tiếp, "Adela thích Ngải Duy như vậy, còn đích thân chỉ dậy, có phải là vì thầy Vương này đề cử không nhỉ?"

Lời vừa nói ra khỏi miệng khiến Bella lập tức mím môi lại, cả người đầy khí lạnh.

"Này, điều đó là không có khả năng đâu, Adela thấy Ngải Duy có thực lực, chính điểm đó mới coi trọng em ấy." Thụy Khắc lại lần nữa thay Thanh Nhược giải thích, "Ngày mai là thi đấu rồi, tác phẩm của các em đã chuẩn bị tới đâu rồi?"

"Em đã hoàn thành rồi." Liz cười tươi như hoa, "Ngải Duy, cô có ý tưởng gì chưa, để tôi phụ cô, thế nào?"

Bella đột nhiên dẫm lên giày cao gót rời đi nhanh, để lại tiếng vang chói tai.

Thụy Khắc nhún vai, bất đắc dĩ cười một cái.

Thanh Nhược vừa nhìn bóng dáng rời đi kia vừa nhẹ giọng nói: "Được, cảm ơn cô đã nguyện ý giúp tôi, Liz."

Ngày mai là vòng thi đấu 25 loại còn 10, chủ đề là màu trắng, màu trắng có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi, nhưng để trổ tài nổi bật trước những nhà thiết kế có năng lực thì quả là không dễ dàng gì.

Vòng bình chọn tiếp đó sẽ do ban giám khảo và cư dân mạng lựa chọn, ý kiến của giám khảo chiếm 50% và sự lựa chọn của cư dân mạng chiếm 50%.

Nói cách khác, nếu ý kiến của giám khảo không mong muốn, nhưng tác phẩm của bạn đứng vị trí đầu tiên trong lòng của cư dân mạng thì cũng có thể được thuận lợi thăng cấp.

Nhưng cư dân mạng thích những phong cách khác nhau, nên việc khiến cho mọi người đều thích tác phẩm của mình thì đúng kiểu nói thì dễ làm thì khó.

Nhìn chung mà nói thì vòng 25 loại còn 10 này chẳng những làm cho áp lực của thí sinh tăng cao mà còn thay đổi phương thức bình chọn cao hơn, chủ đề đưa ra đã khó lại càng khó.

Mà Liz có thể dùng khoản thời gian ngắn như vậy để hoàn thành tác phẩm của mình, thật là làm người ta bội phục.

Thanh Nhược cùng Liz đi tới một phòng làm việc tạm thời, ở trong đó khắp nơi đều là dải lụa trắng.

"Ngải Duy, cô có ý tưởng gì chưa?" Liz tò mò nhìn cô.

"Váy cưới." Thanh Nhược cười, "Màu trắng tượng trưng cho sự thuần khiết, sạch sẽ, khí chất, một chiếc váy cưới là phù hợp nhất."

"Là váy cưới sao?" Liz ngạc nhiên nhìn cô, "Nhưng mà nó không phải rất bình thường ư?"

Những thứ đồ thông thường như thế sẽ dễ bị loại bỏ nếu không tìm ra được chỗ độc đáo mới mẻ.

"Không sao, tôi còn có ý tưởng khác."

"Ngải Duy, cô giỏi quá." Liz trần đầy sự ngưỡng mộ, "Tôi không có được cảm hứng cuồn cuộn liên tục như cô."

"Cô cũng rất tuyệt mà." Thanh Nhược là thực lòng khen cô ta, "Mỗi tác phẩm của cô điều khiến người ta bất ngờ."

Đặc biệt là thiết kế táo bạo về tương lai ở lần trước, hoàn toàn không ai ở đó có thể nghĩ tới dạng chủ đề như vậy.

"Cảm ơn. Nhưng mà Ngải Duy định làm gì với váy cưới?"

Nhìn cô ta khao khát học hỏi như thế nên cô liền móc di động ra đưa cho cô ta xem một bức ảnh.

"Đây là văn hóa của Trung Quốc, bức tranh vẽ Cửu Thiên Huyền Nữ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play