Chỉ có công chúa của vương quốc Naya mới có được thánh dược này, cho nên làm sao có thể dễ dàng cho người khác dùng được!

Sophie nhíu mày, suýt nữa đã nghĩ muốn đem thuốc lấy lại.

Thân nhiệt của cô gái nhỏ có diện mạo tinh xảo dần dần ấm lên, sắc môi tái nhợt cũng khôi phục lại bình thường.

"Cảm ơn hai người!"

Thanh Nhược cắn chặt môi dưới, sàn nhà lạnh và cứng đâm vào đầu gối khiến cô đau đớn.

Hắc Tuyết Cơ ôm đứa nhỏ trong giây lát rồi quay đầu nhìn cô gái có sắc mặt cũng không được tốt kia, "Thanh Nhược."

"Cô biết tôi sao?" Thanh Nhược sửng sốt nhìn về phía cô ấy và Sophie, "Là...các người!"

Ngày hôm qua, cô đã gặp hai người này ở trước cửa nhà của Cảnh Trường Bách, bất quá giờ họ đang giả dạng với tóc và mắt đen.

Chưa kịp nói tiếp, cánh cửa vang lên "rầm" lần thứ hai bị đẩy ra, tiến vào là hai người đàn ông đeo mặt nạ.

Họ nhìn thấy đồng bọn của mình xỉu trên mặt đất thì có vẻ sửng sốt rồi lại rống giận nhào tới.

Sophie nhanh chóng đứng dậy và lưu loát đánh bất tỉnh hai người đàn ông.

Thanh Nhược mở to hai mắt, ngạc nhiên trước thân thủ giỏi và dứt khoác của cô gái.

Hắc Tuyết Cơ ghé sát vào người cô, vậy mà cô ấy lại trực tiếp dùng vũ lực để kéo xiềng xích trên tay và chân cô ra.

Hai tay cô ấy đổ máu róc rách, với lại còn vết thương trên người nữa nên đã khiến cho sắc mặt cô ấy trắng bệch đi.

"Cô..." Thanh Nhược nhìn tới ngây người, vừa khiếp sợ lại chẳng nói nên lời.

"Đưa con bé đi đi." Hắc Tuyết Cơ đặt đứa bé gái vào tay cô, "Bọn tôi sẽ ngăn cản bọn chúng lại."

"Tiểu thư!" Sophie vừa quay trở lại vừa nghiến răng nghiến lợi tức giận làm cho gương mặt đỏ bừng.

Bằng hai người bọn họ thôi thì có thể dễ dàng thoát ra được nhưng hiện tại lại vướng thêm hai gánh nặng này, cho dù họ ngăn cản bọn người kia để hai người rời đi, thì cuối cùng, bọn họ làm như thế nào có thể thoát được đây?

"Sophie, mở cửa, đi ra ngoài." Người phụ nữ mặt lạnh lùng đứng dậy, bình tĩnh lấy vải quấn lòng bàn tay của mình.

Không thể chấp nhận được! Sophie tức giận đến mất đi lý trí, vừa đẩy cửa ra đã đánh bất tỉnh ngay người đàn ông đang định tiến vào.

Bên ngoài ngôi nhà là một khu rừng rậm tối tăm, và bên kia có gần chục người đàn ông đan tụ tập thành một đóng đang sưởi ấm và uống rượu.

Ba người lặng lẽ đi ra ngoài, có người trong số đó phát hiện ra họ rồi kêu lên một tiếng "chà."

Mười mấy người đàn ông ong nhộng cầm vũ khí tiến về phía đây, thấy thế Hắc Tuyết Cơ liền đẩy Thanh Nhược một phen ra phía sau và bảo vệ cô, "Mau đi đi."

Đứa nhỏ trong ngực khó chịu kêu to lên, hai người phụ nữ gầy yếu che ở phía trước, Thanh Nhược cắn chặt môi dưới, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào rừng rậm.

Trái tim cô nhảy lên "bang bang", để mặc những cành cây cứa và mặt và tay chính mình, còn vòng tay vẫn ôm chặt lấy đứa nhỏ trong ngực.

Không biết cô đã chạy được bao lâu, cổ họng đã khô tới mức có thể ho ra máu, xung quanh đây toàn là cây cối, cô không thấy ngã "bộp" một cái xuống đất.

"Ai?!" Hình như có ai nghe được tiếng vang nên cảnh giác quát lớn lên.

Thanh Nhược nằm ở trên mặt đất, cuộn tròn người lại không dám lên tiếng. Cho tới khi cây nhỏ trước mặt bị đẩy ra và có ánh sáng đèn pin chiếu mạnh vào mặt cô.

Trái tim cô không thể đập nhanh hơn nữa, nỗi tuyệt vọng đã tràn ngập như thủy triều dâng.

"Ngải Duy à?" Giọng nói nghi hoặc của người phụ nữ truyền đến, rọi đèn vào mặt bản thân, "Chuyện gì đã xảy ra? Sao cô lại ở đây?!"

"Cô...cô Kha..." Thanh Nhược ngẩng đầu lên vừa thở dốc vừa thả lỏng.

Kha Nhã đỡ cô dậy vừa rọi đèn lôi kéo cô đi, "Đúng là duyên phận nha, tôi tới chỗ này du lịch, không nghĩ sẽ gặp được cô ở đây."

"Ở đây rộng như vậy rất dễ bị lạc, để tôi đưa cô ra ngoài trước." Cô ta cười thân thiện một cái.

Cơ thể Thanh Nhược không khống chế được mà run rẩy, giọng nói cũng nghẹn ngào, "Cảm ơn cô, cô có thể gọi cho ai tới được không? Tôi còn hai người bạn đang bị bắt, rất khẩn cấp, bọn cô ấy có lẽ sẽ gặp nguy hiểm."

"Thật sao? Thế thì quá không xong rồi!" Cô ta hô to một tiếng, tăng nhanh tốc độ, "Di động của tôi còn ở trên xe, hiện tại chúng ta nên nhanh chóng qua đó đi!"

Thanh Nhược mỉm cười một cái, cả người yếu ớt gần như sụp đổ nhưng lại nghĩ tới hai cô gái kia nên lại cắn răng kiên trì chống đỡ.

Kha Nhã đưa theo cô tới một căn phòng, dùng đèn soi rọi, "Tới rồi, đó chính là nơi tôi nghỉ ngơi."

"Cảm ơn..." Cô không biết làm việc gì khác ngoài nói câu cảm ơn.

Người phụ nữ đỡ cô tới gần phòng rồi kêu người bên trong ra, "Tất cả ra ngoài đi!"

Người đàn ông mang mặt nạ thứ nhất đi ra đã nhanh chóng tiến lên bắt lấy bả vai của Thanh Nhược.

Cô bị buộc cúi xuống, có chút không tin được mà mở to hai mắt.

Người đàn ông ép dẫn cô đi vào phòng, lúc đi ngang qua một cây cột lớn thì thấy treo trên đó là hai cô gái mình đầy thương tích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play