Tiếu Dao không có phản ứng gì đặc biệt, ngược lại là anh, trong lòng có quỷ, cho nên có chút khẩn trương.
Anh đã không thể ở cùng một chỗ với Tiếu Dao như hai người đàn ông bình thường.
Tiếu Dao thấy anh vừa cởi quần liền trực tiếp lộ ra quần cộc bên trong, giật mình hỏi: "Anh không có mặc quần mùa thu sao?"
"Quần mùa thu?" Lời này hòa tan điểm không được tự nhiên trong lòng Chu Hải Quyền, anh cười nhấc chân đem quần cởi ra, nói: "Không có."
Không có mặc quần mùa thu, liền trực tiếp lộ ra đôi chân thon dài cường tráng của anh, nhìn gần như vậy không chỉ đặc biệt dài, đùi còn đặc biệt cứng, đường cong chân đặc biệt đẹp, rất thẳng, lông tóc cũng thỏa đáng, không giống cậu hiện tại, cũng không thấy lông chân đâu.
Chu Hải Quyền xốc lên chăn ngồi vào, sau đó cầm gối đầu dựa vào sau lưng, hỏi Tiếu Dao: "Đang xem cái gì?"
"Không có mạng, liền xem mấy bài Côn khúc tôi đã download."
Cậu thấy Chu Hải Quyền muốn xem, liền đem điện thoại cho anh nhìn một chút, đang xem《 Chiếm hoa khôi 》, kể chính là danh kỹ Tân Dao Cầm và chàng bán dầu Tần Trọng phát sinh câu chuyện tình yêu. Chu Hải Quyền cũng nghiêng một ít sang bên này của cậu, đầu hai người cơ hồ sắp dựa vào nhau, anh lại ngửi thấy được mùi hương nhàn nhạt trên người Tiếu Dao.
Người không thích hương liệu như anh, đối với khí vị liền phá lệ mẫn cảm, hơi thở trên người Tiếu Dao anh nhớ rõ đặc biệt khắc sâu, vừa ngửi thấy, trong lòng liền có chút nóng lên. Anh đều có thể cảm nhận được nhiệt khí trên má Tiếu Dao, liền tự động ngồi thẳng thân thể.
Anh vẫn là có lý trí, tuy rằng có đôi khi bản năng muốn tới gần Tiếu Dao, nhưng lý trí nhưng vẫn nói cho anh, vẫn là phải bảo trì khoảng cách. Tựa như anh lúc trước nhìn thấy Chu Hải Vinh đang nói chuyện trong nhóm nói muốn truy Tiếu Dao, phản ứng thứ nhất của anh, cũng không phải muốn cùng em trai của mình đoạt nam nhân, mà là ngăn cản hai người kia ở bên nhau.
Chỉ cái này với anh mà nói cũng đã cũng đủ gian nan, bởi vì muốn thành thật đối mặt tính ích kỷ của con người, anh theo khuôn phép cũ lớn lên, vâng chịu chính là chính thống nhất đạo đức ước thúc, nếu đơn thuần mà bởi vì không thích cọc nhân duyên này cũng liền thôi, nhưng anh hiện giờ lại là vì tư dục của bản thân, anh sợ Tiếu Dao vạn nhất cùng Chu Hải Vinh hòa hảo, tương lai lại ở tại dưới một mái hiên, anh sẽ nhịn không được cánh tay tội ác của chính mình, duỗi đến nơi không nên duỗi.
Tuy rằng tin nhắn phản đối anh kịp thời thu về, Chu Hải Vinh cũng không thấy, nhưng nếu tâm sinh ý nghĩ cá nhân, hơn nữa cố ý vô tình mà tạo thành hành động, thân là anh trưởng, không cho em trai và em dâu trước hợp lại, mình lại muốn tiến một bước, loại chuyện không biết xấu hổ này, anh vẫn là làm không được.
Khắc chế, phải khắc chế.
Anh tổng thể mà nói vẫn là xấu hổ, bởi vì anh cũng không hối hận cùng Tiếu Dao cùng nhau tới Đào Hoa thôn, anh hổ thẹn quá ít, che giấu không được đáy lòng mình vui mừng. Ôn nhu hương đoản anh hùng chí*, anh lại có chút hy vọng cứ mãi tiếp tục như vậy, ở tại hoàn cảnh ngăn cách trần thế, phiền não gì cũng không cần nghĩ, không cần nghĩ đến người ngoài bình phán, cũng không cần nghĩ đến Chu Hải Vinh.
*Sát nghĩa gốc là hương mỹ nhân làm mất chí anh hùng.
Chỉ chốc lát Trịnh đại gia lại qua đây, lần này xách một thùng nhựa, cười ha hả mà nói: "Thùng nước tiểu, cũng cho các cháu một cái đi, bên ngoài lạnh, nếu đi tiểu đêm cũng không cần đi ra ngoài."
Tiếu Dao trước kia chưa từng ở nông thôn, không biết còn có chuyện thùng nước tiểu này, còn tò mò hỏi: "Trực tiếp ở trong phòng sao, sẽ không có mùi sao?"
Trịnh đại gia cười nói: "Cũng ổn, có thể không có bao nhiêu mùi."
Một câu lại nói Tiếu Dao có chút thẹn thùng. Chu Hải Quyền nói: "Lưu lại đi, cậu ấy hôm nay uống không ít nước."
Tiếu Dao hôm nay là uống không ít, bởi vì cậu uống xong rượu, nghe nói uống nhiều nước có thể hòa tan men say, bất quá cậu vẫn như cũ vẫn là có chút khát nước.
Trịnh đại gia buông xuống liền đi ra ngoài, Tiếu Dao lại nhìn thùng nước tiểu kia một cái, Cậu nghĩ mình khẳng định sẽ không dùng.
Tuy rằng trời đã tối rồi, nhưng kỳ thật mới hơn 7 giờ, Tiếu Dao buổi chiều lại ngủ một hồi, lúc này lên giường, căn bản một chút buồn ngủ cũng không có, liền nghiêng xuống đầu giường xem di động, bất quá di động rất nhanh cũng sắp hết pin, cậu sợ sẽ hết pin tắt máy, liền đem điện thoại đặt qua một bên. Chu Hải Quyền tìm kiếm một hồi lâu, mới hỏi: "Mấy tràng diễn xuất này đều thế nào? Tôi còn chưa có ở hiện trường xem qua."
"Cũng ổn đi," Tiếu Dao cười cười, nói: "Tôi vẫn luôn là một cái bình không đầy, nửa cái chai lắc lư, mục tiêu chính là tận lực không để Thẩm lão sư mất mặt."
"Cậu quá khiêm tốn, tôi có xem qua một đoạn ngươi video của cậu, hoá trang rất tốt, xướng cũng rất tốt."
Tiếu Dao sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Chu Hải Quyền, nói: "Anh thấy được?"
Thật là có điểm ngượng ngùng.
"Ân, Tư Ngữ quay một đoạn, gửi cho tôi xem." Chu Hải Quyền nói, "Khá tốt."
"Cũng chỉ có anh khen tôi như vậy." Tiếu Dao cười nói.
"Thật sự."
Hai chữ này vừa ra tới, không khí lại không biết vì cái gì trở nên xấu hổ. Tiếu Dao cười cười, cúi đầu nhìn ngón tay mình, không biết nên nói tiếp cái gì. Chu Hải Quyền vốn là biết nói chuyện, Tiếu Dao không nói tiếp, anh cũng không biết nói cái gì, lại tìm kiếm một hồi, mới nói: "Cậu còn choáng không?"
"Ân?...... Khá hơn nhiều."
"Nếu không thể uống, về sau uống ít đi."
"Ân."
Không có mạng, không có điện, lại ngủ không được, giường lại nhỏ, cơ hồ bả vai dựa vào bả vai, không khí bắt đầu càng ngày càng quái dị. Tiếu Dao cũng không thể không đào rỗng đầu nghĩ đề tài, cậu lại đột nhiên nghĩ tới một cái bát quái buổi chiều đã đặc biệt muốn nói.
"Anh có phát hiện không, Trịnh đại gia cùng Sở đại gia, hai người bọn họ hình như ngủ ở một phòng."
Chu Hải Quyền nghe xong những lời này liền quay đầu nhìn về phía cậu, Tiếu Dao nói: "Bất quá Sở đại gia thân thể không tốt, một phòng thuận tiện chăm sóc."
"Khó mà nói." Chu Hải Quyền nói.
"Cái gì khó mà nói?"
"Đều khó mà nói."
Tiếu Dao liền cười, lại bắt đầu xấu hổ lên. Chu Hải Quyền cũng cười, nói: "Tôi biết ý tứ của cậu, nhưng là khó mà nói."
Bọn họ cũng bất quá là suy đoán mà thôi, rốt cuộc có phải hay không, kỳ thật cũng không có quan trọng như vậy, thiếu niên hiểu nhau già làm bạn, phân tình này đã siêu việt tình yêu hoặc hữu nghị, thậm chí so với thân tình còn đáng quý hơn.
"Lúc tôi ở phòng bếp lại hỏi Trịnh đại gia, ông ấy vẫn là không muốn dọn ra," Tiếu Dao nói, "Kỳ thật tôi có chút không hiểu bọn họ, là sợ cho người khác thêm phiền toái sao?"
"Khả năng cả đời đều trợ giúp người khác, cho nên không muốn sau khi già rồi trái lại phải tiếp thu người khác trợ giúp đi?" Chu Hải Quyền nói, "Sở đại gia càng là lão binh, lại là người tàn tật, chính phủ mỗi tháng trợ cấp vẫn là rất nhiều, bất quá lão nhân gia đều quyên đi ra ngoài, cậu rất khó tưởng tượng, điều kiện giống như ông ấy cùng Trịnh đại gia vậy, vài thập niên thế nhưng cũng giúp đỡ vài học sinh. Đồng hương ở nông thôn nghèo khó rất nhiều, tôi sở dĩ đối bọn họ có đặc thù cảm tình, cũng là vì nghe nói mấy chuyện này."
Tiếu Dao hỏi: "Bọn họ giúp đỡ là ai, có từng tới thăm họ không?"
Chu Hải Quyền lắc đầu: "Không rõ ràng lắm."
Có lẽ là nặc danh đi, lẫn nhau đều không quen biết, cũng có lẽ có tới báo ân tình, cũng có lẽ không có.
Kỳ thật Tiếu Dao không hiểu lắm loại người này, chính mình ăn mặc cần kiệm vất vả cả đời, toàn dùng để phụng hiến, chính cậu làm không được chuyện vĩ đại quang vinh như vậy, nhưng không hiểu, lại rất kính trọng, cậu rất kính trọng người như Sở đại gia vậy, cảm thấy rất ghê gớm.
"Tâm lý thế hệ trước, có đôi khi rất khó nắm bắt." Chu Hải Quyền nói, "Chủ yếu vẫn là phải tôn trọng bọn họ ý nguyện đi."
Tiếu Dao gật gật đầu, thở dài một hơi, nói: "Hy vọng người tốt có thể có kết quả tốt."
Cậu lại nghĩ tới tấm ảnh chụp chung cậu nhìn thấy trên album, thanh niên tuổi trẻ tuấn tú như vậy, làm bạn mấy chục năm, hiện giờ đều thành lão nhân, cũng không biết qua đi vài thập niên đều đã xảy ra chuyện gì, cậu nghĩ nhất định có rất nhiều chuyện xưa, lại không muốn người biết. Loại cảm giác này thật là kỳ diệu.
"Tôi đi xuống uống nước." Tiếu Dao nói, "Có hơi khát nước."
Cậu nói liền từ trong chăn bò ra, sau đó từ trên người Chu Hải Quyền vượt qua đi, Chu Hải Quyền sợ cậu dẫm không ổn, liền đỡ đỡ eo cậu. Tiếu Dao bên trong chỉ mặc một cái áo thun, eo nhỏ mềm dẻo, lại mẫn cảm, lập tức có một run động nhỏ, Chu Hải Quyền liền chóng buông tay, nhìn mông Tiếu Dao lước qua trước mắt anh.
Yêu một người, nghẹn càng tàn nhẫn, giống như đôi mắt liền sẽ càng nhạy bén, tâm tư càng nóng, có thể nhìn thấy dụ hoặc nhỏ nhất, có thể tạo ra tình thế đặc sắc nhất. Mông Tiếu Dao ở trước mặt anh lay động, anh là có thể lập tức tim đập gia tốc, hô hấp không thuận.
Tiếu Dao ra khỏi đông gian, đến phòng khách tìm cái chén, rót một ly nước ấm, nước có hơi nóng, cậu liền thổi thổi, bỗng nhiên nghe thấy tây gian truyền đến tiếng nói chuyện, Trịnh đại gia hỏi: "Bình rượu này tôi cũng từ hầm lấy ra một lúc, ông xem để chỗ nào được?"
"Lúc trước chôn xuống hai bình rượu này, nói tốt, chờ tôi chết, ông lấy ra viếng mồ mả, bồi tôi uống hai chung."
"Vẫn là lúc còn sống uống đi," Trịnh đại gia nói, "Đã chết xong hết mọi chuyện, nào còn có thể uống được."
"Để lên trên đi," Sở đại gia nói, "Đặt lên, về sau ông đến trước mộ tôi, uống rượu tôi ngâm......"
"Ông xem ông lại tới nữa......"
Tiếp theo liền truyền đến vài tiếng ho khan, còn có một trận động tĩnh, Tiếu Dao uống hết nước ấm trong chén, ôm cánh tay về đông gian. Chu Hải Quyền nói: "Lâu như vậy."
"Nước nóng, làm nguội chút." Tiếu Dao nói liền bò lên trên giường, Chu Hải Quyền đã xốc ổ chăn lên, cậu liền chui vào, nhiệt khí tức khắc bao vây toàn thân, cậu thoải mái mà thở dài một tiếng, nói: "Vẫn là trong ổ chăn ấm áp."
Trong lòng cậu lại còn nghĩ những lời vừa rồi nghe được, có chút thương cảm, lại cảm thấy ấm áp kì lạ, liền hơi hơi nghiêng thân thể, cười nhìn nhìn Chu Hải Quyền bên cạnh.
Chu Hải Quyền liền cởi áo lông mỏng, sau đó mặc áo sơ mi nằm xuống, liền như vậy nằm một hồi, anh lại đứng dậy thổi tắt ngọn nến đầu giường.
Phòng tức khắc một mảnh hắc ám, nhưng cửa sổ có tuyết quang, trong phòng một mảnh mông lung. Tiếu Dao nằm trong ổ chăn, bả vai cọ bả vai Chu Hải Quyền, nói: "Không biết ngày mai tuyết có thể dừng hay không."
Chu Hải Quyền đã nói không ra lời, Tiếu Dao nói chuyện nhiệt khí phun đến lỗ tai anh, từng trận từng trận điện lưu, anh kích động lại khẩn trương lợi hại, chỉ "Ân" một tiếng, kia một tiếng "Ân" lại cũng mang theo làn điệu khác thường, anh thay đổi, anh không hề là Chu Hải Quyền tính tình lãnh đạm trước đây. Anh hiện tại chỉ cần mồi một chút là có thể cháy, sờ sờ là có thể nổ mạnh.
- -------------------------------
ÔI ÔI ÔI THÍCH QUÁ Ạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT