"Thẩm mỹ không giống nhau, đẹp không giống nhau, chị thì thích như anh cả hắn vậy, vừa nhìn chính là thật lớn lại mãnh liệt......"
Tiếu Dao đen mặt, gõ cái bàn: "Các chị có phải lạc đề rồi hay không?"
Hà Minh Minh cười nói: "Chúng ta đây là đang nói cho em, nam nhân dạng gì mới là nam nhân đáng tin cậy. Lãng tử nếu dễ dàng là có thể quay đầu lại, cũng sẽ không có câu cách ngôn kia, lãng tử quay đầu quý hơn vàng*. Chính là lãng tử cơ bản đều không quay được đầu, cho nên ngẫu nhiên có người quay đầu lại, người ta mới có thể vô cùng trân quý!"
*Người lạc lối làm lại cuộc đời.
Chỉ tiếc hiện giờ cậu phải làm một người nghe không vào khuê mật khuyên bảo, lau đôi mắt nói: "Các chị biết người hắn ngủ cùng là ai không?"
"Không chụp được nha, chỉ nghe nói người lớn lên khá xinh đẹp, là một tiểu yêu tinh nha."
"Hiện giờ tiểu yêu tinh sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ," Trần Tiểu Phàm nói, "Khẳng định là người ngày hôm qua tham gia tiệc sinh nhật nha, khẳng định cũng biết Chu thiếu có đối tượng, còn bò đến trến giường hắn."
"Đúng vậy," Tiếu Dao oán hận mà nói: "Bích trì không biết xấu hổ!"
Tiếu Dao vào vai trà xanh kỹ nữ, chuyện nói lén cũng tương đối khắc nghiệt thô tục.
Nhưng phàm là vòng này, trên cơ bản đều không có bí mật, huống chi tiệc sinh nhật hôm qua, người hâm mộ ghen ghét Tiếu Dao nhiều như vậy, hiện giờ nghe nói Chu Hải Vinh ăn vụng, mỗi người đều vui sướng khi người gặp họa, quả thực đem chuyện này trở thành trò cười mà nói, quần chúng lại vô cùng thông minh, rất nhanh đã đem Tô Lâm đào ra: "Là vũ công quán bar, đồng nghiệp của hắn nói."
Lần này Tiếu Dao "Cầu hôn thất bại", đặc biệt là "Nghĩ đến Tô Lâm là chính cậu ấy mời đi theo, liền hối hận đến lấy đầu đâm tường", thầm hận chính mình "Dẫn sói vào nhà".
Chu Hải Vinh yêu đương với Tiếu Dao vẫn luôn cao điệu*, đột nhiên ra loại chuyện này, truyền liền đặc biệt rộng, ngay cả Triệu Lê Hoa đều nghe nói, cô ấy một vì tỏ vẻ an ủi, hai vì gặp Chu Hải Quyền, nên đã đến Chu gia.
*Trái với khiêm tốn, tóm lại kiểu như khoe khoang.
"Sao lại thế này a, bên ngoài truyền, là sự thật sao?" Cô ấy lén lút hỏi Tiếu Dao.
Tiếu Dao phùng má giả làm người mập*, nói: "Bên ngoài đồn đãi cái gì, về em sao?"
*Phùng má giả làm người mập (打肿脸充胖子) ý để chỉ trích những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình.
Triệu Lê Hoa hồ nghi mà nhìn cậu, sau đó cười cười, nói: "Không có gì, không có gì."
Tiếu Dao cảm thấy mình bây giờ ở trong mắt Triệu Lê Hoa, khẳng định nón xanh* mang cao tới trời đi.
*Giống "sừng" của mình á.
Người thứ hai của Chu gia biết đến, là Chu Đồng, khi cô ấy biết, lập tức liền tìm Chu Hải Vinh xác minh tình huống một chút, Chu Hải Vinh có chút bực bội, nói: "Đây đều là mấy người nhiều chuyện truyền loạn."
"Em làm việc này, người ta mới có thể truyền." Chu Đồng nói, "Chị cũng không phải tới chất vấn em, chị chỉ muốn biết em tính toán thế nào. Là dự định cùng Tiếu Dao cắt đứt, hay là định vẫn tiếp tục đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi như vậy?"
"Em nói rồi, là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn." Chu Hải Vinh nói, "Em còn cảm thấy chính mình là người bị hại đây."
Chu Đồng có chút tức giận, nói: "Em không chịu trách nhiệm như vậy, còn kết cái gì hôn, đừng nói anh cả em không đồng ý, chị cũng không đồng ý."
Chu Hải Vinh xoa xoa tóc: "Ai nha, em cũng phiền muốn chết, chị đừng phiền em nữa."
Chu Đồng tức giận đẩy hắn: "Em dám học như ba chị thử xem!"
Chu Hải Vinh rất buồn bực, Tiếu Dao tức giận không để ý tới hắn, hắn tự biết đuối lý, tâm tình bực bội, cũng không đi chủ động tìm Tiếu Dao, chính mình buồn ở trong phòng ngủ hai ngày, cuối tuần này cứ đi qua như vậy.
Cuối tuần hai ngày này, Tiếu Dao đều trốn ở trong phòng luyện kỹ thuật diễn, cậu sợ bản thân thời khắc mấu chốt khóc không được, còn mua hai bình thuốc nhỏ mắt, tự mình nhìn gương nhỏ thuốc nhỏ mắt, nhìn thuốc nhỏ mắt dính ướt lông mi cậu, sau đó bỗng chốc rơi xuống, đừng nói, là đẹp, một cành hoa lê mang mưa xuân, không phải phóng đại.
Bản thân cậu chính là người cảm xúc tương đối phong phú, kỳ thật không cần thuốc nhỏ mắt, ấp ủ ấp ủ, cảm giác cũng có thể đẩy ra vài giọt nước mắt.
Cuối tuần này, lại có rất nhiều người đối Tiếu Dao có nhận thức mới, bởi vì "Thanh xuân chi ca"phát sóng, biểu hiện của Tiếu Dao đáng giá thưởng thức, tuy rằng trong tiệc tối nhân tài hội tụ không tính là xuất sắc, nhưng đối với người quen biết Tiếu Dao mà nói, cậu biểu hiện đủ để cho người lau mắt mà nhìn.
Tỷ như Chu Đồng, rốt cuộc xuất thân thiên kim nhà giàu, cô vẫn luôn cảm thấy bản thân Tiếu Dao khuyết thiếu chính là khí chất, xuất thân gia đình nhỏ, không có tài hoa gì, uổng có một khuôn mặt Tiểu Bạch mặt. Hiện giờ đột nhiên GET được mị lực Tiếu Dao, người dựa xiêm y mã dựa yên, trang điểm trang điểm, nhưng thật ra nhìn giống như kim ngọc. Hơn nữa nghĩ đến Chu Hải Vinh mới vừa làm loại chuyện này, liền cảm thấy em trai này mình cũng xứng, Tiếu Dao như vậy, thật là thập toàn thập mỹ, còn chướng mắt Chu Hải Vinh đây.
Thứ hai theo lệ phải đi trường học, chỉ là trước kia đi học cậu đều là để mặt mộc liền đi, hôm nay lại chỉnh trang sáng rọi lượng lệ.
Cậu đi trường học, là gặp "Tiểu tam" vạn ác Tô Lâm, tự nhiên không thể kém sắc ở trước mặt "Tiểu tam".
Dì Vương mắt sáng ngời, cười nói: "Hôm nay trang điểm đẹp."
Bà vẫn là có vài phần chột dạ, tuy rằng bà cùng Tiếu Dao quan hệ không tồi, nhưng Chu Hải Vinh và cậu, bà vẫn là muốn đứng bên Chu Hải Vinh. Bà đại khái cũng đoán được hai ngày này hai người bọn họ vì cái gì phản ứng không bình thường như vậy, nhưng cũng khó mà nói cái gì, chỉ cùng Tiếu Dao tỉ mỉ mà nói: "Hải Vinh người này, chính là còn chưa có định tính, tâm vẫn là tốt, cũng là thiệt tình thích cậu."
Tiếu Dao cười cười, không nói chuyện. Cậu ở cái nhà này tự tôn không nhiều lắm, cậu vẫn là muốn bảo vệ, cho nên không nói cho bất luận người nào.
Cậu hôm nay tới trường học tới tương đối sớm, trong phòng học không có mấy người, Tô Lâm người là cuối cùng tới, tới liền ngồi xuống ở trong một góc phòng học, Tiếu Dao quay đầu nhìn cậu ta, Tô Lâm sắc mặt ửng đỏ, tránh né ánh mắt cậu.
Chính quy thụ chính là chính quy thụ, tự nhiên không có khả năng có cái loại sắc mặt tiểu tam đáng ghê tởm, loại chuyện đã xảy ra này cũng không phải cậu ta mong muốn, trong lòng cũng khó chịu lắm.
Nhưng Tiếu Dao loại "Nam phụ ác độc" này, tự nhiên sẽ không quan tâm cảm giác của cậu ta, lập tức cầm sách đi qua. Lúc Tô Lâm phát hiện cậu đi đến đây, nửa người đều cứng ngắt, hướng về phía cậu ngượng ngùng mà cười cười.
Thu quang liễm diễm*, cảm giác đẹp người làm cái gì đều đáng giá được tha thứ.
*Trời thu xinh đẹp lấp lánh.
Phía trên Trương Quế Anh còn đang giảng 《 Tỳ Bà Ký 》, Tiếu Dao lúc này đây lại không có ghi chép, bút trong tay chỉ xoay xoay. Cây bút này làm Tô Lâm hoảng hốt cả một tiết, chờ đến lúc tiếng chuông tan học vừa vang, Tiếu Dao liền đứng lên, nói: "Cậu ra đây, tôi có chuyện nói với cậu."
Tô Lâm thành thành thật thật mà đi theo cậu ra đến bên ngoài, hành lang đều là người, hai người đi đến một rừng cây nhỏ trong vườn trường. Tô Lâm hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Tiếu Dao lập tức xoa eo, lông mày dựng ngược: "Có chuyện gì, cậu nói có chuyện gì, tôi ngược lại muốn hỏi cậu một chút, cậu có việc gì thế, bò lên giường đàn ông của người ta!"
Sắc mặt Tô Lâm tức khắc đỏ lên: "Ai nói với cậu, Chu Hải Vinh nói, nói tôi bò lên giường hắn?"
"Chẳng lẽ không phải, chẳng lẽ còn là người khác cưỡng bách cậu?!"
Tô Lâm nói: "Tôi uống quá nhiều, không nhớ rõ." Đã xảy ra loại sự tình này, cậu ta cũng tự biết đuối lý, bởi vậy sắc mặt xấu hổ đỏ bừng, "Bất quá tôi vẫn muốn xin lỗi cậu, thực xin lỗi."
"Uổng tôi xem cậu là bạn bè, không nghĩ tới là dẫn sói vào nhà!" Tiếu Dao sớm đã không còn dáng vẻ trầm tĩnh ôn nhu ngày thường, sắc mặt đen, biểu tình dữ tợn, những thứ tốt đẹp như tình yêu vậy, tóm lại vẫn có thể làm người bại lộ ra sắc mặt xấu xí nhất.
"Cậu sau này cách xa anh ấy một chút, nếu để tôi biết cậu còn ở sau lưng cùng anh ấy lui tới, tôi không bỏ qua cho cậu."
Tiếu Dao nói xong quay đầu liền đi, lưu lại một Tô Lâm ngơ ngác mà đứng trong rừng cây.
Tiếu Dao đi một mạch đến phía sau sân vận động, sau đó trộm ló đầu ra xem, thấy Tô Lâm còn một mình tại đứng chỗ.
Cẩn thận ngẫm lại, Tô Lâm này cũng thực đáng thương, quả thực trời giáng tai họa bất ngờ, vô duyên vô cớ biến thành "Tiểu tam".
Tiếu Dao từ trường học ra ngoài liền đi hồ bơi học bơi lội, cậu phải nắm chặt thời gian học, tuy rằng nói cậu cảm thấy thiết bị cứu viện hiện giờ, hẳn là không đến mức nhảy xuống sông liền sẽ chết, nhưng biết bơi lội mà nói, tỷ lệ sinh tồn vẫn là lớn hơn nhiều.
Lúc này đây học đã tốt hơn nhiều, ở dưới nước có thể ngồi xổm, thân thể không phải không thể khống chế như trước. Từ hồ bơi về đến nhà, đã là giờ cơm trưa, Chu Đồng cùng Triệu Lê Hoa đi dạo phố, giữa trưa không trở lại, Chu Hải Vinh cùng Chu Hải Quyền đều đi công ty, trong nhà chỉ có hai người cậu và dì Vương.
Cậu khoảng thời gian trước ở trong sân trồng hoa, hiện giờ nụ hoa cao lên, dì Vương rất vui vẻ nói với cậu: "Lại qua mấy ngày là có thể nở."
Tiếu Dảo rất cao hứng, cậu rất thích nuôi hoa, hiện giờ không còn gì càng cao hứng hơn so với việc nhìn thấy hoa cậu trồng sắp nở rộ.
Buổi tối thời điểm Chu Hải Vinh trở về, cũng mang theo một bó hoa hồng lớn, cười tủm tỉm mà đưa cho cậu, Tiếu Dao làm trò trước mặt mấy người Chu Đồng, Chu Đồng nói: "Chơi lãng mạn, người trong nhà đều không bằng em."
Chu Hải Vinh cười hì hì, nói: "Tiếu Dao thích hoa em tặng, em cũng không phải mỗi người đều tặng."
Tiếu Dao ôm một bó hoa hồng lớn, thần sắc tĩnh uyển như thường ngày lui tới. Chu Hải Quyền thấy được, nhớ tới ngày đó diễn xuất kết thúc, Tiếu Dao cũng ôm một bó hoa lớn như vậy, nhìn trong bóng đêm, thanh tân diễm sắc. Anh như vậy nghĩ, bỗng nhiên nhìn thấy Tiếu Dao phát hiện anh nhìn chăm chú, liền nhìn về phía anh, Chu Hải Quyền cúi đầu ăn cơm, tim đập có hơi nhanh.
Điểm dao động khác thường trong lòng này, anh đã sớm đã nhận ra, vì thế gần đây rất phiền lòng. Con người anh từ trước đến nay tự hạn chế, sinh hoạt không dung có phập phồng lệch lạc, chuyện yêu ái nhân của em trai này, quyết không có khả năng phát sinh ở trên người anh. Anh cảm thấy không trách chính mình, chỉ có thể trách Tiếu Dao diện mạo quá hút người.
Bình luận về Tiếu Dao rất nhiều, nhưng mặc kệ thích cậu hay là coi thường cậu, có một điểm mọi người đều công nhận, đó chính là Tiếu Dao rất đẹp, hơn nữa là cái loại đẹp này không có tính công kích, già trẻ hàm nghi, nhìn thấy mà thương, sắc khả năng mê hoặc không được một đời, nhưng mê hoặc nhất thời vẫn là có thể, một người có nhan sắc tốt, này cũng không phải tội.
Chu Hải Quyền ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tiếu Dao, đã cảm thấy cậu đẹp. Lòng yêu cái đẹp người người đều có, nhưng người sở dĩ là người, quý ở tự khống chế, biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, anh sẽ không cùng Tiếu Dao có bất luận cẩu thả gì, đây là khẳng định.
Giờ này khắc này, Chu Hải Quyền thân chính không sợ bóng tà, tràn ngập đều là hạo nhiên chính khí, chưa bao giờ nghĩ đến, sau này trong mắt anh đều là ái dục, hừng hực khí thế, giống như si hán phủ phục ở dưới chân Tiếu Dao, trở thành nô lệ của tình yêu.