Lâu Tiêu và Luyện Vọng Thư đã hứa với nhau, một người tiết chế ăn uống, một người bớt thức đêm.
Nhưng giám sát nửa kia thế nào lại thành vấn đề, dù sao hai người cũng không thể lúc nào cũng ở bên nhau.
Qua một thời gian mò mẫm, họ rốt cuộc cũng tìm được giải pháp —
Luyện Vọng Thư gửi cho Mộ Đông Dương ảnh anh hai nhà mình bị chị cả mình chọc tức phát khóc, còn đồng ý sau này cung cấp cho Mộ Đông Dương các tin tức có liên quan đến Luyện Tịch.
Đổi lại, Mộ Đông Dương sẽ giúp anh giám sát Lâu Tiêu, không cho Lâu Tiêu tiếp tục ăn uống quá độ.
Nếu Lâu Tiêu không nghe lời, Luyện Vọng Thư sẽ biết ngay.
Đương nhiên giải pháp này giới hạn trong thời gian nghỉ Tết, không cho Lâu Tiêu ăn uống thả cửa trên các bàn tiệc ở nhà, vì sau Tết, Mộ Đông Dương định sẽ dọn ra ngoài ở.
Trước mắt, cô đã thuê một căn hộ cùng khu dân cư, có thể để trợ lý Tiểu Nguyên ở cùng cô, nửa đêm quay video cũng không sợ làm phiền mọi người trong nhà.
Còn bên Luyện Vọng Thư thì khó hơn nhiều, sở dĩ anh thức khuya là vì chơi game, chỉ cần hạn chế thời gian chơi game của anh là có thể giảm bớt rõ rệt tần suất thức khuya của anh.
Bình thường, Luyện Vọng Thư có ba dàn máy tính để chơi game, nhà ông nội một, nhà anh trai một, chỗ ở gần trường một.
Nhà họ Luyện nhà lớn nghiệp lớn, dưới trướng cũng có sản nghiệp liên quan đến máy tính, Luyện Vọng Thư tìm bộ phận kỹ thuật thiết kế riêng một phần mềm đơn giản, sau khi cài đặt, có thể đặt khoảng thời gian tắt máy và khóa, muốn hủy cài đặt phần mềm phải nhập mật mã.
Mà mật mã chính xác, chỉ có Lâu Tiêu biết.
Có nghĩa là, Luyện Vọng Thư phải đưa Lâu Tiêu đến từng nơi đặt máy tính để cài đặt thời gian tắt máy và mật mã.
Ngày đến nhà ông nội đã quyết định, cũng không cần gấp nên Luyện Vọng Thư đưa Lâu Tiêu đến nhà Luyện Tịch trước.
Luyện Thần Tinh cũng ở chỗ Luyện Tịch, cô vô cùng hoan nghênh chào đón Lâu Tiêu đến.
Sau khi biết nguyên nhân Lâu Tiêu đến đây, cong cong môi, tỏ vẻ: “Có cần đến mức đấy không, nhỡ ngày nào đó hai đứa chia…”
Nói chưa dứt lời, Luyện Vọng Thư đã liếc sang với ánh mắt “giết người”.
Luyện Thần Tinh giơ tay đầu hàng: “Chị nói là cãi nhau ấy, có cặp đôi nào mà không cãi nhau.
Nhỡ chẳng may hôm nào đấy hai đứa cãi nhau, nửa đêm phiền lòng không ngủ được, chẳng lẽ đến chơi game cũng không được à?”
Lâu Tiêu nhập mật mã xong, ấn xác nhận: “Vậy thì càng tốt còn gì ạ.”
Luyện Vọng Thư: “Càng tốt?”
Lâu Tiêu xoay người, tỏ vẻ vô tội: “Anh dám cãi nhau với em, chắc chắn em sẽ không để anh dễ chịu.”
“Không để anh dễ chịu chứ gì.” Luyện Vọng Thư lại gần bắt lấy Lâu Tiêu, làm tóc Lâu Tiêu bù xù cả lên, Lâu Tiêu kêu một tiếng giơ tay phản kích.
Luyện Thần Tinh đứng bên cạnh chịu một nghìn điểm cơm tró bạo kích, chống tường lẳng lặng ra khỏi phòng.
— Mấy đôi yêu nhau đứng đắn ở bên nhau thế này à? Trẻ con muốn chết, buồn nôn muốn chết.
Cơn ghét bỏ trong lòng Luyện Thần Tinh vừa mới ngóc đầu lên, điện thoại đã nhận được một tin nhắn, bạn thân từ nhỏ Khúc Kỳ của cô nhắn: 【Thẩm Tiêu về nước rồi】
Ánh mắt của Luyện Thần Tinh lướt qua hai chữ “Thẩm Tiêu”.
Đúng lúc này, cô lại nghe thấy tiếng đùa giỡn truyền ra từ trong phòng, cơn ghét bỏ mới nãy của Luyện Thần Tinh biến thành hư không, chợt cảm thấy, như Luyện Vọng Thư và Lâu Tiêu cũng tốt.
Chỉ cần không có trớ trêu, không có hiểu lầm tàn nhẫn đục khoét tim phổi, trong chuyện tình cảm, trẻ con thì trẻ con, tốt nhất là cứ trẻ con như thế cả đời, giữ gìn thứ tình cảm chỉ có nửa kia ấy.
Luyện Thần Tinh nhẹ gõ chữ.
Rất nhanh, Khúc Kỳ nhận được tin nhắn trả lời —
【Có ảnh của anh ta không? Để em xem lớn lên trông có xấu đi không, nếu vẫn còn ok thì cũng không phải là không thể cân nhắc thử xem】
Khúc Kỳ không hiểu: 【Cân nhắc cái gì?】
Luyện Thần Tinh gửi sang ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện của hai người tối qua.
Trong hình, Luyện Thần Tinh nói dạo này toàn làm việc với làm việc, không có thời gian đi tìm trai, đòi Khúc Kỳ mấy năm nay vẫn luôn ở trong nước giới thiệu cho cô một anh.
Liên hệ với câu vừa rồi, nghĩa là Luyện Thần Tinh đã coi Thẩm Tiêu mà Khúc Kỳ vừa nhắc tới là mục tiêu để “chơi” tiếp theo.
Tay Khúc Kỳ run lên, suýt nữa vứt cả điện thoại ra, vội trả lời lại: 【Bà cô ơi, tôi không có ý đấy đâu, cô đừng có kích động!!! Ông nội cô mà hiểu lầm tôi tác hợp hai đứa cô thì ông dù có già vẫn làm thịt được tôi đấy!!!】
Luyện Thần Tinh cười nhạo: “Có tật giật mình.”
Lá gan thế này mà cũng đòi mời chào em trai cô về câu lạc bộ nhà mình, không sợ bị dọa cho già sớm à.
Nhưng nói đến câu lạc bộ…
Luyện Thần Tinh xoay người về phòng.
Hai đứa nhóc trong phòng tuy nói đến chuyện yêu đương là trẻ con vô cùng, nhưng bây giờ đã đùa đủ, đang nghiêm túc thảo luận xem nếu sau này cãi nhau thật thì nên làm gì.
Tìm không gian riêng để bình tĩnh cũng được, nhưng không được chiến tranh lạnh ngó lơ nửa kia.
Luyện Vọng Thư lúc trước chính là một ví dụ xấu, vì hiểu lầm mà cả ngày không liên lạc với Lâu Tiêu, nếu không có Luyện Tịch báo tin thì không biết bây giờ hai người sẽ thế nào.
Sau đó, hai người lại đặt ra các giả thiết khác nhau, hứa kể cả có tức giận cũng không được không nghe điện thoại của nửa kia, chơi trò mất tích, càng không được vì tức giận nửa kia mà làm chuyện gì quá đáng.
Luyện Thần Tinh đứng nghe, bỗng chốc không thể xác định nổi hai người là trẻ con hay trưởng thành, lần đầu yêu đương không phải cần trải qua cãi vã, giận dỗi rồi mới rút ra được kinh nghiệm sao? Hai đứa bây giờ thỏa thuận xem khi cãi nhau không được làm gì hơi già đời rồi đấy.
Luyện Thần Tinh cả đầu đầy dấu chấm hỏi đứng ở cửa, Luyện Vọng Thư phát hiện nên hỏi: “Có chuyện gì ạ?”
Luyện Thần Tinh: “Ờm, câu lạc bộ mà hôm trước chị nói ấy, đăng ký rồi, nhưng chị với anh em đều không biết nhiều về phương diện này, cũng không có thời gian theo dõi xử lý nên chị đã cướp một giám đốc ở chỗ Cookie về đây, lát nữa gửi phương thức liên lạc của giám đốc đó cho em.”
Luyện Vọng Thư gật đầu: “Vâng.”
“Với lại.” Luyện Thần Tinh nói: “Câu lạc bộ tên là LLL.”
Lâu Tiêu sửng sốt.
Luyện Thần Tinh nói: “Lấy từ chữ ‘Luyện’ của ba chị em mình.
Về sau nhìn thấy cái tên này thì nhớ kỹ cho chị, chỉ cần không phải là đi tìm đường chết thì em có làm gì, chị và anh em cũng sẽ ủng hộ em, đừng có dại mà chịu đựng một mình, làm nũng với anh chị một tí không hụt miếng thịt nào của em đâu.”
Luyện Vọng Thư nghe Luyện Thần Tinh nói, im lặng một lúc lâu rồi gọi: “Chị.”
Luyện Thần Tinh: “Gì?”
Luyện Vọng Thư hỏi: “Có phải chị có vấn đề gì về sức khỏe, hoặc là gặp phải chuyện gì không? Tự nhiên tốt với em thế này, em không quen lắm.”