Lúc Chu Hải Vinh đuổi theo tới nơi, Tô Lâm và Phó Thanh Phương đang muốn lên xe, hắn gọi Tô Lâm một tiếng, Phó Thanh Phương quay đầu lại, nói: " Con hình như có quen biết với họ?"
"Chờ trở về con sẽ nói với dì." Tô Lâm nói liền đi trở về, đi tới đứng yên trước mặt Chu Hải Vinh.
"Đây là có chuyện gì?" Chu Hải Vinh hỏi, "Sao cậu lại là người một nhà với dì Phương."
"Cái gì sao lại thế này, anh cho rằng tôi cố ý gạt anh?" Tô Lâm nói, "Anh không phải không nghe điện thoại của tôi sao? Hôm nay không gặp phải anh ở nơi này, có phải liền không gặp được anh hay không?"
"Chúng ta đã chia tay, còn gặp mặt làm gì."
"Cãi nhau một chút, nổi nóng nói chia tay, anh coi như chia tay?" Tô Lâm hơi có chút tức giận, "Anh rốt cuộc coi tôi là cái gì, lúc trước chính là anh theo đuổi tôi."
Chu Hải Vinh nói: "Tôi không muốn cãi cái này với cậu, tôi chỉ muốn hỏi cậu, cậu và dì Phương là quan hệ gì, sao cậu vẫn luôn không chịu nói với tôi."
"Tôi đã nói tôi sống củng tiểu di của tôi, bảo anh đến nhà của chúng tôi, là chính anh không chịu, trách tôi?" Tô Lâm nói, "Nếu biết là loại quan hệ này với nhà các anh, tôi mới sẽ không theo anh kết giao."
"Anh còn biết áy náy sao?" Tô Lâm cười lạnh, "Tôi thật là nhìn rõ anh, Chu đại thiếu gia. Được, từ giờ trở đi, hai chúng ta liền chính thức chia tay."
Cậu phân dứt khoát như vậy, nhưng thật ra khiến Chu Hải Vinh ngoài ý muốn, hắn muốn kéo Tô Lâm lại, Tô Lâm cũng đã quay đầu đi rồi, hắn đứng ở cửa nghĩa trang, nhìn Tô Lâm lên xe.
Trên đường trở về, Chu Hải Vinh không nói một lời, Chu Đồng luôn mãi cảnh cáo hắn: "Không cho phép chú cùng Tô Lâm lại kết giao."
Chu Hải Vinh bỗng nhiên nâng một bên miệng, cười lạnh hỏi: "Anh cả cùng Tiếu Dao, em cùng Tô Lâm, cái nào càng quá đáng?"
Chu Đồng sửng sốt, sắc mặt liền đen: "Đều quá đáng."
Chu Hải Vinh liền bật cười, nhìn nhìn Chu Hải Quyền lái xe đằng trước một cái, nói: "Mọi người đều là giống nhau, anh cả không ở bên Tiếu Dao, em sẽ không ở bên Tô Lâm, bằng không mọi người đều đừng muốn tốt."
Hắn tính toán lợi dụng chuyện của Tô Lâm kích thích kích thích anh trai mình, trong nhà này, ghét Phó Thanh Phương nhất chính là hai người Chu Hải Quyền cùng Chu Đồng. Anh cả nếu muốn khiến hắn khó chịu, hắn liền phải làm anh ta khó chịu, nhìn xem ai làm ai khó chịu hơn.
"Ấu trĩ." Chu Đồng nhỏ giọng nói.
Chu Hải Vinh hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Hai anh em Chu Hải Đông Chu Tư Ngữ hai mặt nhìn nhau, hai người bọn họ cảm thấy trong nhà quá rối loạn, đều tính toán đi ra ngoài trốn mấy ngày.
Chu Hải Quyền không nói chuyện, bất quá vừa đến nhà liền gọi Chu Hải Vinh vào trong phòng anh. Chu Hải Vinh tuy rằng tức giận, nhưng nhiều năm như vậy sợ hãi Chu Hải Quyền đã thành bản năng, thời điểm đi vào vẫn là có chút rụt rè, nói: "Anh...... Anh bây giờ còn có tư cách gì quản tôi."
"Anh không phải muốn xen vào chuyện của chú," Chu Hải Quyền nói, "Chú nếu thật tình thích Tô Lâm, thì cứ tiếp tục yêu đương, anh tuy rằng không thích, nhưng cũng sẽ không ngăn cản chú, nhưng nếu chú cũng không thích cậu ta, chỉ là muốn kích thích anh, anh khuyên chú nhân lúc còn sớm bỏ đi ý niệm này, chú đừng làm, kết quả vẫn là tự mình chịu khổ."
"Anh là không ngăn cản, hay là ngượng ngùng ngăn cản, chính mình với Tiếu Dao qua lại, còn không biết xấu hổ đi ngăn cản tôi?" Chu Hải Vinh ửng đỏ mặt nói, "Anh hiện tại biết yêu đương tự do, lúc trước tôi muốn kết hôn với Tiếu Dao, sao anh không biết nói tự do yêu đương!"
"Anh lúc ấy không hiểu biết em ấy, là không quá thích em ấy," Chu Hải Quyền nói, "Nhưng là anh lúc ấy chỉ là hy vọng hai người thận trọng một chút, hiểu biết thêm một chút lại kết hôn, cũng không ngăn cản hai người yêu đương. Sự thật cũng như anh suy nghĩ, hai người các chú căn bản là không thích hợp. Lão nhị, chú rốt cuộc là còn yêu em ấy, hay là đơn thuần chỉ là không tiếp thu được anh với em ấy?"
Hắn hiện giờ còn yêu Tiếu Dao sao? Chu Hải Vinh tưởng tượng đến Tiếu Dao liền đau đầu, hắn hiện giờ chỉ muốn phân sạch sẽ với Tiếu Dao, không làm người yêu hắn, nhưng cũng không thể làm đại tẩu hắn!
"Tôi lại không phải các người không biết xấu hổ như vậy, từ khi tôi biết anh cũng thích cậu ta, tôi đã muốn tránh cậu ta như rắn rết, làm sao còn sẽ thích hắn!"
Chu Hải Quyền gật đầu: "So sánh lại, tốt hơn anh."
......
Chu Hải Vinh cảm thấy anh trai mình da mặt thật sự rất dày.
"Chú với em ấy là thật sự không thích hợp, bằng không cũng sẽ không trải qua nhiều khúc chiết như vậy, đã kết hôn, kết quả một lần cũng chưa từng cùng nhau ngủ qua."
Chu Hải Vinh đại kinh thất sắc, ngay sau đó cả mặt đỏ bừng: "Cậu ta nói với anh? Cậu ta...... Cậu ta sao mà không biết xấu hổ vậy chứ, loại chuyện thế này cũng nói với anh!"
Chỉ việc nói với anh mình, chưa từng phát sinh quan hệ quá đang với mình, này còn không phải là cố ý ám chỉ câu dẫn sao?!
Chu Hải Quyền thấy hắn phản ứng như thế, trong lòng hiểu rõ, liền lạnh mặt nói: "Hai người các chú kỳ thật nghiêm khắc mà nói, cũng không tính là hôn nhân đứng đắn, chú chưa chắc thích em ấy bao nhiêu, em ấy cũng chưa từng thích chú, càng không có phát sinh qua quan hệ, lung tung rối loạn dây dưa mấy tháng, hiện giờ đều là người tự do, anh theo đuổi em ấy, tương lai cho dù truyền ra ngoài, chê cười cũng là anh. Chú nếu sợ khó coi, cứ việc đem hết thảy đều đẩy đến trên đầu anh."
"Chẳng lẽ như vậy người khác liền sẽ không chê cười tôi sao? Khẳng định sẽ có người cho rằng, lúc tôi với Tiếu Dao ở bên nhau, hai người mấy người khả năng đã thông đồng!"
"Chú chỉ là sợ người khác chê cười, không phải bởi vì trong lòng chú còn có Tiếu Dao, đúng không?"
Chu Hải Vinh không biết anh cả hắn vì cái gì luôn mãi hỏi hắn vấn đề này, hắn tức giận đỏ mặt, nói: "Dù sao tôi chính là không đồng ý, đánh chết tôi cũng không đồng ý, hai người các người dám ở cùng nhau, tôi liền lập tức đi tìm Tô Lâm kết hôn, đến lúc đó đã có thể đẹp, anh chồng cưới em dâu, con trai dòng chính cưới cháu trai của tiểu tam, nhìn xem đến lúc đó ai càng khó xem."
"Vậy chú liền đi kết, nhìn xem đến lúc đó khó chịu chính là ai." Mặt Chu Hải Quyền càng lạnh xuống, "Chú trước tiên đi xin sự đồng ý của dì Phương, lại đến uy hiếp anh đây cũng không chậm. Chú chính là luôn đem hôn nhân coi như trò đùa như vậy, lúc trước mới bức cho Tiếu Dao nhảy sông."
Chu Hải Vinh cắn răng, nói: "Cho nên đây là báo ứng của tôi sao?"
Chu Hải Quyền mới vừa vươn tay, Chu Hải Vinh lại sợ tới mức lùi lại nửa bước, anh sửng sốt một chút, vỗ vỗ bả vai Chu Hải Vinh.
Chu Hải Vinh liền cúi đầu tới, hồng vành mắt nói: "Anh cả, anh có thể đừng qua lại với Tiếu Dao hay không, em chặt đứt với cậu ta, anh cũng chặt đứt với cậu ta, hai anh em chúng ta, ai cũng đừng tìm cậu ta, được không?"
Chu Hải Quyền thu cánh tay trở về, nói: "Anh đã nhờ trợ lý đặt vé máy bay đi nước Pháp."
Chu Hải Vinh sửng sốt một chút, liền nghe Chu Hải Quyền nói: "Tiếu Dao ở nước Pháp."
Chu Hải Vinh nhìn anh cả hắna,nh trai hắn vẫn lạnh lùng như cũ, ổn trọng, ánh mắt trong trẻo, cùng trước kia thoạt nhìn cũng không có khác nhau rõ ràng, chính là hắn biết, anh mình thay đổi. Hắn có chút bực bội, che lại đầu ngồi xuống, nói: "Sao anh lại như vậy."
Uy hiếp cũng không được, cầu xin cũng không được, vững tâm giống tảng đá.
Hắn thật sự rất buồn rầu a, hắn cảm thấy hắn buồn rầu rất bình thường a, là anh mình không bình thường.
"Nếu có một ngày hai người ở bên nhau, anh cũng không sợ người ngoài nói ra nói vào sao, không sợ người ngoài chê cười anh sao?"
Chu Hải Quyền liền ngồi xuống ở bên cạnh hắn, nói: "Anh càng để ý chính là chú, anh càng không muốn nhìn thấy chính là chú như vậy. Người ngoài thấy thế nào, anh đều không sao cả, bởi vì anh được đến, hơn xa so với mất đi."
Món nợ này với anh mà nói lại vô cùng rõ ràng, mặc dù mỗi người sau lưng đều chê cười anh, anh cùng người yêu thương ở bên nhau, đã rất giá trị.
"Anh để ý em sao?" hốc mắt Chu Hải Vinh đã phiếm nước mắt, "Nếu anh để ý em, anh phải đoạn sạch sẽ với Tiếu Dao."
"Chú cảm thấy anh quan tâm chú thế nào?" Chu Hải Quyền hỏi, "Chú với anh là anh em cùng một mẹ sinh ra, nhiều năm như vậy cùng nhau lớn lên, người làm anh như anh, có quan tâm đến đứa em trai như chú hay không, chú nói đi?"
Chu Hải Vinh gục đầu xuống, nước mắt liền rơi xuống hai giọt, lại bị hắn nhanh tay mà lau.
Chu Hải Quyền tự nhiên là để ý hắn, hắn không hề mù, lại không ngốc. Hắn có một anh trưởng tốt, mới có cuộc sống tiêu sái hôm nay. Chu Hải Quyền tuy rằng luôn luôn uy nghiêm, nhưng rất thương bọn họ. Chu Hải Quyền nói anh cũng không muốn đến nước này, hắn là tin tưởng.
Chính là tin tưởng là tin tưởng, vẫn là không tiếp thu được.
"Đừng để anh phải lựa chọn giữa chú và Tiếu Dao, được không?" Chu Hải Quyền nói, "Chú như vậy, anh cũng thật không dễ chịu."
Anh kỳ thật là rất dày vò, chỉ là người khởi xướng cũng là anh, làm sao có thể diện hiển lộ chính mình cũng dày vò: "Chú cũng không yêu em ấy, chính là anh rất yêu em ấy."
Chu Hải Vinh ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt anh mình cũng đỏ.
Hắn nghĩ, hắn rốt cuộc cũng mạnh hơn anh mình, chu toàn đại cục hơn anh cả, vô tư hơn anh mình, cũng mềm lòng hơn anh cả, bởi vì thấy anh trai một người luôn luôn cường ngạnh lãnh đạm, đỏ mắt nhìn hắn, hắn liền chịu không nổi, có chút cảm giác đau lòng, tuy rằng người này tự làm tự chịu.
Chu Hải Quyền cảm thấy tim mình thật tàn nhẫn, anh nói đã là lời từ đáy lòng, lại hàm chút tính kế. Mà từ sau khi lớn lên lần đầu tiên lộ ra mặt tình cảm và yếu ớt của mình với anh chị em, lại khiến anh có chút quẫn bách.
Chính là chút thất thố né tránh ánh mắt này, làm Chu Hải Vinh có chút xúc động, hắn nhéo nhéo ngón tay chính mình, đôi tay giao nhau, gục đầu xuống.
Hắn thật sự hoàn toàn không yêu Tiếu Dao sao? Hắn tìm tòi ở trong lòng, góc góc cạnh cạnh đều tìm một lần, nhìn xem trong lòng mình còn có tàn lưu tình cảm với Tiếu Dao hay không. Hắn nghĩ, hắn nếu hoàn toàn không yêu Tiếu Dao, giống như xác thật không đáng vì nhàn ngôn toái ngữ người ngoài, đi phá hư hạnh phúc của anh trai, rốt cuộc là anh trai ruột vì hắn che mưa chắn gió.
Hắn tìm tìm, cảm thấy đã tìm không thấy.
Khả năng vẫn là có một ít, nhưng anh em cùng yêu một người chuyện này đối với hắn mà nói cảm thấy thẹn quá mức, cho nên che dấu lại, lòng hắn không chịu thừa nhận.
"Anh không xứng buồn," hắn oán hận mà nói với Chu Hải Quyền, "Hy vọng anh vĩnh viễn đều không theo đuổi được cậu ta, vậy khó chịu của anh còn ở phía sau."
"Không đạt được không khó chịu," Chu Hải Quyền nói, "Không nếm thử liền từ bỏ, mới có thể khó chịu cả đời. Chú để anh truy truy xem."
Thất bại không sao cả, tiếc nuối đáng sợ nhất.
Việc này so đi sánh lại phần lợi đối với anh nhiều hơn phần hại. Mặc kệ là Chu Hải Quyền hay là Chu Hải Vinh, trong lòng ra một ít quyết định, kỳ thật cũng đúng là lựa chọn như vậy.