Nhân sinh tốt đẹp nhất bất quá cũng chỉ mối tình đầu, chua ngọt đau xót đều có, mỗi một loại cảm thụ đều khó có thể hình dung.
Tiếu Dao liền ở đầu kia điện thoại bật cười: "Tôi cũng không chú ý thời gian, bên kia đã qua 0 giờ rồi? Năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ."
Kỳ thật hai người đã vài ngày không liên hệ, đại khái quá bận, hình như không liên hệ cũng còn tốt, chính là vừa nghe đến thanh âm của đối phương, tâm Chu Hải Quyền lập tức liền sống lại, trong lòng tràn đầy cảm giác rõ ràng, lại không biết từ đâu mà nói, cũng may Tiếu Dao chủ động hỏi anh: "Anh hiện tại đang làm gì?"
"Nằm trong phòng khách." Chu Hải Quyền nói.
"Không đi ra ngoài qua năm sao?"
"Không có, uống nhiều quá." Chu Hải Quyền nói.
Tiếu Dao liền hỏi nói: "Tôi nghe thanh âm của anh hình như có hơi quá say. Anh để dì Vương làm chút canh giải rượu cho anh đi."
Cậu cũng chỉ biết nói cái này, uống nhiều rượu quá liền uống chút canh.
"Dì Vương không ở đây, dì ấy về quê, trong nhà hiện tại chỉ có mình tôi."
"Nga......" Tiếu Dao trầm mặc một hồi, nói, "Vậy anh sớm một chút nghỉ ngơi đi, về sau uống ít chút."
"Em đang làm gì?" Chu Hải Quyền mở loa, đặt di động ở trên sô pha, nằm hỏi.
"Diễn xuất vừa mới kết thúc, tôi cùng đồng sự đang chuẩn bị đi ăn cơm chiều."
Chu Hải Quyền liền ở trong điện thoại nghe được bài hát tiếng Trung: "Ở phố người Hoa sao?"
"Ân, nơi này rất náo nhiệt, cùng quốc nội không có gì khác nhau, đều là đèn lồng màu đỏ, còn có câu đối xuân." thanh âm Tiếu Dao hiển nhiên có chút hưng phấn, "Anh nghe được sao, quán ăn này đang mở《 Chúc Mừng Chúc Mừng 》 đó."
Bài rất cũ, cậu còn ngâm theo hai tiếng. Chu Hải Quyền liền cười, ở trong bóng tối nằm nói: "Vẫn là em nơi đó náo nhiệt, em đừng uống rượu."
"Không uống, chúng tôi tính toán đi ăn lẩu, ha ha ha ha ha." Tiếu Dao cười nói, "Nơi này cư nhiên còn có một quán lẩu Tứ Xuyên đó, cũng không biết so với quốc nội giống nhau hay không giống nhau, chúng tôi tới cửa......."
Ngay sau đó anh liền mơ hồ nghe thấy được tiếng lục lạc, có người dùng tiếng Trung nói "Tết Âm Lịch hảo, hoan nghênh quan lâm", lại tiếp theo điện thoại liền tắt. Chu Hải Quyền ngồi dậy, nhìn màn hình di động một hồi lâu.
Tiếu Dao nhìn nhìn di động, nói với đồng nghiệp: "Ai nha, di động hết pin."
Cậu còn chưa kịp nói tiếng tạm biệt với Chu Hải Quyền nữa.
"Ai nha, thời điểm 0 giờ gọi điện thoại cho cậu." Đồng sự cười hỏi.
"0 giờ sao?" Tiếu Dao hỏi. Cậu thật đúng là không chú ý.
"Cậu xem," đồng sự liền cho cậu nhìn nhìn di động của người kia, phía trên biểu hiện mới vừa qua 0 điểm; "Vừa rồi lúc cậu nghe tôi đã đặc biệt nhìn thời gian, ngay khoảng 0 giờ, khẳng định không sai được vài giây."
Tiếu Dao liền cười cười, đồng sự nói: "Mọi người đều nói, phàm là ngày lễ lúc 0 giờ nhắn tin hay gọi điện thoại, đều là cho người quan trọng nhất trong lòng kia, đối phương là muốn cướp vị trí thứ nhất, muốn cùng cậu cùng nhau vượt năm đó."
Tiếu Dao thật đúng là không nghĩ tới mấy thứ này, chủ yếu thời điểm cậu nhận điện thoại không chú ý xem thời gian, sau khi tắt mới biết được Chu Hải Quyền là giữa đêm gọi cho mình.
Trong lòng liền có chút khác thường, càng thêm cảm thấy chính mình vừa rồi di động hết pin, cúp quá đột nhiên, lại có vài phần áy náy, sợ Chu Hải Quyền không biết, gọi lại cho anh lần nữa lại gọi không thông, liền nói với đồng nghiệp: "Tôi có thể mượn di động trả lời điện thoại hay không, mới vừa còn chưa nói xong, đã tắt máy rồi."
"Cậu nhớ rõ số của đối phương không?"
Đúng rồi, cậu không nhớ rõ số của Chu Hải Quyền, chỉ biết mấy con số cuối củng của Chu Hải Quyền cuối cùng đều là 8, rất đặc biệt.
Cậu liền đi tìm ông chủ mượn đồ sạc, sạc pin điện thoại, thời điểm chuẩn bị ăn lẩu di động một lần nữa khởi động, cậu cũng không gọi, chờ đại khái vọt 10%, cậu mới rút di động, đi ra ngoài gọi.
Cũng không biết vì cái gì, thế nhưng có chút chột dạ. Đồng sự vẫn luôn híp mắt cười với cậu.
Điện thoại gọi đi không đổ chuông đến một giây liền được chuyển, Chu Hải Quyền nói: "Vừa rồi sao lại gọi không thông?"
"Điện thoại tôi hết pin, mới vừa sạc một chút." Tiếu Dao rũ đầu, đá phiến đá dưới chân, "Nói với anh một tiếng, tôi phải ăn cơm rồi."
"Ân."
"Tôi tắt đây." Tiếu Dao nói.
"Ân."
Tiếu Dao liền nói: "Anh nếu có khó chịu, thì tự mình tìm xem, tôi nhớ rõ dì Vương có thuốc giải rượu, hoặc là tự anh nấu chút nước cơm."
"Dạ dày rất khó chịu." ngữ khí Chu Hải Quyền đột nhiên có hơi trẻ con, giống như lại rất ủy khuất, trang bị ngữ khí trầm thấp dương cương, thế nhưng cũng ngoài ý muốn hài hòa, "Không muốn động."
...... Tiếu Dao nhấp nhấp miệng, nói: "Vậy...... Vậy anh uống nhiều nước chút."
"Ân." Chu Hải Quyền nói, "Tiếu Dao......"
"Ân?"
Chu Hải Quyền liền không nói, chính là loại trầm mặc này, thế nhưng khiến Tiếu Dao có chút lo lắng, kêu lên: "Chu Hải Quyền?"
"Thật nhớ em, sao tôi lại yêu em đến vậy chứ." Chu Hải Quyền bỗng nhiên nói. Giống buồn rầu, lại như hưng phấn.
Tiếu Dao tim đập lợi hại, lạnh lùng mà nhấp miệng, cậu sớm nên biết Chu Hải Quyền sẽ không thành thật tắt điện thoại như vậy, khẳng định muốn nói gì đó. Miệng cậu mấp máy, vài lần muốn nói lại thôi, nghe thấy ở đầu kia điện thoại tiếng hô hấp hơi có chút thô nặng của Chu Hải Quyền, liền đem điện thoại ngắt đi.
Cậu đem điện thoại bỏ vào trong túi, một mình rũ đầu đứng một hồi, cậu trả lời điện thoại vốn là muốn có một cuộc đối thoại đến nơi đến chốn, nói một tiếng tạm biệt, kết quả lại là có đầu không đuôi mà treo.
Cư nhiên tắt mất rồi. Chu Hải Quyền ửng đỏ mặt nghĩ. Buồn nôn sao? Quá mức sao? Anh cảm thấy còn ổn a, chính là tới một bước tự nhiên mà buột miệng thốt ra như vậy, nói đều là ý tưởng bản năng chân thành tha thiết nhất trong nội tâm!
Tự động xem nhẹ khinh thường cùng khó hiểu trước kia khi nhìn thấy người khác như vậy.
- -----------------------------------------
TÔI ĐÃ ĐỊNH QUỴT CHƯƠNG MÀ LƯƠNG TÂM TRỖI DẬY
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT