Đối với hát tuồng, Tiếu Dao cảm thấy mình càng thích hợp làm quần chúng, hát tuồng không phải chuyện cậu có hứng thú, huống chi là Càn đán*. Cho nên về đến nhà cậu liền quăng tập kịch qua một bên, nghỉ ngơi một chút, liền đi Đào Hoa Nguyên Ký.
*Nam hát vai đào nữ.
Tới cửa tiệm, ông chủ liền ra ngoài đón, trên mặt đều là xuân phong, lại mang theo vài phần ưu sầu, nói: "Tiếu Dao nha."
Tiếu Dao dừng xe đạp ở chỗ ngoặt, chào hỏi ông chủ. Ông chủ nói: "Hôm nay có vài người đến nhà hàng, khiêng camera, nói là đài truyền hình, muốn phỏng vấn cậu."
Tiếu Dao xuyên qua pha lê nhìn vào bên trong, quả nhiên thấy trong nhà hàng có người cầm camera, đang quay khắp nơi.
Khách hàng quay cậu rất nhiều, mang camera đến đây quay, vẫn là lần đầu. Tiếu Dao hỏi nói: "Đem phiền toái đến cho ông chủ sao, nếu không tôi......"
"Không đúng không đúng," ông chủ Đào cười tủm tỉm mà nói, "Tiếu Dao a, cậu xem cậu lúc trước tới nhà hàng chúng ta, còn chưa có mấy người biết cậu đâu, đương nhiên, chuyện làm ăn của nhà hàng mình cũng không tốt như bây giờ, chúng ta chính là thành toàn lẫn nhau, cậu nói đúng không?"
Tiếu Dao cười nói: "Ông chủ, anh muốn nói gì cứ việc nói thẳng đi."
Ông chủ cười hắc hắc hai tiếng, nói: "Cậu về sau khẳng định sẽ càng ngày càng tốt, cậu xem hiện tại anh đã tăng tiền lương cảu cậu tới 600, này TV vừa lên......"
Quan hệ của Tiếu Dao với hai vợ chồng Ông chủ Đào đều không tồi, bất quá cậu cũng là người tương đối cẩn thận, tương lai không biết thế nào, cũng không dám đem lời nói chết*, chỉ nói: "Ông chủ anh yên tâm, trước mắt tiền lương này em đã rất vừa lòng, không có ý muốn tăng tiền lương."
*Không chừa đường lui.
Ông chủ Đào vỗ vỗ bờ vai cậu: "Anh biết cậu không phải vật trong ao*, sớm muộn gì cũng phải rời khỏi nơi này của chúng ta, chỉ là hy vọng cậu về sau nhớ kỹ phân tình này của chúng ta, tận lực ở lại nhà hàng nhiều thêm một đoạn thời gian, nếu là có cửa hàng khác đào cậu, bọn họ ra bao nhiêu, cậu nói cho anh, anh cũng là người làm ăn, sẽ không cản tài lộ của cậu, cậu nói cho anh, chúng ta thương lượng, được không?"
*Người nông cạn.
Lời này nói rõ ràng, ông chủ Đào nói: "Cậu vào từ cửa sau đi, chỉnh trang chút, phải lên TV đó."
Anh ta nói liền dẫn theo Tiếu Dao từ cửa sau đi vào, tìm vợ mình giúp Tiếu Dao xử lý một chút.
"Kỳ thật cũng không xử lý gì, Tiếu Dao chính là dáng vẻ hằng ngày đã rất đẹp." Bà chủ nói.
Tiếu Dao xuyên qua cửa sổ sau bếp xem phía trước, thấy mấy người của đài truyền hình kia, trong lòng có chút khẩn trương.
Kỳ thật trong khoảng thời gian này, tất cả trong cuộc sống của cậu giống như là tàu lượn siêu tốc, thời gian thở dốc cũng không có, mỗi lần khi đối mặt chuyện mới người mới trong nhân sinh, cậu cũng sẽ khiếp đảm, trong lòng tràn ngập một loại mỏi mệt. Trước khi cậu xuyên đến đây, cũng bất quá 18 tuổi mà thôi. Trước kia cậu sinh sống an ổn, hết thảy đều có mẹ cậu giúp cậu chuẩn bị, hiện giờ phải một mình đối mặt tất cả, có đôi khi tâm tính hài tử đi lên, liền rất muốn có người giúp mình chia sẻ.
Tới phỏng vấn cậu, là một chuyên mục dân sinh của Đài truyền hình thành phố, gọi là《 Phố hẻm Nam Thành》, gần đây đang làm một võng hồng hệ liệt* ở Nam Thành, là nhất ca** Xuân Tô lộ, Tiếu Dao tự nhiên cũng là đối tượng bọn họ phỏng vấn.
*Danh sách có liên quan nhau, cụ thể ở đây là danh sách về những người hot mạng.
**Người đứng đầu.
Bất quá nếu không phải bọn họ nói, Tiếu Dao cũng không biết hiện giờ mình là nhất ca Xuân Dều lộ, danh hiệu này thật là khiến cậu đỏ bừng mặt.
Thứ hai phỏng vấn cậu, thứ ba tiết mục liền lên sóng, tuy rằng không có kéo ratings, nhưng tỉ lệ click official website của《 Nam Thành phố hẻm 》lại nhiều hơn gấp đôi so với thường lui tới. Video không dài, tổng cộng cũng chỉ bảy tám phần, trong đó có một đoạn hoàn chỉnh quay Tiếu Dao đàn một cái khúc, có người đài truyền hình phụ trách điều chỉnh góc độ quay chụp, bố trí hoàn cảnh quay chụp, thành phẩm có hiệu quả phát tán xa so với fans dùng di động quay chụp, tiết mục phát sóng đến ngày hôm sau, nhà hàng âm nhạc liền chật ních người. Tiếu Dao tới đi làm, từ xa mà đã bị ông chủ lôi đi: "Cậu đi vào từ cửa sau đi, tới rất nhiều bảo an."
Trong thời đại truyền thông, đại chúng phản ứng nhanh hơn nhiều. Đài truyền hình thừa thắng xông lên, mời cậu đến một tiết mục giải trí thứ bảy.
Tiếu Dao không quá muốn đi, nhưng lại muốn bắt lấy cơ hội này, rối rắm vài ngày.
Cậu đương nhiên là không có khả năng ở nhà hàng đánh đàn cả đời, nhân sinh như đi ngược dòng nước, không tiến tắc lui. Chỉ là làm võng hồng cũng không phải mong muốn của cậu, cậu xem như người tương đối truyền thống, thích công việc sáng đi chiều về, không muốn xuất đầu lộ diện, cảm thấy áp lực tinh thần quá lớn.
Lúc này đây cậu rốt cuộc xem như hot ra khỏi vòng nhỏ hẹp của nơi này. Hà Minh Minh bọn họ đều khuyến khích cậu đi: "Về sau nổi danh, kiếm tiền đã có thể dễ dàng hơn, bao nhiêu người cầu còn cầu không được đâu."
"Đúng vậy, nói không chừng có công ty nhìn trúng ngươi, muốn nâng em làm minh tinh này, chúng ta cũng có tỷ muội là minh tinh."
Võng hồng tính chất đặc biệt, chính là hot ngắn ngủi nhưng hot mạnh. Vòng thượng lưu Nam Thành rốt cuộc cũng biết có một người như vậy, vốn dĩ võng hồng khắp nơi, bọn họ kỳ thật cũng không quá quan tâm, nhưng Tiếu Dao không giống a, cậu chính là nam chính tuồng nhảy sông, lúc trước thiếu chút nữa gả cho Chu lão nhị, hoặc là đã gả cho Chu lão nhị a!
"Đây là đối tượng lúc trước của Chu Hải Vinh a, thật là càng ngày càng đẹp."
"Cậu đừng nói, thật đúng là đàn ra hình ra dáng, tôi xem qua một video khác của người ta, dương cầm đàn như thế, trước kia ai nói người ta là bình hoa vậy."
"Trước kia mấy người đều nói người ta không xứng với Chu lão nhị, hiện tại thì sao, vẻ ngoài, khí chất, thật đúng là so với một ít con cái hào môn còn mạnh hơn."
"Sớm nghe nói qua chuyện người đó nhảy sông, cũng không biết cậu ấy trông như thế nào. Nhìn dáng vẻ là một người rất ưu tú a, bị mấy người truyền, tôi còn tưởng rằng cậu ấy là người bệnh tâm thần đó, hoàn toàn không giống như là người sẽ nhày sông a!"
"Có thể là sau khi nhảy sông hoàn toàn tỉnh ngộ, hiện giờ làm lại từ đầu. Mấy người nói nếu thật là như vậy, Chu lão nhị có hối hận không?"
Chu Hải Vinh không hối hận.
Hắn chỉ tức giận.
Hắn nhìn Tiếu Dao trong video, Tiểu Bạch hoa nhu nhược đột nhiên lột xác thành nam thần, đàn dương cầm còn tốt hơn hắn, trong lòng quả thực nhảy thình thịch!
Sao lại càng ngày càng đẹp, càng ngày càng ưu tú đây. Nam nhân ưu tú như vậy, tương lai nếu không nhịn được câu dẫn anh cả hắn, anh hắn mắc câu thì sao?
Hắn muốn nhanh chóng cắt đứt ý niệm gây rối này của Tiếu Dao! Hắn hiện tại đã không nghĩ đến chuyện lại cùng Tiếu Dao gương vỡ lại lành này, hắn cầu, chính là Tiếu Dao đừng thông đồng với anh mình, tiền nhiệm thành đại tẩu, hắn không bằng đi đâm vào tường chết càng nhanh lên!
Chu Đồng không chịu nổi hắn thúc giục, liền mời Triệu Lê Hoa tới nhà chơi, vì mục đích không để chuyện rõ ràng quá, còn gọi các chị em khác. Oanh oanh yến yến ở Chu gia đại trạch mở party, chơi thẳng đến lúc Chu Hải Quyền trở về.
Chu Hải Quyền luôn luôn thích an tĩnh, vào cửa thấy bên trong oanh thanh yến ngữ, liền nhíu nhíu mày, dì Vương ra tới, cười nói: "Chu Đồng mời mấy người bạn đến chơi."
Chu Hải Quyền gật gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài. Dì Vương vội nói: "Cái kia...... Triệu tiểu thư cũng tới đó."
Ý của bà là, Triệu Lê Hoa vì sao tới, mọi người đều rõ ràng, đừng cô phụ một phen tâm ý của con gái nhà người ta.
Chu Hải Quyền nói: "Cháu đi vào họ cũng không được tự nhiên, liền nói cháu tăng ca ở bên ngoài, hôm nay không về."
Dì Vương cầm tạp dề, nhìn Chu Hải Quyền biến mất ở trong sân, bên ngoài gió bắc thổi mạnh, rất lạnh, bầu trời ánh trăng lại tốt, chiếu xuống xanh miết cỏ cây trong viện.
Trần Hưng đem xe lái qua, nói: "Thật sự không cần tôi lái xe sao?"
"Không cần, anh trở về sớm một chút nghỉ ngơi."
Chu Hải Quyền nói liền ngồi vào trong xe, Trần Hưng đứng ở bên cạnh, nhìn xe đi xa.
Gần đây Chu Hải Quyền thường một mình lái xe ra cửa, anh ta luôn cảm thấy kỳ quái.
Chu Hải Quyền chạy đến một đoạn đường mở rộng nhiều nhánh, sau đó ngừng lại ở ven đường. Anh từ trong xe bước ra, đứng bên ngoài hút một điếu thuốc. Đường phân nhánh dựa sông, gió rất lớn, ở đúng hướng gió bắc hút xong điếu thuốc kia, sau đó lên xe, trực tiếp lái xe tới Xuân Tô lộ.
Trong lòng anh có ác ma bí ẩn dơ bẩn, rất lâu trước kia đã gieo nghiệt căn trong lòng anh.
Anh nhắm mắt lại nằm ở trong xe, cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên có người gõ cửa sổ xe của anh, anh bừng tỉnh, liền thấy Tiếu Dao đội cái mũ bông tai thỏ, giật mình lại vui sướng nhìn anh.
Trong lúc mệt mỏi anh cho rằng như là đang nằm mơ, ngồi dậy mở cửa sổ xe, một cổ khí lạnh nghênh diện truyền đến, Tiếu Dao cười nói: "Tôi từ xa thấy hình như là xe của anh, lại đây vừa nhìn, thật đúng là anh. Chu đại ca, sao anh lại ở đây, sao lại ngủ trong xe rồi?"
"Ân......" Chu Hải Quyền nói, "Tới đây ăn cơm." Anh nhìn nhìn đồng hồ, thế nhưng đã đến rạng sáng, "Cậu tan tầm?"
"Ân." Tiếu Dao đạp xe đạp, đạp quay bàn đạp, nói: "Thời gian quá muộn, anh muốn ngủ về nhà ngủ đi, nơi này dừng xe qua thời gian đã định sẽ phạt tiền."
Chu Hải Quyền lại "Ân" một tiếng, Tiếu Dao cười nói: "Đi đi, Chu đại ca tạm biệt."
Tiếu Dao kỳ thật mới vừa ở trong tiệm ăn một ít, đã không còn đói bụng, bất quá ân nhân cứu mạng mở miệng, cậu cũng không thể cự tuyệt, cậu cảm thấy ngữ khí của Chu Hải Quyền không giống như là đang cùng khách sáo với cậu, càng như là đang mời cậu.
Hai người liền đi một nhà hàng nhỏ cách vách, gọi một phần lẩu nhỏ.
Mùa đông là mùa thích hợp ăn lẩu nhất, khí nóng ào ạt, mang theo mùi hương mê người. Tiếu Dao nếm nếm, cảm thấy hương vị cũng được.
"Lẩu vẫn là của chúng tôi chính tông," Chu Hải Quyền nói, "Bên cạnh tổng công ty chúng tôi có quán lẩu Trùng Khánh cũ, hương vị không tồi, cậu có rảnh có thể đi nếm thử xem, ở ngay chỗ giao nhau giữa Xuân Tô lộ và Triển Lãm lộ."
"Tôi rất ít khi ăn lẩu, dễ bị nóng trong."
"Cậu có thể ăn canh suông nồi*." Chu Hải Quyền nói.
*Không có công thức nhất định, nấu không đậm không cay.
Bất quá Chu Hải Quyền gọi lại là lẩu cay, anh người này thích ăn cay.
Tiếu Dao cũng chưa ăn bao nhiêu, nhưng Chu Hải Quyền ăn đến mồ hôi đầy đầu. Tiếu Dao vẫn là lần đầu nhìn thấy Chu Hải Quyền ăn như vậy món ăn "Bình dân hóa", một bên ăn một bên dùng giấy vệ sinh lau mồ hôi, tràn ngập không khí pháo hoa nhân gian*, vô hình trung kéo gần khoảng cách của hai người bọn họ. Lúc Chu Hải Quyền ăn cơm nói vẫn là không nhiều lắm, nói nhiều nhất chính là: "Cậu ăn đi."
*Cuộc sống náo nhiệt bình dị.
Tiếu Dao liền gắp một khối đậu hủ, cậu cảm thấy chuyện cậu phiền não trước mắt, vừa lúc có thể hỏi Chu Hải Quyền một chút, vì thế liền đem chuyện đài truyền hình tìm mình quay tiết mục nói với Chu Hải Quyền, Chu Hải Quyền nói: "Cái này phải xem ý nguyện của chính cậu."
"Tôi không phải rất muốn đi, nhưng lại cảm thấy là một cơ hội." Tiếu Dao dựa vào lưng ghế, nói: "Nếu là anh thì sao, anh có đi hay không?"
"Sẽ," Chu Hải Quyền nói, "Tôi là làm kinh doanh, là cơ hội đều sẽ không bỏ qua."
Tiếu Dao liền cười, Chu Hải Quyền hỏi: "Cậu cười cái gì?"
"Anh nói anh làm kinh doanh, những lời này làm tôi nhớ đến một từ."
Chu Hải Quyền hỏi: "Từ gì?"
Tiếu Dao nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ nét của Chu Hải Quyền, mười phần phong vị đàn ông, cười lắc đầu: "Tôi không dám nói."
Tiếu Dao đại khái là ngày tháng quá thư thái, cả người mặt mày có anh sáng, thoạt nhìn so với lúc trước còn tuổi trẻ hơn một ít. Chu Hải Quyền bị nụ cười tươi cảm nhiễm, nói: "Xem ra không phải từ gì tốt."
Đích xác không phải từ gì tốt, từ Tiếu Dao nhớ tới, là không gian không thành thương. Bất quá liên tưởng này chỉ là ngẫu nhiên kích phát, Chu Hải Quyền người này, cùng từ "Gian" này tự không có quan hệ gì cả, anh là người trầm ổn, hơi có chút truyền thống, nhưng làm người ngay thẳng, phảng phất một thân đều là chính khí.
Nhưng trên đời này nào có người nhiều hạo nhiên chính khí như vậy, huống chi Chu Hải Quyền vẫn là thương nhân, còn là thương nhân thành công. Từ xưa người làm đại sự đều có chút tàn nhẫn quyết đoán vượt qua người thường, Chu Hải Quyền tuổi còn trẻ đã có thể chống đỡ một gia tộc, tự nhiên cũng không phải là thanh niên tốt chính trực thiện lương, anh chỉ là trà trộn với hào môn thượng lưu, học được một bộ thể diện ngụy trang.
Tiếu Dao vẫn là quá tuổi trẻ, không biết Chu Hải Quyền hổ lang khoác da người như vậy, càng khó đối phó xa so với Chu Hải Vinh ăn chơi trác táng. Cậu sau này cũng có mắng Chu Hải Quyền "Không gian bất thành thương", bất quá khi đó Chu Hải Quyền, đã sớm không có tính tình tốt như bây giờ, hơi có chút hung tợn mà nói với cậu: "Anh gian, gian em*."