Mấy người Chu Đồng đột nhiên qua đây, nhưng thật ra có cái phiền toái nhỏ, chính là vấn đề vé. Sau khi Chu Hải Quyền dàn xếp khách sạn cho bọn họ xong, thì đi giải quyết vấn đề này.
Cũng may 《 Mẫu Đan Đình 》 là tuồng diễn xuất lưu động, loại tuồng này giống nhau trừ số ít vé tặng bên ngoài, mặc dù ngồi không đầy, cũng rất ít phát vé miễn phí để thị dân vào xem. Chính là vị trí hoàng kim đã bán hết, Chu Hải Quyền hỏi các bọn họ là tùy tiện tìm vị trí xem, hay là chờ xem mấy trận sau.
"Vậy khẳng định phải là trận đầu tiên," dì Vương hỏi, "Dùng nhiều tiền hơn cũng mua không được sao?"
Chu Hải Quyền nói: "Dùng nhiều tiền khẳng định là có thể, chính là phải tìm người đàm phán, cháu cũng là hỏi trước ý kiến của mọi người."
Chu Đồng nhếch miệng nói: "Chuyện có thể sử dụng tiền giải quyết còn tính là chuyện gì, chạy nhanh lấy mấy tấm vị trí hoàng kim cho bọn chị, bọn chị chạy thật xa đến cổ vũ cho vị kia của em, em không được chiêu đãi quá tệ nha."
Chu Hải Quyền cười nói: "Được, vậy mọi người chờ một chút."
Vé vị trí tốt đều đã bán đi, phải tìm được những người đó trước, rồi đàm phán thống nhất mới được. Giang thành cách Nam Thành không tính xa, bọn họ đi xe lửa cao tốc đến, vẫn là đi chuyến sớm nhất, trời chưa sáng đã ra cửa, hiện giờ đều có chút mệt, liền đi khách sạn nghỉ ngơi.
Chu Hải Quyền ở Giang thành không có nhân mạch gì, số người quen biết cũng hữu hạn, liền đi tìm Thẩm Tinh Chi trước, nói một chút tình huống.
Thẩm Tinh Chi hơi có chút ngoài ý muốn: "Mấy người chị con cũng tới?"
Chu Hải Quyền gật gật đầu, Thẩm Tinh Chi nói: "Vậy tôi giúp cậu gọi điện thoại hỏi chỗ bán vé một câu."
Có tiền có thể sai quỷ xay cối, chỉ cần tiền cấp đủ nhiều, vị trí gì cũng có thể mua được. Người Chu gia có thể tới cổ động, Thẩm Tinh Chi vẫn là tương đối ngoài ý muốn, ông vốn dĩ cho rằng người Chu gia hẳn là rất khó tiếp thu Tiếu Dao.
Nam Thành Chu gia, rốt cuộc là hào môn thế gia, ông không ít giao tiếp cùng loại người này, những người này nhìn ôn cung khiêm lương, kỳ thật trong xương cốt có chút cao ngạo của hào môn thế gia. Huống chi năm đó bởi vì chuyện Phó Thanh Phương, Chu gia trừ bỏ một lão nhị Chu Hải Vinh, người khác hình như đều không quá vừa ý với hát tuồng.
Nên ông muốn đi gặp mặt Chu Đồng. Ông đến bây giờ cũng còn nhớ rõ, lúc trước trong lễ tang lão Chu tiên sinh, chính là vị Chu đại tiểu thư này đi đầu đem Phó Thanh Phương đuổi đi.
Chị chồng không có chỗ tốt, loại tính cách này của Tiếu Dao tới Chu gia rồi, chỉ sợ chịu khi dễ là không thể thiếu.
Vì thế ông liền nhắc đến với Chu Hải Quyền, nói muốn gặp bọn họ.
Chu Hải Quyền nói: "Vậy con an bài một chút."
Anh trở lại khách sạn liền nói với Chu Đồng, Chu Đồng nói: "Ông ấy không phải người luôn luôn giao hảo với Phó Thanh Phương sao?"
"Phó Thanh Phương là Phó Thanh Phương, ông là ông, Thẩm lão sư là sư phụ Tiếu Dao, Tiếu Dao có thể gánh chính nhanh như vậy, cũng không ít do ông tiến cử."
Dì Vương liền nói với Chu Đồng: "Vậy cô cậu vẫn là nên gặp đi, coi như là vì Tiếu Dao."
Vì Tiếu Dao, gián tiếp cũng là vì Chu Hải Quyền.
Chu Đồng nói: "Kia tùy tiện đi, dù sao là ông ấy muốn gặp. Chỉ một chuyện, gặp ông ấy thì được, cũng đừng để cho chị thấy Phó Thanh Phương, chị với bà ta nói không nổi lời hay."
Chu Đồng lúc này không cho sắc mặt tốt, nhưng chờ sau khi Chu Hải Quyền cùng Thẩm Tinh Chi cùng nhau qua đến, mặt lại cười so với ai khác đều xán lạn. Kiểu gia đình xuất thân như họ, giáo dưỡng là cực tốt, vui buồn đều sẽ không biểu hiện ở trên mặt, mở miệng ngậm miệng "Thẩm lão sư", động một chút "Sớm đã muốn được quen biết một chút", còn nói cô thời thiếu niên từng đi theo Chu thái thái xem qua ông diễn, "Đó mới gọi là vừa thấy khó quên", Thẩm Tinh Chi tuy biết là lời khách sáo, nhưng vẫn là cao hứng.
Chu Đồng cho ông mặt mũi, chính là cho Tiếu Dao mặt mũi.
Nhưng ông cũng biết, Chu Đồng có thể cho Tiếu Dao mặt mũi, không phải bản thân Tiếu Dao có bản lĩnh, mà là Chu Hải Quyền kẹp ở bên trong làm rất tốt.
Chu Hải Quyền hiểu được chu toàn từ giữa, ở trong nhà có uy tín địa vị, người Chu gia vẫn như vậy. Lúc trước thời điểm Tiếu Dao cùng Chu Hải Vinh yêu đương, chỉ sợ người Chu gia không mấy người có thể đem cậu để vào mắt.
Nói đến nói đi, vẫn là bởi vì Chu Hải Quyền đáng tin cậy. Người này có năng lực có địa vị, có bản lĩnh ở bên ngoài, ở trong nhà máu mủ tình thâm, cũng thế.
Thẩm Tinh Chi cảm thấy mình đối tương lai của Tiếu Dao cũng coi như yên tâm.
Ông từ trong phòng ra tới, liền muốn đi hậu trường rạp hát nhìn xem, hơn 9 giờ, Tiếu Dao bên kia cũng nên chuẩn bị ổn thỏa rồi.
Chu Đồng chờ Thẩm Tinh Chi đi rồi, lập tức lại khôi phục bộ dáng đại tiểu thư của mình, nói: "Thế nào, biểu hiện của chị vừa rồi ổn không?"
Chu Hải Quyền nói: "Có hơi quá mức nhiệt tình."
Chu Đồng rất ít nhiệt tình đến vậy, nói ngọt đến vậy với ai.
Chu Đồng liền cười nói: "Chị đây còn không phải là vì Tiếu Dao, hy vọng ông ấy tương lai có thể đối Tiếu Dao tốt một chút. Chị đây chạy thật xa đến cổ vũ cho Tiếu Dao, vừa rồi còn ra sức lấy lòng Thẩm lão sư, em nói, em có phải nên cảm ơn chị hay không?"
(Tui biết không tự nhiên tốt vậy mà)
Chu Hải Quyền uống nước miếng: "Nói đi, lần này lại muốn để em mua cái gì cho chị?"
"Lần này chị thật đúng là không phải vì chính mình, là lão nhị."
Chu Hải Quyền nghe xong tươi cười trên mặt liền giảm đi vài phần, buông ly nước nói: "Nó muốn cái gì?"
"Lão nhị nhìn trúng một căn hộ, muốn em mua cho nó. Nó nói mua xong sẽ dọn qua đó sống."
Chu Tư Ngữ vốn dĩ ở gian ngoài xem TV, nghe vậy liền lớn tiếng hỏi: "Anh hai vì cái gì muốn dọn ra ngoài nha, trong nhà không phải sống vẫn ổn sao?"
Chu Đồng nói: "Người lớn nói chuyện, trẻ nhỏ ít xen mồm."
Cô nói xong quay đầu lại hỏi Chu Hải Quyền: "Thế nào a, được không?"
Chu Hải Quyền nói: "Được."
Chu Đồng liền cười một chút, nói: "Kỳ thật nó dọn ra ngoài cũng tốt, rốt cuộc các ba người các em nếu ở cùng một chỗ, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, lại ở cách vách, là không hề tiện. Nó cũng lớn rồi, hiện tại cùng trước kia không giống nhau, em xem nhà khác cũng là như thế này, kết hôn đều là muốn sống riêng. Người trẻ tuổi thích dọn ra ngoài tự mình sống."
"Nhà là không thể riêng, ba mẹ sinh thời nói qua, anh chị em chúng ta không thể sống riêng. Bất quá nó muốn dọn ra sống một mình, cũng có thể, đều tùy tiện nó."
"Kỳ thật chị cảm thấy, Hải Đông lập tức sẽ tốt nghiệp, Hải Vinh lại vẫn luôn không tự lập, tách ra kỳ thật cũng tốt, gánh nặng trên vai em cũng nhẹ một chút, cũng có thể buộc bọn nó sớm một chút tự lập. Chị biết em cũng tưởng bọn nó có thể có chút năng lực, giúp đỡ em."
Chu gia chưa từng có lo lắng quá mức vấn đề này, cô cũng cũng không cảm thấy Chu Hải Quyền sẽ sợ cái này, Chu gia nhà lớn nghiệp lớn, chia ra một chút, đã đủ Chu Hải Vinh bọn họ một đời ăn mặc không lo. Hai đứa em trai này của cô, đều không phải người tham quyền có dã tâm.
Chu Hải Quyền nói: "Vẫn là phải xem ý tứ của bọn nó, năm trước để lão nhị thử rèn luyện một chút, kết quả không làm mấy ngày, đã bởi vì chuyện riêng mà chạy mất. Em vốn dĩ muốn nói quản quản hai người bọn họ tiêu sài, kết quả chị hôm nay lại tới thay nó đòi nhà. Vậy chị cũng phải nói với nó, nhà có thể cho, nhưng về sau tiêu tiền trong lòng phải tự mình có tính đoán, sẽ không mặc nó tiêu xài vô độ. Lão tam tiêu dùng năm trước em đã bắt đầu quản, nó cũng giống vậy."
Chu Đồng nói: "Vậy tùy tiện em, chị mặc kệ, nhà chúng ta luôn luôn là em làm kẻ ác, bọn họ cũng sợ em."
Di động Chu Hải Quyền bỗng nhiên vang lên, sau khi nhận máy mặt mày chính là vui vẻ, chờ tắt điện thoại, Chu Đồng liền hỏi: "Làm sao vậy?"
"Em mua một món quà cho Tiếu Dao, vốn dĩ nói là hôm nay đến không được, kết quả hiện tại nói đã đến dưới lầu."
"Quà gì vậy a, xem em vui vẻ chưa kìa."
"Đợi lát nữa chị sẽ nhìn thấy, em cũng là mấy ngày hôm trước đột nhiên nghĩ đến, chính là nghĩ đến trễ, còn tưởng rằng không thể đuổi kịp ở trước diễn xuất đâu."
Chỉ chốc lát bên ngoài liền có người gõ cửa, đưa một hộp gỗ tiến vào. Chu Tư Ngữ cùng dì Vương đều thò qua tới xem, hỏi: "Hộp tinh mỹ như vậy, bên trong là thứ gì?"
Chu Hải Quyền đem hộp mở ra, Chu Đồng cùng dì Vương bọn họ đều lắp bắp kinh hãi.
Thế nhưng là một bộ đồ trang sức điểm thúy* cực kỳ tinh mỹ, cánh hoa màu xanh ngọc, trung gian được khảm một khối hồng bảo thạch, sặc sỡ loá mắt.
*Trang sức làm từ lông chim, thường là bói cá.
Chu Đồng đối với điểm thúy này vẫn là hiểu biết một chút, hỏi: "Đây là lông chim bói cá, hay là tơ lụa lông ngỗng đây?"
Sau đó cô liền thấy trên mặt Chu Hải Quyền mang theo tươi cười nhàn nhạt.
Lễ vật Chu Hải Quyền muốn tặng Tiếu Dao, vậy khẳng định là tốt nhất, ánh sáng tính chất này, hiển nhiên là lông chim bói cá thật.
Dì Vương liền nói: "Hiện tại không phải không cho dùng lông chim bói cá chế tác điểm thúy sao, nói là điểm thúy phải lấy lông chim sống, quá tàn nhẫn, hơn nữa một bộ đồ trang sức muốn mấy chục đến trăm con chim bói cá hiến lông mới có thể chế tác được một bộ điểm thúy đó."
"Hiện giờ là không ai chế tác trang sức bằng long, đây là vật cũ cháu mua từ trong tay một vị phú thương, là năm đó Lê Viên kỳ hoa Thẩm Tự Việt từng mang."
"Vậy phải không ít tiền đi?" Dì Vương hỏi.
Từ khi chim bói cá trở thành động vật được bảo hộ, điểm thúy chế tác trên thị trường đều là tơ lụa hoặc là lông ngỗng nhuộm màu, lông khổng tước cũng có, nhưng không được tinh tế mềm mịn. Đúng là bởi vì khó được, cho nên những trang sức bảo điểm thúy tồn hoàn hảo từ trước liền cực kỳ đáng giá, bộ điểm thúy này rực rỡ lung linh, bảo tồn tốt đến thế, chỉ sợ muốn trăm vạn trở lên.
Chu Đồng nói: "Cũng ổn, không tặng thì thôi, tặng thì phải tặng tốt nhất, chị nghe nói Lê Viên đại sư quá khứ, mỗi người đều có một bộ đồ trang sức tốt nhất, ngành sản xuất hí khúc bọn họ, đồ trang sức chính là thể diện. Mau đi đưa cho cậu ấy đi, lần đầu tiên xướng vai chính, mang đồ trang sức em tặng, cũng coi như có ý nghĩa, em có tâm."
Chu Hải Quyền không vội vã tặng, gọi điện thoại trước cho Thẩm Tinh Chi.
Thẩm Tinh Chi vừa đến đoàn kịch, liền nhận được điện thoại của Chu Hải Quyền. Chu Hải Quyền muốn tặng Tiếu Dao đồ trang sức, ông vẫn là rất ngoài ý muốn, bởi vì ông cũng có chuẩn bị cho Tiếu Dao. Nhưng đồ trang sức ông đưa, tự nhiên không thể so cùng Chu Hải Quyền, Chu Hải Quyền đặc biệt hỏi trước mình một tiếng, đã tính là rất cho mình mặt mũi: "Đó có cái gì không thể, cậu trực tiếp đưa qua đây đi, vừa lúc Tiếu Dao cũng sắp trang điểm xong."
Treo điện thoại, ông liền nói một tiếng với Tiếu Dao. Tiếu Dao đã hóa xong trang, chuẩn bị mang đồ trang sức, nghe vậy có hơi sửng sốt, nhưng giữa mày đuôi mắt đều là ý cười không giấu được, bởi vì đã hóa trang, hiện giờ cười như vậy, liền có vài phần nhu mị phong lưu.
Chỉ chốc lát Chu Hải Quyền liền tới rồi, Thẩm Tinh Chi trêu ghẹo anh nói: "Cậu nếu cũng đưa tới, không bằng cậu mang lên giúp nó đi."
Chu Hải Quyền nhìn Tiếu Dao nùng trang diễm mạt gần bên, đều có chút nhìn đến ngây người, nói: "Này...... Con không biết mang như thế nào."
Thẩm Tinh Chi liền ở bên cạnh dạy anh. Tiếu Dao có điểm ngượng ngùng, nhưng Chu Hải Quyền ngược lại không để bụng, còn có chút hưng phấn, liền làm theo Thẩm Tinh Chi nói, mang bộ đồ trang sức điểm thúy kia lên cho Tiếu Dao.
Châu ngọc đầy đầu, rực rỡ lấp lánh, điểm thúy đẹp hơn, so ra cũng chói lọi kém Tiếu Dao.
Chu Hải Quyền nhếch môi, nhìn gương nói: "Đẹp."
"Lưu một kỷ niệm đi, trước khi lên đài chụp tấm ảnh." Thẩm Tinh Chi nói.
Ông chụp một tấm với Tiếu Dao trước, sau đó liền để Chu Hải Quyền cùng Tiếu Dao đứng chung một chỗ, chụp cho bọn họ một tấm.
Chu Hải Quyền ngạnh lãng anh tuấn, thân hình cao lớn, Tiếu Dao diện mạo vốn là thanh tú thanh thuần, sau khi hóa trang, nùng trang diễm mạt, lại có phong lưu diễm lệ nói không nên lời, hai người thế nhưng cực kỳ xứng đôi. Chỉ là Tiếu Dao không qua quen lấy bộ dáng Càn đán gặp Chu Hải Quyền, cười rất là ngượng ngùng phong lưu, mà Chu Hải Quyền miệng kéo rất lớn, cười rất vui vẻ, một người tây trang một người diễn bào, một cương một nhu, tất cả đều là không giống nhau, lại phá lệ hài hòa.
Tuồng rốt cuộc mở màn, đàn sáo huyền âm, Tiếu Dao lên sân khấu, dưới ánh đèn cậu dáng đi kiều ổn, châu ngọc đầy đầu, bên trong kiều mị thấy được trong sáng, một thân lưỡng tính, thật sự vui mừng vô lượng.