Mặt Tiếu Dao đỏ lên, ở trong nháy mắt bị Chu Hải Quyền đè ở dưới thân kia, cậu kỳ thật là rất hoảng hốt, cũng may đầu óc cậu chuyển nhanh, cậu biết mình lúc này càng là ngượng ngùng hoặc là giãy giụa, Chu Hải Quyền càng dễ dàng được một tấc lại muốn tiến một thước, đơn giản không giãy giụa, chống lại cảm giác thẹn, lãnh đạm lại thẳng tắp mà nhìn Chu Hải Quyền.
Hai người bốn mắt đối diện, Chu Hải Quyền bỗng nhiên nghiên mặt sườn qua, sau đó buông lỏng cậu ra.
Tiếu Dao trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền từ trên sô pha bò dậy, nói: "Tài xế ở dưới lầu chờ, anh nhanh lên đi thôi."
Chu Hải Quyền lỗ tai ửng đỏ, ngồi dậy nói: "Tôi chỉ là đùa một chút với em."
Tiếu Dao nói: "Biết, cho nên tôi cũng không tức giận."
Chu Hải Quyền mặt xám mày tro mà đứng lên, ho khan một tiếng, nói: "Vậy...... Vậy em sớm một chút nghỉ ngơi."
Tiếu Dao nhàn nhạt gật đầu: "Tôi tiễn anh xuống lầu."
Chính là thời điểm xoay người, Tiếu Dao lại nhịn không được nâng khóe miệng...... Cậu thật sự không nghĩ tới Chu Hải Quyền dễ trị như vậy. Lão hổ đột nhiên biến thành con mèo bệnh, cũng thật sự thú vị, cậu biết mình về sau phải đối xử Chu Hải Quyền như thế nào, Chu Hải Quyền đối với cậu chính là bắt nạt kẻ yếu, trong lòng kỳ thật vẫn là rất sợ mình.
Chu Hải Quyền một bên đi theo Tiếu Dao xuống lầu, một bên quẫn bách mà người, yêu khiến người sợ hãi, lời này nói thật là có đạo lý. Tiếu Dao lạnh nhạt như vậy lại nhìn thẳng vào mình, anh liền có chút chịu không nổi, e sợ đắc tội cậu.
Bởi vì anh cảm thấy đôi mắt Tiếu Dao lúc ấy đang nói, "Anh thử xem xem", "Anh có bản lĩnh hôn tôi thử xem", "Anh nhìn xem sẽ là hậu quả gì".
Anh vốn dĩ chính là nhịn không được ngứa ngáy trong lòng nhất thời xúc động, cũng không có tính toán hiếu thắng hôn gì đó, Tiếu Dao nếu cũng thích anh, anh khẳng định trực tiếp liền hôn lên rồi, loại thân thiết mang chút tính chất cưỡng bách này, chỉ có thời điểm lưỡng tình tương duyệt mới là tình thú, nếu không chính là cường tiết đáng khinh. Anh còn không đến mức bỉ ổi đến nước này.
Nhưng là trong lòng anh lại tràn ngập cảm giác thất bại, anh từ nhỏ là thiên chi kiêu tử, thật sự rất ít nếm đến tư vị thất bại.
Dục vọng khiêu khích tim anh, chính là yêu lại trói buộc thân thể anh.
Trong lòng anh sáp sáp, cảm xúc cũng trở nên có chút hạ xuống, bên ngoài tuyết tựa hồ lớn hơn nữa, Tiếu Dao dùng di động chiếu thang lầu, chỉ mặc kiện áo lông thân hình cao gầy thon gầy, cảm giác xen giữa thiếu niên và thanh niên, Chu Hải Quyền là thật không muốn đi, anh nghĩ số rượu đó vẫn là nổi lên tác dụng, bằng không tim mình làm sao lại mềm như thế này, làm ra vẻ như vậy, ê ẩm kéo dài, tham luyến bọt nước hư ảo nhất thời này...... Một bên tình nguyện yêu, còn không phải là bọt nước hư ảo sao.
"Em qua mấy ngày có phải sắp xuất ngoại hay không?" Anh ở phía sau hỏi.
Tiếu Dao "Ân" một tiếng, đại khái là sắp tiễn Chu Hải Quyền đi rồi, cho nên ngữ khí nhẹ nhàng hơn rất nhiều, "Ngày 28 phải đi, phải diễn tập."
"Một mình ở nước ngoài qua Tết Âm Lịch......" Chu Hải Quyền nói.
Tiếu Dao lại "Ân" một tiếng, nói: "Kỳ thật còn ổn, không đi nước ngoài cũng là một mình qua."
Lời này chọc tới tâm Chu Hải Quyền, anh yêu Tiếu Dao, cho nên nghe đến mấy cái này liền vô cùng đau lòng cậu. Nam nhân yêu một người, đã có ích kỷ chiếm hữu dục vọng, cũng có lòng vô tư trìu mến, động một chút liền sẽ đau lòng, nghĩ cho đối phương có tất cả, khiến đối phương một chút ít khuyết điểm đều không có.
Xe đã chờ ở cửa tiểu khu, mở đèn lớn, chiếu sáng đường bên ngoài tiểu khu, Chu Hải Quyền nói: "Em trở về đi, lạnh như vậy."
Tiếu Dao đỉnh đầu vươn bông tuyết, đôi tay cắm ở trong túi quần, ngầu ngầu, bả vai lại đơn bạc yếu đuối. Chu Hải Quyền không phải kiểu hình lì lợm la liếm, mỗi một lần gặp mặt trên cơ bản đều là mượn công sự tới, hai người giao thoa không nhiều lắm, như vậy vừa phân khai, cơ hội gặp lại thật đúng là không nhiều lắm, cũng không biết vì cái gì, thời điểm Chu Hải Vinh theo đuổi mình, cậu luôn là không dao động, Chu Hải Quyền đối với mình như vậy, cậu liền có chút mềm lòng.
Kỳ thật tâm tư đối phương cậu đều biết, cậu cũng không biết chính mình xuất phát từ tâm lý gì, liền vươn một cánh tay tới, ôm Chu Hải Quyền một chút.
Cậu vốn dĩ chỉ tính toán giống như bằng hữu vậy, nhẹ nhàng chạm một chút liền buông ra, chính là Chu Hải Quyền lại ôm lấy cậu. Đèn xe sáng lên, chiếu vào trên người bọn họ, Tiếu Dao không giãy giụa, chỉ nói: "Rất xin lỗi."
Mọi người đều là người rất thông minh, có ý tứ gì đều bao hàm ở bên trong.
Chu Hải Quyền còn chưa có chính thức thổ lộ qua, đã bị cự tuyệt như vậy. Anh ôm Tiếu Dao, tay sờ soạng một chút tóc của cậu, mím môi gắt gao không nói gì.
Đây là chuyện bên trong dự kiến, anh sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn là, ê ẩm trong lòng. Trước kia thường nghe bằng hữu nói yêu là tư vị này tư vị kia, hôm nay rốt cuộc nếm được rồi.
"Tôi cũng muốn nói xin lỗi với em," Chu Hải Quyền nói, "Tôi yêu em. Rất xin lỗi."
Tiếu Dao sửng sốt một chút, Chu Hải Quyền liền buông lỏng cậu ra.
Tôi biết tình yêu của tôi không phải cái em muốn, cho nên thực xin lỗi. Sau đó thực xin lỗi, dù vậy, tôi vẫn là yêu em.
Đèn xe hơi có chút chói mắt, Tiếu Dao lui đến ven đường, nhìn Chu Hải Quyền phản quang đi về phía trước đi, bóng dáng cao lớn, đĩnh bạt. Cậu nhớ tới Chu Hải Quyền trước kia nói với mình, đây là mối tình đầu của anh, hy vọng cậu đối xử tử tế với anh. Vậy mình hiện tại xem như tổn thương anh sao?
Nhưng này không phải đương nhiên sao? Vì cái gì trong lòng cậu lại có chút chua chua xót xót?
Tôi là thẳng nam nha. Tiếu Dao nghĩ thầm, không cự tuyệt, chẳng lẽ ghé vào trên giường chờ bị thao sao?!
Nghĩ đến như vậy, Tiếu Dao lập tức run lập cập, ôm cánh tay chạy nhanh vào trong tiểu khu. Cậu không đập Chu Hải Quyền chính là thiên đại từ bi, cậu không có gì phải rất xin lỗi, mình nhất định là đầu óc đậu hủ, mới có thể nói cái gì thực xin lỗi.
Chu Hải Quyền người này, chính là biết ra vẻ đáng thương, giả heo ăn thịt hổ!