"Này này này!" Người đàn ông đeo mặt nạ gõ bàn, "Một phút đã qua, rốt cuộc anh chọn ai, nhanh lên, nếu không tôi sẽ ném cả hai người bọn họ!"

Hai người phụ nữ bị treo lơ lửng bằng dây thừng đang bị thả từ từ xuống biển, nửa cái chân đã chìm trong nước.

Cẳng chân bị bọt nước đập kịch liệt vào làm đau lên, Kha Nhã khóc đến thở hổn hển, "Dạ tổng, chọn Ngải Duy đi! Nhanh lên!"

"Câm miệng!" Thanh Nhược quay đầu lại, dùng ánh mắt như mũi kim nhọn nhìn cô ta, "Nơi này không có chỗ cho cô nói."

Giọng cô tàn nhẫn không chút tình cảm nào khiến y nắm chặt tay lại, đầu ngón tay cắm thật sâu vào trong da thịt.

Tại sao cô ấy có thể tự tin như vậy, tin mình sẽ cứu.

Cô đã phạm vào những sai lầm mà lẽ ra cô không bao giờ nên phạm, vậy mà còn có thể thanh minh kiểu đúng lý hợp tình, sao lòng cô ấy có thể tàn nhẫn như vậy!

"Kha Nhã" Khuôn mặt của Dạ Đình Sâm tối đến mức có thể ngưng tụ ra mực, "Thả Kha Nhã!"

Giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của người đàn ông lọt vào lỗ tai của hai người phụ nữ, Kha Nhã mừng rỡ mà khóc còn Thanh Nhược lại không có chút biểu cảm nào.

"Ồ? Anh thật sự chọn kỹ rồi?" Người đàn ông kia cầm điều khiển từ xa trong tay, tùy ý tung hứng, "Nếu anh đã lựa chọn rồi thì không cần hối hận."

Tiếng nói chói tai của anh ta mang theo cả tiếng cười chế nhạo, còn có một loại ý tứ khó diễn đạt.

Khi chiếc điều khiển từ xa được ném lên một lần nữa, nó đã bị người đàn ông lao tới như một mũi tên mà cướp lấy, Dạ Đình Sâm bóp chặt cổ của anh ta, mặt mang theo nụ cười lạnh, ngón tay cứ thế hằn sâu vào da của anh ta, "Tao không bao giờ hối hận về những gì tao đã làm."

Y dùng sức trực tiếp bóp gãy cổ của anh ta.

Trên du thuyền lập tức lâm và cảnh náo loạn, Dạ Đình Sâm dùng một chân gạt ngã một gã đang nhào lên từ phía sau, ngay khi y đang loay hoay xử lý thì bị người nào đó trực tiếp cắt đứt hai dây thường làm cho hai người phụ nữ rơi "bõm" xuống nước một tiếng rồi bị bọt sóng bao phủ lấy.

"Thanh Nhược!" Y mở to hai mắt và không chút do dự nhảy vào trong biển.

Biển cả vô biên, không biết nơi nào là đầu.

Sau đó, Thạch Lộ cũng đã mang theo ba con du thuyền tới và dùng một lưới bắt hết toàn bộ những gã đàn ông đeo mặt nạ trên thuyền.

Đáng tiếc là anh ta tìm cả đêm vẫn không thấy bóng dáng của thiếu gia đâu cả, chỉ vớt lên một đôi giày cao gót màu đỏ.

Buổi tối, anh ta trở về báo cáo lại với ông Dạ, cả người Thạch Lộ ướt sũng lại lạnh, quỳ một nửa trên mặt đất không dám nói lời nào.

Ông cụ híp lại đôi mắt mờ của mình, trầm mặc một hồi lâu mới thở dài kêu Thạch Lộ đứng lên.

"Tiếp tục trục vớt, cho tới khi tìm được nó mới thôi!"

"Vâng." Thạch Lộ thở phì phò, ngẩng đầu lên nhìn về phía ông cụ, "Còn công ty..."

"Bắt đầu từ ngày mai, ông sẽ tới công ty." Đôi mắt híp của ông cụ lóe lên một tia sáng mỏng manh, ông đã nghỉ hưu nhiều năm rồi, nhưng lần này lại phải rời núi vì tai nạn của cháu trai mình.

Ông chỉ hy vọng cháu trai cùng cháu dâu bình an vô sự trở về, đừng để ông lại một lần nữa thành người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh như lúc cha mẹ nó mất.

Nửa đêm, sóng trên biển không ngừng cuộn trào, nước biển lạnh băng thấu xương tràn vào xoang mũi cùng khoang miệng khiến người ta không có cách nào hô hấp nổi.

Bóng dáng của cô gái ấy thoắt ẩn thoắt hiện trên mặt biển, bất quá, một lát sau chỉ còn lại một bàn tay bị sóng đánh lộ ra ở bên trên thôi.

Khi kề cận nguy hiểm của cái chết đánh úp tới, trước mắt cô bỗng thoáng hiện lên những hình ảnh, không phải khung cảnh cưỡi ngựa xem hoa, không phải người trong lòng mà cô nhớ nhất, cũng không phải việc cô nhớ, ngược lại, đó là toàn bộ ký ức mà cô đã mất đi trước bốn năm qua.

Mạng của cô không sánh được một phần một vạn lần của Yên nhi!

Đây là lời cuối cùng Dạ Đình Sâm nói với cô khi cô sắp chết.

Nếu mày dám hãm hại tao thì mày với nghiệt chủng đó phải cùng nhau bị xóa sạch!

Thì ra trong bụng cô từng có một sinh linh bé bỏng, cô đã từng đau khổ cầu xin người đàn ông máu lạnh đó, nhưng vẫn bị y vô tình cưỡng ép lên bàn mổ.

Đau quá, trong làn nước lạnh thấu xương này, mỗi bộ phận trên người đều giống như bị nghiền nát đi, nhưng đau này có thể so với cái đau nghìn lần trong tim sao.

Chẳng trách được, vì sao Cảnh Trường Bách lựa chọn nói dối cũng không muốn nói cho cô những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, anh ấy nói ra thì cô có thể tiếp thu được không?

Đáng hận nhất là khi mình không còn ký ức vẫn lại thích người đó.

Không đúng, y là một con quỷ, y là người tàn nhẫn và xấu xa nhất trên thế giới này!

Cơ thể của cô giống như một chiếc lá còn sót lại, trôi dạt trong đại dương rộng lớn cho tới khi được một đôi bàn tay có lực nắm lấy.

Cô đã không thể mở mắt ra được rồi nhưng có thể cảm giác được có người ôm lấy eo nhỏ của mình và dùng sức hướng về phía mặt biển ổn định.

Cô được nâng lên bờ, rồi quỳ rạp trên đất ho khan dữ dội.

------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play