Kỳ thật buổi tối thời điểm Tiếu Dao chuẩn bị ngủ, đã cảm thấy Chu Hải Quyền hình như là cảm lạnh, vẫn cứ luôn hắt xì.
Nói thật, cậu đối Chu Hải Quyền cũng chỉ mới vừa quen biết mấy ngày nay ấn tượng không được tốt, ấn tượng không tốt, nguyên nhân chủ yếu là lúc trước cậu xem 《 Hào Môn Nam Tức 》, Chu Hải Quyền ở bên trong chỉ là một pháo hôi, lên sân khấu không nhiều lắm, giả thiết nhân vật chính là đại gia trưởng phong kiến, vô tình lạnh nhạt, ít khi nói cười, cảm giác rất khó thân cận. Bất quá về sau cùng nhau sinh hoạt, cậu liền dần dần phát hiện Chu Hải Quyền kỳ thật không bất ổn như vậy, là một người có máu có thịt.
Anh còn từng ở trong nước sông cứu mạng cậu, là ân nhân cứu mạng của cậu.
Bất quá khiến cậu thay đổi nhận thức, vẫn là lúc này đây cùng xuống nông thôn, làm cậu tiến thêm một bước hiểu biết Chu Hải Quyền cậu trước kia cũng không biết đến.
Chu Hải Quyền bọn họ vẫn luôn không thể về, mọi người ở thời điểm nôn nóng chờ đợi, thất thất bát bát mà đàm luận đến Chu Hải Quyền, cậu nghe nói càng nhiều chuyện về Chu Hải Quyền, nguyên lai Chu Hải Quyền vẫn luôn là nhân vật thường niên nhất của việc từ thiện Nam Thành, cho tới bây giờ, quyên tặng gần trăm trường tiểu học và viện dưỡng lão, còn giúp đỡ mấy trụ sở bảo hộ động vật, gia tộc Chu thị bọn họ còn có "Quang minh quỹ hội", chuyên môn dùng để cứu trợ người bệnh mù gia đình nghèo khó, là nổi danh nhất quốc nội về phương diện cứu trợ thị lực cơ cấu cứu trợ đứng đầu, dấu chân cơ hồ trải rộng đại giang nam bắc. Quan trọng nhất chính là, anh người này cũng đặc biệt ham thích về việc làm công ích, cơ hồ chỉ cần có thời gian, đều là tự tay làm lấy, có thể nói là gương tốt của doanh nhân thanh niên. Điểm này đặc biệt được Trâu đoàn trưởng tán dương, anh cho rằng công ích so với từ thiện càng vĩ đại, bởi vì từ thiện yêu cầu chính là thiện tâm và tiền tài, công ích lại yêu cầu thời gian, yêu cầu tham dự, giống hoạt động Tết Âm Lịch tặng ấm áp này của bọn họ, Chu Hải Quyền chính là người đầu tiên khởi xướng trận công ích này, lúc ấy anh mới bất quá vừa qua hai mươi.
"Nhà bọn họ cũng coi như là thế gia từ thiện, Chu tổng từ nhỏ đã đi theo cha anh ấy cùng nhau làm từ thiện." Chu Hải Quyền lớn lên dưới mưa dầm thấm đất, nhận ảnh hường từ một gia phong tốt đẹp. Chẳng trách Chu Hải Quyền ở bên ngoài phong bình tốt như vậy.
Cậu cũng không biết bề ngoài lạnh băng, ít khi nói cười của Chu Hải Quyền, nguyên lai lại là người nhiệt tâm như vậy, hảo cảm của cậu đối với Chu Hải Quyền, cọ cọ mà hướng lên trên nhảy. Tựa như Trâu đoàn trưởng nói vậy, người tốt như vậy, cũng không thể xảy ra chuyện. Cho nên cậu nhìn thấy Chu Hải Quyền vẫn luôn hắt xì, còn chuyên môn pha cho anh một cốc trà gừng, vẫn luôn thúc giục anh uống, kết quả uống hơn phân nửa hồ, lại ra WC mấy lần, thế nhưng không có tác dụng!
Nhưng Chu Hải Quyền vẫn cảnh giác như cũ, cơ hồ lập tức liền đè tay cậu lại, mở hai mắt, hơi có chút phát ngốc mà nhìn cậu.
Tiếu Dao nói: "Anh phát sốt."
Chu Hải Quyền "Ân" một tiếng, thanh âm hơi có chút khàn khàn nói: "Đã uống thuốc hạ sốt."
"Anh đã đã sớm biết?" Tiếu Dao đem tay thu trở về, giật mình mà nói: "Nóng như vậy, dậy đi bệnh viện a."
"Không cần," Chu Hải Quyền nói, "Ngày mai là tốt rồi. Tôi phát sốt luôn luôn chỉ uống thuốc."
Tiếu Dao có chút lo lắng, nhưng Chu Hải Quyền tự mình đã nói như vậy, cậu cũng không có cách nào. Cậu ở bên cạnh ngồi một hồi, nghe giọt mưa bên ngoài gõ cửa sổ, giống như còn có tiếng gió. Cậu quay đầu nhìn thoáng qua Chu Hải Quyền, phát hiện Chu Hải Quyền cũng trợn tròn mắt, đang nằm xem cậu.
"Thật sự không có việc gì sao?" Cậu cảm thấy phát sốt cùng cảm mạo không giống nhau, chỉ uống thuốc là không đủ, ít nhất cậu cảm mạo uống thuốc là được, một khi phát sốt, trên cơ bản đều cần phải đi bệnh viện.
"Không có việc gì, chính là có hơi lạnh." Chu Hải Quyền nói.
Tiếu Dao sửng sốt một chút.
Cậu cùng Chu Hải Quyền một người một chăn, chăn tương đối dày, mùa đông lạnh như vậy, nếu bọc kín mít coi như cũng ổn, chưa nói tới ấm áp bao nhiêu, hiện giờ Chu Hải Quyền đã phát sốt, lại chỉ một cái chăn, là sẽ lạnh. Tiếu Dao liền không chút nghĩ ngợi, nói: "Chăn của tôi cho anh đắp lên đi."
"Cậu thì sao?" Chu Hải Quyền nhìn cậu, đôi mắt mang ánh nước.
Tiếu Dao nói: "Hai chúng ta cùng dùng một cái a." Cậu nói xong lại hỏi ý kiến Chu Hải Quyền: "Được không? Tôi ngày mai lại đi tìm một tấm chăn, hôm nay trước chắp vá một đêm."
Chu Hải Quyền không nói chuyện, cậu coi như anh cam chịu, đều sinh bệnh, liền không cần để ý những cái đó, dù sao bọn họ hai bên bằng phẳng quang minh. Tiếu Dao liền đem chăn của mình chăn kéo lên, che đến trên người Chu Hải Quyền, sau đó tự mình kéo một góc chăn của Chu Hải Quyền, chui vào.
"A, nóng quá a." Cậu mới vừa đụng tới thân thể Chu Hải Quyền liền nói.
Chu Hải Quyền lại không rên một tiếng, chỉ bỗng nhiên ôm lấy cậu, thân thể cực nóng nháy mắt bao vây cậu, Tiếu Dao cả người tê dại, chỉ cảm thấy độ ấm của người kia xuyên thấu qua làn da mẫn cảm truyền thẳng vào khắp người, hô hấp Chu Hải Quyền càng thêm nóng rực, bỏng cháy cổ cậu, Chu Hải Quyền nói: "Trên người của em lạnh như vậy."
Cậu vừa rồi ngồi một hồi, áo ngủ trên người lây dính hàn khí, tự nhiên là lạnh. Tiếu Dao không rên một tiếng, thân thể bắt đầu không thể ức chế mà run rẩy, giống như có một loại khoái cảm khó nói, không biết nơi phát ra cùng thỏa mãn bị ôm, vẫn là thân thể cậu quá mức mẫn cảm. Cậu quẫn bách mà duỗi tay bắt lấy cánh tay Chu Hải Quyền đặt ở trước ngực mình, Chu Hải Quyền nói: "Đừng nhúc nhích."
Cậu cũng không dám động nữa.
Chu Hải Quyền sắc mặt đỏ bừng, ngay cả lỗ tai đều hồng thấu.
Đại khái người sinh bệnh, ý thức sẽ càng bạc nhược mơ hồ, bản năng thân thể cảm quan lại càng nhạy bén cùng cơ khát. Trong nháy mắt ôm lấy Tiếu Dao, cái loại thỏa mãn cùng cảm giác thoải mái này quả thực dọa anh sợ, nguyên lai ôm một người ngủ, ôm Tiếu Dao ngủ, là loại cảm giác này, cảm giác ôm tốt như vậy, một phân một tấc đều như là vì anh mà lượng thân chế tạo, cao thấp mập ốm đều vừa vặn, hơi thở trên người càng mê người, tim sắp lấp đầy, muốn tràn ra.
Là bệnh như ma tằm ăn lên điểm mấu chốt của anh, canh gừng nhiệt hiệu hòa tan lý trí của anh, bản nhân vô pháp chống cự.
"Như vậy liền không lạnh." Chu Hải Quyền nỉ non nói.
Trong cuộc đời đêm đầu tiên bị Chu Hải Quyền ôm ngủ, Tiếu Dao kỳ thật cũng không quá thoải mái.
Đầu tiên hai cái chăn đè ở trên người, liền có chút nặng, tiếp theo hai cái chăn, còn có cả người lửa nóng người gắt gao ôm lấy, còn có nhiệt. Sau nửa đêm cậu liền ra mồ hôi, nhưng là nghe hô hấp, Chu Hải Quyền đã ngủ say, hắn trộm nhúc nhích một chút, kết quả vẫn là không có thể dịch ra, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ. Cuối cùng cậu đem chăn kéo ra một lỗ thông khí, sau đó nghĩ, cậu như vậy không biết có thể bị lây bệnh hay không, Chu Hải Quyền làm như vậy, rốt cuộc là sốt mơ hồ, hay là sao lại thế này. Cậu đem một bàn tay duỗi đến cổ chỗ, một bàn tay kéo thân thể ra, chặn hô hấp của Chu Hải Quyền, nhiệt khí kia không phun đến cổ cậu, lại phun tới lòng bàn tay. Ngón tay hơi hơi uốn lượn, ở trong thế dày vò nhưng cũng dần dần mà ngủ.
Tốt xấu cũng là ân nhân cứu mạng, lại sinh bệnh, cậu nên thông cảm.
Bất quá Chu Hải Quyền này, cảm giác cũng không ngay thẳng mấy, giống như nơi nào có chút quái quái, cậu mơ mơ màng màng nằm mơ, mơ thấy Trần Ha Ha đang liếm cổ cậu, cậu đem Trần Ha Ha đẩy ra bên ngoài, Trần Ha Ha lại đột nhiên biến thành chú chó to lớn, đè ở trên người cậu, sợ tới mức Tiếu Dao một giật mình liền tỉnh, tỉnh lại phát hiện cả người lửa nóng, chính mình bị gắt gao ôm lấy, Chu Hải Quyền dán phía sau lưng cậu, đang đè lấy cậu.