Quần lót Tiếu Dao giặt, Chu Hải Quyền cũng chưa dọn dẹp, anh cũng không dám mặc, sợ thân thể của mình không thừa nhận được kích thích như vậy.
Chu Hải Quyền thật là lần đầu tiên trong đời cảm nhận được ma lực tình yêu, một cái quần lót không có gì đặc biệt, cũng có thể khiến người phán đoán ra hưng phấn bản thân không thể thừa nhận, vừa buồn cười, vừa kích thích.
Tiếu Dao hình như yêu thích tha thiết mùi hương nước giặt quần áo hoa oải hương, là hương khí đến gần là có thể ngửi được trên người, không nồng giống nước hoa, nhàn nhạt, không thích mùi hương như anh, thế nhưng cũng khá thích.
Xem ra có thích hay không với mùi hương, vẫn là ở chỗ người.
Chu Hải Quyền ở cách vách ah em Chu Hải Vinh, sáng sớm ngày hôm sau Chu Hải Vinh liền dẫn theo Lão Trần tới, nói Trương Diệu Long kia đã chạy.
"Tiểu tử này cầm tiền tài vụ phê, mua một đống hàng giá thấp sắp quá thời hạn, từ giữa kiếm lời, có thể là biết sự tình bại lộ, lúc đi đến nửa đường đã biến mất." Đã xảy ra chuyện như vậy, Lão Trần tức không nhẹ, "Tôi đã báo cảnh sát, hắn ta lần này tham ô số lượng cũng không nhỏ, đánh giá ít nhất cũng đến số mười vạn."
"Dương Thụ Hương bên kia cũng tra xét rồi?"
Lão Trần vội nói: "Tra rồi tra rồi, không phát hiện dầu gạo quá hạn, hẳn là chỉ có một nhóm này có vấn đề."
Chu Hải Quyền gật gật đầu, nói: "Việc này chú cùng và lão nhị tiếp tục theo, người nên tìm xem, đổi mới hàng nên nhanh chóng tiến hành, còn có chính là thông báo Bộ xã giao, tin tức tốt nhất không để lộ ra ngoài, nếu là để lộ ra ngoài, nhanh chuẩn bị tốt bản thảo, bản thảo không cần cho tôi duyệt, nói rõ ràng từng chuyện một, phát sinh như thế nào, giải quyết như thế nào, đề cập tới ai, xử lý như thế nào, ngày sau phòng bị như thế nào, mỗi việc đều nói rõ ràng."
Đừng thấy chỉ là làm chuyện tốt có chút vấn đề, đối với đại hình xí nghiệp như bọn họ vậy, hơi vô ý liền sẽ tạo thành nguy cơ danh dự không nhỏ, tổn thất này đã có thể không chỉ là vấn đề tiền, danh dự công ty xảy ra vấn đề, qua nhiều năm cũng chưa chắc dưỡng trở về. Anh không yên tâm hoàn toàn buông tay cho Chu Hải Vinh đi xử lý, liền nói: "Cuối cùng các cậu làm báo cáo cho anh xem."
Lão Trần lau mồ hôi đi ra ngoài, Chu Hải Vinh thấy ông ta đi xa, lúc này mới hỏi Chu Hải Quyền: "Anh cả, anh cảm thấy Lão Trần nói có thể tin sao? Trương Diệu Long một chủ quản nhỏ, dám một mình làm loại chuyện này sao?"
"Cho nên nói nhanh chóng đem Trương Diệu Long tìm ra, điều tra rõ."
Chu Hải Vinh cười nói như lấy lòng: "Thật muốn tra được đến chỗ Lão Trần, anh, em giúp anh tra."
Chu Hải Quyền nói: "Chú đi làm việc đi, hàng mới phỏng chừng hôm nay cũng tới rồi, phát như thế nào, chính chú đi xem."
Chu Hải Vinh nói: "Được."
Khó được hắn có nhiệt tình như vậy, nói xong liền đi ra ngoài, Lão Trần lại còn ở bên ngoài chờ hắn, vừa thấy hắn liền vội nói: "Tiểu Chu tổng, tôi cũng thật không biết việc này, cậu phải thay tôi cùng Chu tổng giải thích chút."
"Ai, tôi cũng không phải là cái gì Tiểu Chu tổng, kêu tên của tôi là được."
Lão Trần đỏ mặt tía tai, nói: "Mỗi năm Chu tổng lúc này đều tự mình xuống nông thôn tặng đồ, cậu nói tôi dám ở dưới mí mắt cậu ấy làm loại chuyện này sao?"
"Gan lớn chết no, nhát gan chết đói, chú cũng đừng thể hiện trong sạch với cháu, nhanh đem Trương Diệu Long bắt lấy, không phải cái gì cũng rõ ràng sao, nhà sư có thể chạy, miếu lại không thể dời, hắn có vợ có con, có thể chạy đi nơi đâu."
Lão Trần nói: "Tôi đã gọi người thủ ở cửa nhà, hắn ta chạy không được, cậu với Chu tổng yên tâm, việc này tôi khẳng định cho công ty một công đạo."
"Hắn ta chạy không được, chú cũng chạy không được, ra loại sự tình này, cũng là chú đây làm giám đốc sơ sẩy."
"Cho nên tôi không phải tới cầu cậu sao," Lão Trần bày ra gương mặt cười, nói, "Ngài giúp tôi nhiều lời hai câu, tôi cũng là gần đây thân thể không thoải mái, lại cảm thấy tiểu tử Trương Liệu Long này không tồi, buông tay cho hắn làm."
"Sống đều buông tay cho người khác làm, ngài lấy tiền lương a." Chu Hải Vinh cũng lười đến cùng ông ta xã giao, hắn không giống Chu Hải Quyền tính tình trầm lặng như vậy, "Công ích bộ này của chú mỗi năm chỉ có chút chuyện như vậy, chú còn gây ra nhiễu loạn lớn như vậy, tôi là chú thì sẽ nhanh chóng đem việc này giải quyết, hạ ảnh hưởng đến nhỏ nhất, bằng không không ai thoát được, chú nói có phải hay không?"
Lão Trần đang muốn nói nữa, điện thoại liền gọi đến, ông ta nhanh tay kẹp túi công văn, chạy nhanh như chớp, thoạt nhìn là rất gấp.
Chu Hải Vinh cười cười, huýt sáo chầm chậm đi về phía trước.
Hắn nhận việc này, lớn nhất là vì thuận tiện hắn cùng Tiếu Dao tiếp xúc, thứ hai cũng là vì khiến Tiếu Dao cao hứng, trước kia Tiếu Dao thường khuyên hắn làm chút chuyện chính đàng, hiện giờ hắn làm công ích, lại có danh nghĩa tình yêu, so với ở trong công ty ngồi văn phòng tốt hơn nhiều.
Việc này sau khi Chu Hải Vinh ôm đồm, Chu Hải Quyền thật ra được thời gian rỗi, sang cách vách đánh thức Chu Tư Ngữ, dẫn theo cô bé đi ra ngoài ăn sáng.
Chu Tư Ngữ thấy anh rất vui vẻ, nói: "Anh hai cũng không để ý em lắm, ngày hôm qua còn đem em ném cho Tiếu ca ca."
"Em nhanh rửa mặt đi, xong rồi anh cả dẫn em đi tìm Tiếu Dao ca ca, cùng đi ăn sáng."
Chu Tư Ngữ hôm nay tâm tình tốt, thay đổi quần áo mới, bảo Chu Hải Quyền thắt hai bím tóc cho mình: "Rất đơn giản, em muốn bệnh bánh quai chèo, anh hai cũng biết."
Chu Hải Quyền nguyên lai cũng cảm thấy rất đơn giản, chính là bắt đầu mới phát hiện ngón tay mình vụng về, thế nhưng bệnh không thành, cuối cùng miễn cưỡng làm xong cho Chu Tư Ngữ, Chu Tư Ngữ không chút nghi ngờ, đi theo anh cùng nhau ra cửa, đi khách sạn Phong Lai tìm Tiếu Dao.
Chu Tư Ngữ lớn lên rất xinh đẹp, hôm nay lại mặc áo lông vũ màu đỏ, tự mình cảm giác cũng rất sáng mắt, quả nhiên, thời điểm đi đường cảm giác so với ngày thường càng hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Tiếu Dao còn đang rửa mặt, liền nghe thấy có người kêu tên của mình, cậu vừa lau mặt vừa đi ra xem, liền thấy Chu Hải Quyền cùng Chu Tư Ngữ vào khách sạn Phong Lai, một ngụm bọt trong miệng thiếu chút nữa phun ra.
Chu Hải Quyền hôm nay mặc một cái áo khoác dài màu đen, người vốn là cao lớn đĩnh bạt, mặc áo khoác dài, cả người càng là cao lãnh thanh quý, thoạt nhìn rất thân sĩ, nghiêm cẩn. Nhưng là Chu Tư Ngữ bên cạnh, hoàn toàn là một phong cách khác, hai bánh quai chèo chẳng ra cái gì cả không thành bím tóc, thoạt nhìn phong cách quỷ dị.
Cố tình Chu Tư Ngữ còn không tự biết, xua tay nhảy nói: "Tiếu ca ca, anh dậy còn muộn hơn cả em nữa!"
Tiếu Dao nhịn cười, vẫy tay kêu cô bé đi đến, chỉ chốc lát Chu Hải Quyền liền kéo cô bé lên. Tiếu Dao cười hỏi: "Bím tóc ai thắt cho em vậy?"
"Anh cả em!"
"Tôi thắt cho em ấy," Chu Hải Quyền khụ một tiếng, nói, "Không hiểu mấy cái này lắm."
Tiếu Dao để cho Chu Tư Ngữ ngồi xuống giường, cởi bỏ bím tóc lung tung rối loạn của cô bé, một lần nữa thắt lại cho cô bé. Chu Tư Ngữ còn hỏi: "Anh cả em bện khó coi sao?"
"Cũng đẹp," Tiếu Dao cười nói, "Bất quá đâu, anh bện càng đẹp mắt."
Tay Tiếu Dao thật sự khéo, bím tóc thắt nhanh lại đẹp, cậu thấy Chu Hải Quyền đang nhìn mình, liền nói: "Trước kia tiểu muội nhà hàng xóm của chúng tôi thường bảo tôi thắt cho cô ấy."
Cậu thắt cho Chu Tư Ngữ bốn cái bím tóc, sau đó kết thành hai cái, là đẹp, Chu Tư Ngữ thay đổi kiểu tóc này, người cũng trở nên đáng yêu lanh lẹ rất nhiều.
Sau khi thắt xong bím tóc, Tiếu Dao liền cầm quần áo đi toilet thay, Chu Hải Quyền đi đến phía trước cửa sổ đem cửa sổ đẩy ra, liền nhìn thấy ngõ nhỏ phía sau nước chảy róc rách, trong nước còn có rất nhiều cá vàng, liền nói: "Buổi tối ngủ, tiếng nước lớn không?"
"Còn ổn," Tiếu Dao ở toilet vừa thay quần áo vừa nói, "Tôi thích nghe tiếng nước."
Bất quá nước nhiều, nhà ở liền đặc biệt lạnh, là ướt lạnh, thay quần áo đông lạnh đến run rẩy. Cậu mặc xong áo lông ra ngoài, lại đi lấy áo lông vũ trên ghế mặc vào, một bên kéo khóa kéo một bên nhìn về phía Chu Hải Quyền: "Anh không lạnh sao?"
Chu Hải Quyền bên trong chỉ mặc kiện áo lông mỏng, bên ngoài một cái áo khoác dài, nhìn cũng không dày.
"Không lạnh." Chu Hải Quyền nói.
Anh cũng không thể nói, anh là vì đẹp mới mặc như vậy.
Thật là kỳ quái, thật là kỳ quái, quần áo anh mặc ngày thường, luôn luôn chú ý thực dụng hòa hợp, hiện giờ thế nhưng cũng bắt đầu chú ý cho kỹ xem chuyện khó coi này, thời điểm rời giường, còn nghiêm túc cạo râu, đối với chính mình trong gương nhìn một hồi lâu.
Anh cảm thấy mình thoạt nhìn còn tính là trẻ tuổi, cùng so sánh với Tiếu Dao, cũng không đến mức nói là trâu già gặm cỏ non.
Hai anh em bọn họ lại đợi Tiếu Dao một hồi, liền đi theo Tiếu Dao cùng nhau ra ngoài, đến tiệm bánh bao phụ cận ăn sáng. Hôm nay hình như là trời đầy mây, hơn 8 giờ mặt trời cũng còn không chưa lộ mặt, trên đường ngược lại bao phủ một tầng sương mù hơi mỏng, đèn lồng màu đỏ mông lung trong sương mù, có vẻ đặc biệt thê lượng lạnh lẽo. Tiệm bánh bao cơ bản đều là nhóm người bọn họ, chỗ trống không nhiều lắm, bọn họ liền ngồi một bàn với Bạch Phượng Mai cùng Liễu Oanh Oanh kia. Liễu Oanh Oanh cười nói: "Chu tổng lại quay lại rồi?"
Chu Hải Quyền gật đầu, quay đầu nhìn Tiếu Dao, Tiếu Dao đứng ở bên cạnh lò bánh bao nóng hôi hổi, nói: "Ông chủ, cho hai cái bánh bao thịt, ba chén tào phớ."
Cậu thích uống tào phớ nhà này nhất, cũng không biết là phối liệu gì, hơn nữa nước dùng, đặc biệt có vị, cậu quay đầu lại hỏi Chu Tư Ngữ cùng Chu Hải Quyền: "Chu tổng, hai người uống mặn hay là ngọt?"
Cậu bỗng nhiên sửa lại xưng hô, Chu Hải Quyền nhất thời có chút không thích ứng, nói: "Giống như cậu là được."
"Em muốn ngọt." Chu Tư Ngữ nói.
Tiếu Dao gọi đồ xong liền đi qua ngồi, lại thấy Bạch Phượng Mai cúi đầu, một ngụm một ngụm thật nhỏ mà nhấp tào phớ, trên mặt đỏ như là thoa phấn mặt.
Không trách cô ấy xuân tâm nhộn nhạo, hôm nay Chu Hải Quyền áo mũ chỉnh tề, là soái khí, tuy rằng nói mọi người đều là trong thành thị tới, nhưng Chu Hải Quyền ngồi xuống ở đó, khí chất chính là so với nam nhân khác mạnh hơn, đại khái vẫn là công lao của tài đại khí thô, người nhìn đặc biệt tự tin, cao lãnh. Cậu nhìn nhìn chân Chu Hải Quyền, mới phát hiện Chu Hải Quyền mang chính là giày da, bóng lưỡng, hai chân đều dẫm lên quý khí.
Bất quá rét đậm như vậy, mang giày da, không lạnh sao?
"Tiếu ca ca, anh như thế nào cứ nhìn chằm chằm anh cả em nha?" Chu Tư Ngữ đột nhiên hỏi.
Tiếu Dao sửng sốt, cười nói: "Bởi vì anh cả em hôm nay đặc biệt soái a."
Chu Hải Quyền mặt vô biểu tình, móc di động ra nhìn nhìn, dường như là không nghe thấy những lời này, chỉ lỗ tai hơi có chút hồng, nghĩ mình hôm nay mặc một thân quần áo này là chính xác, không uổng bị đông lạnh.
- ------------------------------
ĐÔNG LẠNH CŨNG KHÔNG CẢN ĐƯỢC XUÂN TÂM NHỘN NHẠO.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT