*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ khi xuyên qua thế giới này đến nay, trong lòng Lâu Tiêu luôn có một ước mơ, đó là uống một ngụm trà sữa trong truyền thuyết.
Nhưng bởi vì vấn đề thể chất, Lâu Tiêu rất nhạy cảm với các loại đồ uống như trà, uống một ly thì đêm đó đừng mong ngủ. Thế nên Lâu Quốc Đống và Chử Tú Trân không bao giờ cho phép cô chạm vào bất cứ thứ đồ uống nào có liên quan đến trà.Lâu Tiêu khó khăn lắm mới tập trung lại được, hoàn thành chỉ huy từ xa của cậu.
Lâu Tiêu cũng luôn kiềm chế bản thân không chạm vào trà sữa, ngay cả trà chanh hay gì đó cô cũng chưa từng uống.Thỏa mãn, hạnh phúc.
Luyện Vọng Thư tắt khung thoại đi, lấy điện thoại ra nhắn cho Lâu Tiêu một tin nhắn —Cho đến một ngày nọ, trước khi vào học tiết một buổi chiều, Cố Tư Tư mang đến cho Lâu Tiêu một cốc trà sữa trân châu vô cùng vô cùng chính thống, không thêm bất kỳ một nguyên liệu đi kèm nào khác.
Cố Tư Tư nói sáng nay cô ấy nghỉ học, được ba mẹ đưa ra sân bay đón người thân, trên đường về mua đại một cốc trà sữa uống, uống xong thì “choáng ngợp” nên cũng mua cho Lâu Tiêu một cốc.
Lâu Tiêu ôm nửa ly trà sữa vừa rót ra, lẳng lặng lui về phía sau: “Nửa cốc, chỉ uống nửa cốc thôi.” Lâu Tiêu vốn đã nhớ thương không dứt với trà sữa, Cố Tư Tư còn bảo cốc trà sữa này ngon hơn mọi cốc trà sữa khác, Lâu Tiêu thật sự không kiềm chế nổi, uống nửa ly.
Để tránh lãng phí, cô giải thích tình hình của mình với Cố Tư Tư, chỉ rót nửa ly ra uống, còn lại để Cố Tư Tư xử.
Lâu Tiêu không biết nhiều trò chơi nhưng Mộ Đông Dương thì ngược lại, thỉnh thoảng cô ấy live stream chơi game, cũng có quảng cáo cho trò chơi. Trong đó, trò chơi Lâu Tiêu ấn tượng nhất chính là “Lĩnh Vực”.Cố Tư Tư vui vẻ uống thêm nửa cốc nữa, nhưng cô vẫn lo: “Tớ không biết cậu không uống được, biết thế đã không mua rồi.”
Lâu Tiêu cũng luôn kiềm chế bản thân không chạm vào trà sữa, ngay cả trà chanh hay gì đó cô cũng chưa từng uống.Nhưng không ngủ được là không ngủ được, nhắm mắt lại cũng không ngủ được. Để bản thân không vượt qua đêm nay trong lo âu, cô quyết định tự tìm việc cho mình làm.Lâu Tiêu xuống giường mở chiếc máy tính chỉ mới chạm đến vài lần lên, trong lúc chờ máy tính khởi động, cô trả lời Luyện Vọng Thư:【Có, nhưng chưa tải game, bây giờ tải nhé?】
Lâu Tiêu ôm nửa ly trà sữa vừa rót ra, lẳng lặng lui về phía sau: “Nửa cốc, chỉ uống nửa cốc thôi.”
Lâu Tiêu không mê vận động cho lắm cảm giác đầu gối mình hơi đau đau.Từ khi xuyên qua thế giới này đến nay, trong lòng Lâu Tiêu luôn có một ước mơ, đó là uống một ngụm trà sữa trong truyền thuyết.Cố Tư Tư: “Thế cậu thấy khó chịu chỗ nào phải nói với tớ đấy!”
Cuống cuồng đuổi kịp thang máy, Lâu Tiêu bước vào, sử dụng chút pin ít ỏi cuối cùng để điên cuồng nhắn tin cho dấu chấm —【Ngủ muộn】Lâu Tiêu gật đầu lia lại: “Ừ ừ.”
Sau khi vào game, cô chăm chú hơn, miễn nhiễm với giọng nói của cậu, giờ đây lấy lại được tinh thần, một lần nữa nghe thấy giọng nói của cậu, vẫn có đôi chút không thể chống đỡ nổi.Cô nhắm mắt, thả lỏng cơ thể, tưởng tượng cơ thể mình đang ở trên những đám mây êm ái, toàn thân từng chút mất đi sức lực, cơ thể dần dần hạ xuống, hạ xuống…Lâu Tiêu chưa ngủ được bao lâu, ngây ngốc cả người. Cô nháo nhào đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị ngồi xuống ăn sáng, nhưng còn chưa ngồi ấm mông đã bị Chử Tú Trân quát cho tỉnh: “Ăn ăn ăn, ăn cái gì mà ăn! Nhìn xem mấy giờ rồi, không biết đường đi thay quần áo đi!!!”Lâu Tiêu vô cùng trân quý mà nhấm nháp nửa cốc trà sữa ấy. Vị trà sữa rót vào miệng êm dịu, vừa đậm vị trà lại thơm ngọt vị sữa, trân châu dẻo dai, nhai rất đã miệng.【Dậy chưa?】
Lâu Tiêu đặt trà sữa trên bàn, trong lúc học cứ rảnh rang là lại bưng lên hút một ngụm, trước khi hết tiết một đã giải quyết xong nửa cốc trà sữa.Lâu Tiêu ôm điện thoại, bắt đầu hối hận vì mình cứ nhất quyết phải uống bằng được trà sữa.Lâu Tiêu vốn đã quyết định đi tìm một cuốn tiểu thuyết để đọc. Lần trước, để tìm hiểu xem cái gì là tiểu thuyết cưa vợ sấp mặt, cô đã đặc biệt tải ứng dụng đọc tiểu thuyết. Sau khi nhận được tin nhắn của Luyện Vọng Thư, cô thấy trải nghiệm thử thứ gì đó mới vẻ cũng được, bèn hỏi:【Chơi gì?】
Thỏa mãn, hạnh phúc.
Cậu đã nghe thấy giọng nói của Lâu Tiêu từ lâu, dù là câu “Em thích anh”ở khu để xe đạp của trường, hay là tiếng hát phát ra từ loa trường, cậu đều nhớ rõ.Bên tai truyền đến tiếng cười hừ khinh thường của Luyện Vọng Thư.Không chỉ trải nghiệm chơi game của Lâu Tiêu tốt, Luyện Vọng Thư chơi cũng rất thoải mái. Vì Lâu Tiêu rất biết nghe lời, thật sự là công cụ không có tình cảm, bảo cô làm cái gì cô cũng biết làm cái nấy, lúc báo cáo tình hình bên mình cũng cực kì kỹ càng, đúng chỗ.Lâu Tiêu nghĩ thầm, nếu ảnh hưởng không lớn, ngày mai cô uống thêm nửa cốc nữa!Lâu Tiêu không chịu được, cậu cũng muốn gỡ tai nghe xuống. Nhưng có kinh nghiệm tích lũy được qua bao nhiêu năm chơi game, cậu nhanh chóng tập trung sự chú ý.
Tiếc là ảnh hưởng rất lớn, vô cùng lớn.
Lâu Tiêu theo bản năng ngồi thẳng lên, cuống quýt tháo một bên tai nghe xuống, định dùng cách này để hạ thấp lực sát thương từ giọng nói của cậu.Giọng của cậu là âm sắc có sự kết hợp của “thiếu niên” và “thanh niên”, có sức sống thanh xuân của thiếu niên và sức hấp dẫn trầm thấp của thanh niên. Tuy là hai đặc tính ấy đều chưa phát huy đến mức tối đa, nhưng vì được dung hòa vào nhau nên tạo ra sức quyến rũ rất khác biệt.Bắt đầu thấy chỗ sai sai, là khi vừa tắm xong.
Luyện Vọng Thư hơi bất ngờ, hỏi:【Cậu có máy tính không?】Lâu Tiêu có thói quen về nhà làm bài tập xong mới tắm rửa, bình thường, cùng thời điểm như thế này, sau khi tắm rửa bằng nước ấm, cơ thể Lâu Tiêu sẽ tự động phát ra tín hiệu mệt mỏi, làm dây thần kinh trong cô thả lỏng ra, nằm trên giường một lát là có thể đi vào giấc ngủ.
Lâu Tiêu nhắm mắt, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Vì ngủ quá muộn nên chuông báo thức sáng hôm sau không đánh thức nổi cô. Cuối cùng, Lâu Quốc Đống phải gõ cửa mới gọi được cô dậy.Nhưng tối nay, Lâu Tiêu tắm rửa xong nhận ra mình cực kì có tinh thần, thậm chí còn có thể làm lại hai tờ đề thi.Sau đó, bọn họ vẫn chung một nhóm, Lâu Tiêu chơi hết tất cả những vị trí có thể chơi trong game, chơi tận mấy lần. Lúc cô chơi vị trí mà Luyện Vọng Thư quen thuộc, Luyện Vọng Thư sẽ chơi vị trí khác, nhân tiện triển lãm cụ thể cho Lâu Tiêu xem cách chơi của các vị trí đó.
Dạo này cô béo lên rất nhiều, mấy chiếc áo đồng phục nguyên chủ cao một mét năm lăm mua lúc đầu mặc vừa người rất đẹp, bây giờ đã bắt đầu chật ngực, làm mấy ngày nay cô không dám ăn uống bừa bãi nữa.Cô hạ xuống một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa ngủ được.
Trong lòng Lâu Tiêu dâng lên dự cảm bất thường nhưng cô không dám nói cho ba mẹ biết, cũng không dám nói cho Mộ Đông Dương.
Kết thúc trò chơi, lần đầu tiên hai người nói chúc ngủ ngon với nhau.Cố Tư Tư vui vẻ uống thêm nửa cốc nữa, nhưng cô vẫn lo: “Tớ không biết cậu không uống được, biết thế đã không mua rồi.”
Thấp thỏm, bất an uống hết cốc sữa bò ngày nào Lâu Quốc Đống cũng mang vào cho mình, thậm chí còn không cầm điện thoại chơi một lúc mà nằm xuống giường luôn.Thế nên Lâu Tiêu nói:【Lĩnh Vực?】Hai người cứ như vậy chung nhóm chơi mấy tiếng đồng hồ, đến lúc Lâu Tiêu hơi buồn ngủ, muốn đi ngủ mới dừng lại.
Cô nhắm mắt, thả lỏng cơ thể, tưởng tượng cơ thể mình đang ở trên những đám mây êm ái, toàn thân từng chút mất đi sức lực, cơ thể dần dần hạ xuống, hạ xuống…【Dậy rồi!】
Cô hạ xuống một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa ngủ được.
Lâu Tiêu vốn đã nhớ thương không dứt với trà sữa, Cố Tư Tư còn bảo cốc trà sữa này ngon hơn mọi cốc trà sữa khác, Lâu Tiêu thật sự không kiềm chế nổi, uống nửa ly.Giọng điệu của Luyện Vọng Thư tự tin vô cùng:【Tùy cậu, tôi thế nào cũng được】
Lâu Tiêu cầm điện thoại, nhìn con số biểu thị thời gian 1 giờ 13 phút sáng, nỗi tuyệt vọng trong lòng trào dâng.
Không nên uống trà sữa.
Luyện Vọng Thư:【Tải đi】Sau khi kết thúc ván thứ nhất, Lâu Tiêu phát biểu cảm tưởng: “Trò này hình như cũng đơn giản nhỉ?”
Cô biết ngủ không đủ giấc sẽ đau đớn thế nào, ngày mai còn phải đi học, kể cả nhà cô có gần trường thì cũng phải dậy đánh răng rửa mặt từ 7 giờ, kể cả bây giờ cô có hôn mê ngay lập tức, thì cũng chỉ ngủ được thêm 5 tiếng 47 phút.
Lâu Tiêu ôm điện thoại, bắt đầu hối hận vì mình cứ nhất quyết phải uống bằng được trà sữa.
Nhưng không ngủ được là không ngủ được, nhắm mắt lại cũng không ngủ được. Để bản thân không vượt qua đêm nay trong lo âu, cô quyết định tự tìm việc cho mình làm.
【Không suy nghĩ một chút thật à?】Nước từ vòi chảy xuống cốc, ngón tay trên màn hình gõ nhanh một hàng chữ:【Hôm nay không ngủ được à?】
Đầu tiên, cô đi đến giá sách, lướt lướt, không tìm được quyển sách nào mình muốn đọc, cũng không muốn làm bài tập, sau đó lại về giường cầm điện thoại, lướt qua tất cả các mạng xã hội một lần. Cuối cùng, cô lướt đến WeChat, những cuộc trò chuyện mới đây đều ở trên đầu, người thứ nhất là Mộ Đông Dương, thứ hai là Cố Tư Tư, thứ ba là dấu chấm.
Lâu Tiêu không hề có ý kiến:【Thế cậu bận đi, tớ đi tìm việc khác giết thời gian.】Ba tiếng trước, cô giới thiệu cho dấu chấm một quán bún ở đối diện khu nhà mình, mì gói giấy bạc của quán này cực kì ngon.
Mà nhé, sao ngày nào dấu chấm cũng phải ăn khuya nhỉ?Để tránh lãng phí, cô giải thích tình hình của mình với Cố Tư Tư, chỉ rót nửa ly ra uống, còn lại để Cố Tư Tư xử.
Lâu Tiêu hỏi dấu chấm:【Sao ngày nào cậu cũng phải ăn khuya thế?】Trong lòng Lâu Tiêu dâng lên dự cảm bất thường nhưng cô không dám nói cho ba mẹ biết, cũng không dám nói cho Mộ Đông Dương.
【Dậy chưa dậy chưa dậy chưa dậy chưa!!!】Dấu chấm mãi không thấy trả lời cô.
【Tự nhiên rảnh, dẫn cậu đi chơi game cùng】Cậu ngồi xuống trước máy tính, ánh mắt dừng lại trên màn hình chốc lát mới phát hiện icon nhấp nháy, nhấn mở, người vừa lập đội lúc nãy hỏi cậu…Chắc là ngủ rồi, Lâu Tiêu nghĩ vậy, một giây sau, dấu chấm trả lời cô một câu —
【Ngủ muộn】Thấp thỏm, bất an uống hết cốc sữa bò ngày nào Lâu Quốc Đống cũng mang vào cho mình, thậm chí còn không cầm điện thoại chơi một lúc mà nằm xuống giường luôn.
Lâu Tiêu hỏi:【Ngày nào cậu cũng ăn khuya, không béo à?】
Dấu chấm mãi không thấy trả lời cô.Dạo này cô béo lên rất nhiều, mấy chiếc áo đồng phục nguyên chủ cao một mét năm lăm mua lúc đầu mặc vừa người rất đẹp, bây giờ đã bắt đầu chật ngực, làm mấy ngày nay cô không dám ăn uống bừa bãi nữa.
Lâu Tiêu có thói quen về nhà làm bài tập xong mới tắm rửa, bình thường, cùng thời điểm như thế này, sau khi tắm rửa bằng nước ấm, cơ thể Lâu Tiêu sẽ tự động phát ra tín hiệu mệt mỏi, làm dây thần kinh trong cô thả lỏng ra, nằm trên giường một lát là có thể đi vào giấc ngủ.Dấu chấm:【Vận động hàng ngày thì không béo】
Lâu Tiêu không mê vận động cho lắm cảm giác đầu gối mình hơi đau đau.Xong việc, dẫn cô chơi một ván. Trong lúc chơi đương nhiên vẫn phải tiếp tục giảng giải, khi cô không biết nên làm gì thì cho cô biết nên làm thế nào.
Luyện Vọng Thư vừa kết thúc một ván game, một tay cầm cốc nước, một tay cầm điện thoại, đứng dậy ra phòng khách rót nước.Lâu Tiêu hỏi:【Ngày nào cậu cũng ăn khuya, không béo à?】Không phải là giọng không hay, mà hoàn toàn ngược lại, khoảnh khắc nghe thấy giọng của cậu truyền ra từ tai nghe, lông tơ của cô dựng đứng hết cả.
Nước từ vòi chảy xuống cốc, ngón tay trên màn hình gõ nhanh một hàng chữ:【Hôm nay không ngủ được à?】Luyện Vọng Thư thả điện thoại lại vào trong túi, bưng cốc nước về phòng.
Lâu Tiêu:【Không ngủ nổi…】Lâu Tiêu không thể thích ứng được với giọng nói của Luyện Vọng Thư, thì Luyện Vọng Thư sao có thể thích ứng được với giọng nói của cô.
Lâu Tiêu:【Hôm nay tớ uống trà sữa, bây giờ cả người cực kì phấn chấn.】
Nhưng bởi vì vấn đề thể chất, Lâu Tiêu rất nhạy cảm với các loại đồ uống như trà, uống một ly thì đêm đó đừng mong ngủ. Thế nên Lâu Quốc Đống và Chử Tú Trân không bao giờ cho phép cô chạm vào bất cứ thứ đồ uống nào có liên quan đến trà.Lâu Tiêu:【Meo meo khóc thút thít.jpg】
Lâu Tiêu cầm điện thoại, nhìn con số biểu thị thời gian 1 giờ 13 phút sáng, nỗi tuyệt vọng trong lòng trào dâng.Thế Lâu Tiêu mới biết mình đã dậy muộn hơn mười phút, lề mề đánh răng rửa mặt xong, cách giờ truy bài tầm tám phút.Lần nào Luyện Vọng Thư nhìn thấy meme con mèo Lâu Tiêu gửi cũng trở nên cực kì lạnh lùng:【Tôi đang bận, không rảnh nói chuyện với cậu】Lần đầu tiên nhìn thấy dấu chấm dùng dấu chấm than, Lâu Tiêu nhớ đến giọng nói tối qua của cậu, dường như nghe thấy cậu nói ra hai chữ này với giọng điệu không mấy kiên nhẫn, đứng ở thang máy vui mừng cười thành tiếng.
Lâu Tiêu không hề có ý kiến:【Thế cậu bận đi, tớ đi tìm việc khác giết thời gian.】Không nên uống trà sữa.
Ồ, cô ấy tìm đến mình chỉ để giết thời gian.
Mỡ có lời muốn nói:Lâu Tiêu:【Không ngủ nổi…】Luyện Vọng Thư thả điện thoại lại vào trong túi, bưng cốc nước về phòng.Lâu Tiêu chộp lấy bữa sáng rồi chạy ra ngoài, ra đến thang máy nhớ ra mình ngủ dậy là đã muộn, vậy dấu chấm thì sao?Luyện Vọng Thư đã chuẩn bị sẵn tâm lý Lâu Tiêu sẽ lúc sợ hãi, lúc rống lên điên cuồng, kêu cứu. Thế nhưng Lâu Tiêu lại vô cùng bình tĩnh, ngay cả âm lượng giọng nói cũng đè thấp xuống vì sợ bị người nhà nghe thấy, đã vậy còn rất nghe lời, phản ứng cũng nhanh, chính xác là người khiến Luyện Vọng Thư yên tâm nhất trong những tay mới cậu từng gánh.
Cậu ngồi xuống trước máy tính, ánh mắt dừng lại trên màn hình chốc lát mới phát hiện icon nhấp nháy, nhấn mở, người vừa lập đội lúc nãy hỏi cậu…
Tiếc là ảnh hưởng rất lớn, vô cùng lớn.【Không suy nghĩ một chút thật à?】
Trường cấp ba của mị 7 giờ đã bắt đầu truy bài, mùa đông mặt trời chưa lên đã phải ra khỏi nhà rồi, khổ ghê gớm. Để con gái mị thoải mái hơn một chút, cho con bé đi truy bài lúc 7 rưỡi.Luyện Vọng Thư tắt khung thoại đi, lấy điện thoại ra nhắn cho Lâu Tiêu một tin nhắn —
【Tự nhiên rảnh, dẫn cậu đi chơi game cùng】
Lâu Tiêu gật đầu lia lại: “Ừ ừ.”Lâu Tiêu vốn đã quyết định đi tìm một cuốn tiểu thuyết để đọc. Lần trước, để tìm hiểu xem cái gì là tiểu thuyết cưa vợ sấp mặt, cô đã đặc biệt tải ứng dụng đọc tiểu thuyết. Sau khi nhận được tin nhắn của Luyện Vọng Thư, cô thấy trải nghiệm thử thứ gì đó mới vẻ cũng được, bèn hỏi:【Chơi gì?】
Giọng điệu của Luyện Vọng Thư tự tin vô cùng:【Tùy cậu, tôi thế nào cũng được】
Vì trong sách từng nhắc đến trò chơi này, thậm chí có một nhân vật phụ là tuyển thủ chuyên nghiệp của trò chơi này.Lâu Tiêu không biết nhiều trò chơi nhưng Mộ Đông Dương thì ngược lại, thỉnh thoảng cô ấy live stream chơi game, cũng có quảng cáo cho trò chơi. Trong đó, trò chơi Lâu Tiêu ấn tượng nhất chính là “Lĩnh Vực”.
Vì trong sách từng nhắc đến trò chơi này, thậm chí có một nhân vật phụ là tuyển thủ chuyên nghiệp của trò chơi này.
Lâu Tiêu:【Meo meo khóc thút thít.jpg】 Thế nên Lâu Tiêu nói:【Lĩnh Vực?】Phải đi xe chứ sao, không thì đến kịp thế nào được!
Luyện Vọng Thư hơi bất ngờ, hỏi:【Cậu có máy tính không?】
Lâu Tiêu xuống giường mở chiếc máy tính chỉ mới chạm đến vài lần lên, trong lúc chờ máy tính khởi động, cô trả lời Luyện Vọng Thư:【Có, nhưng chưa tải game, bây giờ tải nhé?】
Luyện Vọng Thư:【Tải đi】
Vì Lâu Tiêu chẳng biết cái gì, gõ chữ lại phiền phức nên Luyện Vọng Thư gọi điện cho Lâu Tiêu, nói cho cô biết các quy tắc, dạy sơ qua hướng dẫn dành cho tân thủ, giúp cô nhận ra bản đồ, nói qua vai trò và kỹ năng tương ứng của từng vị trí, từng nhân vật,…
Vì Lâu Tiêu chẳng biết cái gì, gõ chữ lại phiền phức nên Luyện Vọng Thư gọi điện cho Lâu Tiêu, nói cho cô biết các quy tắc, dạy sơ qua hướng dẫn dành cho tân thủ, giúp cô nhận ra bản đồ, nói qua vai trò và kỹ năng tương ứng của từng vị trí, từng nhân vật,…Xong việc, dẫn cô chơi một ván. Trong lúc chơi đương nhiên vẫn phải tiếp tục giảng giải, khi cô không biết nên làm gì thì cho cô biết nên làm thế nào.
Dấu chấm:【Vận động hàng ngày thì không béo】Luyện Vọng Thư đã chuẩn bị sẵn tâm lý Lâu Tiêu sẽ lúc sợ hãi, lúc rống lên điên cuồng, kêu cứu. Thế nhưng Lâu Tiêu lại vô cùng bình tĩnh, ngay cả âm lượng giọng nói cũng đè thấp xuống vì sợ bị người nhà nghe thấy, đã vậy còn rất nghe lời, phản ứng cũng nhanh, chính xác là người khiến Luyện Vọng Thư yên tâm nhất trong những tay mới cậu từng gánh.
Sau khi kết thúc ván thứ nhất, Lâu Tiêu phát biểu cảm tưởng: “Trò này hình như cũng đơn giản nhỉ?”
Bên tai truyền đến tiếng cười hừ khinh thường của Luyện Vọng Thư.
Lâu Tiêu theo bản năng ngồi thẳng lên, cuống quýt tháo một bên tai nghe xuống, định dùng cách này để hạ thấp lực sát thương từ giọng nói của cậu.
Không phải là giọng không hay, mà hoàn toàn ngược lại, khoảnh khắc nghe thấy giọng của cậu truyền ra từ tai nghe, lông tơ của cô dựng đứng hết cả.Nhưng cậu không ngờ, nghe qua tai nghe, lại là một cảm giác khác.
Giọng của cậu là âm sắc có sự kết hợp của “thiếu niên” và “thanh niên”, có sức sống thanh xuân của thiếu niên và sức hấp dẫn trầm thấp của thanh niên. Tuy là hai đặc tính ấy đều chưa phát huy đến mức tối đa, nhưng vì được dung hòa vào nhau nên tạo ra sức quyến rũ rất khác biệt.
Lâu Tiêu khó khăn lắm mới tập trung lại được, hoàn thành chỉ huy từ xa của cậu.
Sau khi vào game, cô chăm chú hơn, miễn nhiễm với giọng nói của cậu, giờ đây lấy lại được tinh thần, một lần nữa nghe thấy giọng nói của cậu, vẫn có đôi chút không thể chống đỡ nổi.
Cố Tư Tư nói sáng nay cô ấy nghỉ học, được ba mẹ đưa ra sân bay đón người thân, trên đường về mua đại một cốc trà sữa uống, uống xong thì “choáng ngợp” nên cũng mua cho Lâu Tiêu một cốc.Lâu Tiêu không thể thích ứng được với giọng nói của Luyện Vọng Thư, thì Luyện Vọng Thư sao có thể thích ứng được với giọng nói của cô.
Lâu Tiêu sợ dấu chấm cũng giống mình, nhân lúc thang máy chưa đến, vội vàng chạy về lấy điện thoại.Cậu đã nghe thấy giọng nói của Lâu Tiêu từ lâu, dù là câu “Em thích anh”ở khu để xe đạp của trường, hay là tiếng hát phát ra từ loa trường, cậu đều nhớ rõ.
Nhưng cậu không ngờ, nghe qua tai nghe, lại là một cảm giác khác.
Lâu Tiêu không chịu được, cậu cũng muốn gỡ tai nghe xuống. Nhưng có kinh nghiệm tích lũy được qua bao nhiêu năm chơi game, cậu nhanh chóng tập trung sự chú ý.
Sau đó, bọn họ vẫn chung một nhóm, Lâu Tiêu chơi hết tất cả những vị trí có thể chơi trong game, chơi tận mấy lần. Lúc cô chơi vị trí mà Luyện Vọng Thư quen thuộc, Luyện Vọng Thư sẽ chơi vị trí khác, nhân tiện triển lãm cụ thể cho Lâu Tiêu xem cách chơi của các vị trí đó.
【Dậy điii!!! Muộn học rồi!!!】Sau vài ván, Lâu Tiêu – cả thể xác và tinh thần sảng khoái cuối cùng cũng hiểu tiếng cười hừ của Luyện Vọng Thư là có ý gì…
Nhưng tối nay, Lâu Tiêu tắm rửa xong nhận ra mình cực kì có tinh thần, thậm chí còn có thể làm lại hai tờ đề thi.Không phải là do trò chơi đơn giản, mà là cái người dẫn cô đi chơi game, đã giúp cô giảm bớt độ khó.Bắt đầu thấy chỗ sai sai, là khi vừa tắm xong.
Không chỉ trải nghiệm chơi game của Lâu Tiêu tốt, Luyện Vọng Thư chơi cũng rất thoải mái. Vì Lâu Tiêu rất biết nghe lời, thật sự là công cụ không có tình cảm, bảo cô làm cái gì cô cũng biết làm cái nấy, lúc báo cáo tình hình bên mình cũng cực kì kỹ càng, đúng chỗ.
Hai người cứ như vậy chung nhóm chơi mấy tiếng đồng hồ, đến lúc Lâu Tiêu hơi buồn ngủ, muốn đi ngủ mới dừng lại.
Lâu Tiêu vô cùng trân quý mà nhấm nháp nửa cốc trà sữa ấy. Vị trà sữa rót vào miệng êm dịu, vừa đậm vị trà lại thơm ngọt vị sữa, trân châu dẻo dai, nhai rất đã miệng.Lâu Tiêu không mê mẩn trò chơi cũng là chuyện khiến Luyện Vọng Thư bất ngờ. Rõ ràng là đang chơi rất vui, nhưng cô vẫn nhớ mục đích chơi game của mình là không ngủ được, chơi giết thời gian, không hề vì chơi quá vui mà cố gắng chống lại cơn buồn ngủ để chơi tiếp.
Kết thúc trò chơi, lần đầu tiên hai người nói chúc ngủ ngon với nhau.
Luyện Vọng Thư vừa kết thúc một ván game, một tay cầm cốc nước, một tay cầm điện thoại, đứng dậy ra phòng khách rót nước.Mà nhé, sao ngày nào dấu chấm cũng phải ăn khuya nhỉ?
Lâu Tiêu nhắm mắt, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Vì ngủ quá muộn nên chuông báo thức sáng hôm sau không đánh thức nổi cô. Cuối cùng, Lâu Quốc Đống phải gõ cửa mới gọi được cô dậy.
Lâu Tiêu chưa ngủ được bao lâu, ngây ngốc cả người. Cô nháo nhào đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị ngồi xuống ăn sáng, nhưng còn chưa ngồi ấm mông đã bị Chử Tú Trân quát cho tỉnh: “Ăn ăn ăn, ăn cái gì mà ăn! Nhìn xem mấy giờ rồi, không biết đường đi thay quần áo đi!!!”Lâu Tiêu hỏi dấu chấm:【Sao ngày nào cậu cũng phải ăn khuya thế?】Lần nào Luyện Vọng Thư nhìn thấy meme con mèo Lâu Tiêu gửi cũng trở nên cực kì lạnh lùng:【Tôi đang bận, không rảnh nói chuyện với cậu】
Thế Lâu Tiêu mới biết mình đã dậy muộn hơn mười phút, lề mề đánh răng rửa mặt xong, cách giờ truy bài tầm tám phút.
Cô chạy về phòng thay quần áo, đeo cặp sách ra ngoài. Chử Tú Trân nhét vào tay cô chiếc túi đựng bánh bao nhân trứng sữa và sữa đậu nành, nói ba cô đã lái xe xuống tầng đợi, hôm nay đi xe đến trường.
Phải đi xe chứ sao, không thì đến kịp thế nào được!【Dậy chưa!!!】
Lâu Tiêu chộp lấy bữa sáng rồi chạy ra ngoài, ra đến thang máy nhớ ra mình ngủ dậy là đã muộn, vậy dấu chấm thì sao?
Lâu Tiêu sợ dấu chấm cũng giống mình, nhân lúc thang máy chưa đến, vội vàng chạy về lấy điện thoại.Ồ, cô ấy tìm đến mình chỉ để giết thời gian.Cô biết ngủ không đủ giấc sẽ đau đớn thế nào, ngày mai còn phải đi học, kể cả nhà cô có gần trường thì cũng phải dậy đánh răng rửa mặt từ 7 giờ, kể cả bây giờ cô có hôn mê ngay lập tức, thì cũng chỉ ngủ được thêm 5 tiếng 47 phút.
Cuống cuồng đuổi kịp thang máy, Lâu Tiêu bước vào, sử dụng chút pin ít ỏi cuối cùng để điên cuồng nhắn tin cho dấu chấm —
【Dậy chưa?】Lâu Tiêu đặt trà sữa trên bàn, trong lúc học cứ rảnh rang là lại bưng lên hút một ngụm, trước khi hết tiết một đã giải quyết xong nửa cốc trà sữa.
【Dậy chưa!!!】
【Dậy chưa dậy chưa dậy chưa dậy chưa!!!】
【Dậy điii!!! Muộn học rồi!!!】
Tin nhắn cuối cùng của Lâu Tiêu vừa gửi sang, dấu chấm cũng nhảy ra một dòng tin nhắn —
【Dậy rồi!】
Lần đầu tiên nhìn thấy dấu chấm dùng dấu chấm than, Lâu Tiêu nhớ đến giọng nói tối qua của cậu, dường như nghe thấy cậu nói ra hai chữ này với giọng điệu không mấy kiên nhẫn, đứng ở thang máy vui mừng cười thành tiếng.