Tham gia tiệc mừng thọ này trên cơ bản đều là những gương mặt quen thuộc, một người mới như Tiếu Dao liền trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Chu Hải Vinh vốn dĩ liền tính toán làm cho mọi người biết đến quan hệ của hai người bọn họ, bởi vậy mang theo Tiếu Dao đi một vòng, mãi cho đến khi Chu Hải Vinh bị nhóm anh em kêu đi uống rượu, cậu mới được thoát thân ra, chạy đến bên ngoài hít thở không khí.
Tiệc mừng thọ này của Chu Tân Phong, được an bài tổ chức ở một khách sạn cạnh bờ sông, gió tháng tư dìu dịu mà có chút lạnh. Phía trước là một sân cỏ rộng lớn, đèn đường tuy rằng có, nhưng rất thưa thớt, cậu chậm rãi đi dọc theo bờ sông,mặc cho gió nhè nhẹ thổi.Vừa rồi trong bữa tiệc Tiếu Dao có uống một ít rượu vang, hiện giờ trên người cảm giác hơi nóng bức.
Đi không bao lâu, Tiếu Dao liền nhìn thấy phía trước có một người nam nhân đang đứng đưa lưng về phía cậu, cái đầu rất cao, bóng dáng cao lớn, trong tay đang cầm một điếu thuốc. Đèn sắc mông lung, chỉ có điếu thuốc trong tay người kia lúc sáng lúc tối, gió từ phương hướng người đó thổi qua tới, mang đến một cổ mùi vị thuốc lá nhàn nhạt. Chờ bước đến càng gần, cậu mới thấy rõ đó là Chu Hải Quyền.
Tiếu Dao không chút nghĩ ngợi, lập tức xoay người đi về hướng ngược lại, cảm thấy sẽ không bị nhìn thấy rồi, lúc này mới thở ra một hơi. Cậu tìm cái ghế dài ngồi xuống, nằm liệt ghế trên, nhìn dòng nước cuồn cuộn.
Cách sông, có thể nhìn thấy lấp ló sự phồn hoa của chủ thành khu Nam Thành, một vầng trăng non treo ở trên bầu trời, bờ sông bên kia có một dãy núi thấp bé phập phồng, trên mặt sông có tàu thuỷ thong thả mà lướt qua, nước gợn ánh trăng, vặn vẹo mà đong đưa quang ảnh, thực mỹ lệ.
Mà thứ muốn nuốt chửng chết Tiếu Dao nguyên tác ở tương lai chính là quang cảnh đẹp như vậy...
Tiếu Dao đột nhiên tò mò, muốn cảm thụ một chút độ ấm của dòng nước, cậu liền đứng lên, đi qua bùn đất ướt mềm, cậu ngồi xổm xuống, duỗi tay sờ soạng một chút, quả nhiên là rất lạnh, so với cậu nghĩ còn muốn lạnh hơn.
Không biết nước sông này, tương lai là cướp đi sinh mạng của cậu, hay là đưa cậu quay về thế giới cũ của mình, hoặc là cho cậu một cuộc sống mới đầy tự do.
Miên man suy nghĩ, bỗng nhiên có người ở phía sau hô lên: "Không thấy được biển cảnh báo bên bờ sông à?"
Tiếu Dao quay đầu lại nhìn thoáng qua, là Chu Hải Vinh.
Cậu liền cười, nói: "Em muốn sờ thử em nước sông lạnh hay không lạnh."
"Quá nguy hiểm, nhanh quay trở về."
Tiếu Dao một bên đi về, một bên hỏi Chu Hải Vinh: " sông này có sâu không, có thể làm cho người ta chết đuối không?"
Chu Hải Vinh cười hỏi lại: "Em nói đi?"
Tiếu Dao nói: "Em muốn học bơi lội."
Chu Hải Vinh nói: "Em không biết bơi sao?"
"Không biết, khi còn nhỏ đi học bơi bị sặc nước một lần, sau đó cũng không dám xuống nước nữa."
"Nhà chúng ta tầng cao nhất có một cái bể bơi lớn, em có thể đến đó tập bơi, anh có thể dạy em."
Tiếu Dao nghĩ nghĩ: "Hay là em đi học quán chuyên môn dạy bơi lội học thì hơn."
Chu Hải Vinh liền cười: "Phòng anh còn hơn phòng sói, anh là cái loại người này sao?"Tiếu Dao không đáp lời, cười hỏi: "Sao anh lại ra đây?"
"Khách khứa đều về rồi, chúng ta cũng cần phải trở về nhà, tìm nơi nơi đều tìm không thấy em, kết quả anh cả nói là em ở bên này "
Cũng không biết Chu Hải Quyền là vào lúc nào nhìn thấy cậu. Cậu ngửi được mùi rượu nồng trên người Chu Hải Vinh, quan tâm hỏi: "Anh uống nhiều rồi à?"
"Coi thường anh à " Chu Hải Vinh ôm bờ vai của cậu, vừa đi về phía trước vừa nói, "Không phải anh thổi phồng, dù anh có uống hết một bình rượu trắng cũng sẽ không lảo đảo."
Tiếu Dao nghĩ thầm điều này quả thực là đang đánh rắm, hắn nhớ rõ nguyên tác kể lần đầu tiên Chu Hải Vinh cùng chính quy thụ thân mật tiếp xúc, chính là uống say rượu, hai người trình diễn một phen tình tiết cũ kỹ say rượu mê tình.
"Thật đó, nhà của chúng ta tửu lượng không hề kém."
Chu Hải Vinh nói, "Có một người anh em của anh bị thất tình, uống đến sắp bất tỉnh nhân sự, anh phải đưa cậu ấy về trước, bằng không cậu ấy khẳng định sẽ nói anh thấy sắc quên nghĩa, vừa rồi anh đã nói chuyện với anh cả rồi, em ngồi xe anh cả về đi."
Tiếu Dao có đôi khi cảm thấy Chu Hải Vinh đầu óc không đủ dùng, một chút ánh mắt cũng không có, anh cả đã chán ghét cậu như vậy, hắn còn muốn đem cậu bỏ vào trong xe anh cả."Hay là em tự kêu xe về thì tốt hơn."
"Làm như vậy người khác nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào," Chu Hải Vinh nói, "Anh cả không hiểu rõ em, mới đối với em có thành kiến, để anh cả và em tiếp xúc nhiều một chút, anh ấy sẽ hiểu em là người tốt nhất thế giới."
Nhưng lời buồn nôn như vậy mà hắn nói ra không chút nào đỏ mặt, Tiếu Dao nói: "Anh ấy không đá em từ trong xe ra ngoài là được."
Chu Hải Vinh liền nở nụ cười: "Chuyện này không có khả năng, anh cả rất coi trọng mặt mũi gia đình."
Khách khứa đã lục tục bắt đầu tan, ngoài cửa khách sạn xe xếp thành một hàng dài, lúc này thấy thân phận địa vị của khách khứa liền phân biệt tương đối rõ ràng, có người ra đường lớn gọi xe, có người kêu người lái thay, có người là gọi tài xế lại đón, còn có một số ít người, là Chu Tân Phong an bài người đi đưa.
Hai người bọn họ đi đến cửa khách sạn, thấy xe của Chu Hải Quyền đã chờ sẵn. Bên ngoài có chút ồn ào, người anh em uống say kia của Chu Hải Vinh vẫn luôn gân cổ lên kêu hắn, bên cạnh còn có mấy cái thiếu niên bồi hắn, thường thường phát ra từng trận tiếng cười tới: "Người ta đang cùng bé ngọt ngào nói lời tạm biệt, ngươi có chút ánh mắt được không."
Lời kia vừa thốt ra, lại là một trận cười vang, Chu Hải Quyền ngồi ở trong xe, mặt đều đen thành than. Hắn thấy Tiếu Dao cùng Chu Hải Vinh đứng chung một chỗ nhỏ giọng nói chuyện, Chu Hải Vinh cao lớn đĩnh bạt, Tiếu Dao mảnh khảnh, cái đầu cũng lùn một ít, nhưng dáng người đẹp, thoạt nhìn phá lệ dịu ngoan, hai người cách rất gần, phảng phất đang nói những lời người khác không được nghe.
Chu Hải Quyền liền có chút không kiên nhẫn, xuyên thấu qua cửa sổ xe hỏi: "Còn về hay không?"Chu Hải Vinh cười cười, nói: "Đừng làm cho anh cả chờ sốt ruột, mau lên xe đi."
Dứt lời còn hôn một cái lên trán cậu, hiển nhiên là cố ý làm cho mọi người xem. Chu thái thái cười xả một chút bên cạnh Triệu Lê Hoa: "Con nhìn xem cái đôi này......"
Triệu Lê Hoa cười liếc nhìn nhìn Chu Hải Vinh cùng Tiếu Dao một cái, trong lòng hâm mộ, lại quay đầu nhìn về phía Chu Hải Quyền, là một người mặt không có biểu tình gì.
Hai huynh đệ này, một cái giống băng sơn, một cái giống núi lửa. Núi lửa dung nham cuồn cuộn, người xem mặt nóng tim nhảy, băng sơn nguy nga cao lãnh, khiến cho người ta có ham muốn chinh phục.
Tài xế của Chu Hải Quyền tên Trần Hưng, đại khái 40 gần tuổi, Tiếu Dao giống như bọn họ kêu một tiếng Trần ca.
Trần Hưng cười giúp cậu mở cửa xe ra, Tiếu Dao vốn dĩ tưởng rằng cậu sẽ ngồi phía trước, nhưng Trần Hưng giúp cậu mở ra, lại là cửa sau.
Cậu đành phải cúi đầu ngồi xuống, sau đó cùng Chu Hải Quyền chào hỏi: "Anh cả "
Chu Hải Quyền không nói chuyện, trong xe không bật đèn, có một chút tối, Tiếu Dao nhẹ nhàng khụ một tiếng, ngồi thẳng thân thể, hướng ngoài cửa sổ xe phất phất tay.
Quan hệ của cậu cùng Chu Hải Quyền hiện giờ đang ở một giai đoạn phi thường xấu hổ, thậm chí đều không bằng được những người thẳng thắn thống khoái ghét nhau như chó với mèo, đã quen thuộc, lại xa lạ.
"Cậu cùng Lý Đoan có quan hệ gì?"
Chu Hải Quyền đột nhiên hỏi.
Tiếu Dao sửng sốt một chút, cái phản ứng thứ nhất lại là Trần Hưng đang lái xe phía trước, xe lái qua cổng lớn khách sạn, ánh sáng trong xe theo bên ngoài đèn đường lúc sáng lúc tối, cậu nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Không có gì quan hệ."
"Không phải tiền nhiệm của cậu?"
"Không đúng không đúng," Tiếu Dao nhanh nói, "Em cùng hắn chỉ cùng nhau ăn cơm vài lần.""Ăn cơm" cái này từ, có thể rất sinh hoạt hóa, cũng có thể rất ái muội, cho nên Tiếu Dao lại bỏ thêm một câu: "Em cùng hắn không phải rất quen thuộc."
Rốt cuộc vẫn có chút chột dạ, cũng không biết Chu Hải Quyền tin hay không.
Hắn cùng Lý Đoan, thậm chí Trần Gia Khang, quan hệ kỳ thật đều có chút không quá minh bạch, ngươi muốn nói hoàn toàn không quan hệ, nhưng xác thật lúc đó Tiếu Dao có chút tâm tư với bọn họ, bất quá lúc ấy giao lưu với rất nhiều người, chọn lựa, cuối cùng lựa chọn Chu Hải Vinh. Nếu muốn nói cậu cùng Lý Đoan bọn họ có quan hệ, lại thật sự oan uổng, thật sự chuyện gì cũng chưa hề phát sinh qua. Bằng không dạng nam nhân muốn cái gì có cái đó như Chu Hải Vinh sẽ không say mê cậu như vậy..
Chu Hải Vinh nói, thích cậu sạch sẽ, lớn lên sạch sẽ, người cũng sạch sẽ, muốn cưng chiều ở trong lòng bàn tay.
Nhưng Chu Hải Quyền hiển nhiên cũng không cho rằng như vậy, lại hỏi: "Vậy còn Trần Gia Khang?"
Đây là muốn từng cái từng cái thẩm vấn cậu a.
Tiếu Dao cảm thấy mình là một cái thẳng nam, lại muốn cùng một nam nhân khác làm rõ tình sử của chính mình cùng những nam nhân khác, thật sự có chút diệu kỳ, xét thấy lời đồn đãi về Tiếu Dao quá nhiều, cậu liền dứt khoát một câu tổng kết" Em còn là xử nam"
Lời này vừa ra, liền cảm giác xe đột nhiên gia tốc, Trần Hưng tựa hồ dẫm sai chân ga, cậu hoảng loạn lập tức "Ai" một tiếng, đỡ lưng ghế phía trước.
Chu Hải Quyền tựa hồ đều sửng sốt một chút, nửa ngày không nói chuyện.
Tiếu Dao cảm thấy chính mình trả lời tuy rằng có chút quá mức rõ ràng, nhưng đơn giản,tóm tắt được toàn bộ, vì thế bỏ thêm một câu: "Thật sự."
Lời đồn bên ngoài tuy rằng nhiều, nhưng anh cả ngươi nghe một chút rồi thôi, đều không phải thật sự, không cần lại từng bước từng bước đề ra nghi vấn a.