Hơn nữa lúc trước trên mặt Thần Quang lúc nào cũng xám xịt, ăn mặc lại rộng thùng thình, làm cho một khuôn mặt tốt trở nên bẩn thỉu.
Nhưng hiện tại, sau khi trải qua một phen tắm rửa sạch sẽ, có thể nhìn ra khuôn mặt nhỏ nhắn kia cực kì trắng nõn, dáng vẻ kia ít nhiều đã nhìn ra nét thanh tú.
Hiện tại, người đàn ông của cô ta thế mà lại nhìn chằm chằm sư muội như vậy?
Tuệ An cắn răng, sau đó “khụ” một tiếng.
Nhưng mà Vương Hữu Điền phảng phất như không nghe thấy, hắn vẫn đang mải mê nhìn Thần Quang.
Vương Hữu Điền cũng không dám tin tưởng, đây chính là ni cô nhỏ gầy yếu mà mình nhìn thấy ngày đó, lúc ấy không chú ý quan sát, chỉ cảm thấy cô mặc quần áo cũ rộng thùng thình, mang theo một cái mũ ni cô, nhìn thế nào cũng đều thấy rất ngốc, cho nên hắn mới nghĩ Tiêu Cửu Phong thua thiệt còn mình được lời, cảm thấy chủ ý đổi vợ với Tiêu Cửu Phong của mình quả nhiên là đúng.
Nhưng mà hiện tại, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt ni cô nhỏ này, mới đột nhiên ý thức được, ni cô nhỏ này thật là duyên con mẹ nó dáng, nếu nói là là duyên dáng giống như Hằng Nga được vẽ trên tranh cũng không điêu tí nào!
Gầy thì có gầy một chút, nhưng mà cực kì dễ nhìn!
Lại còn đẹp mắt như vậy …
Vương Hữu Điền đau trong lòng, khó chịu không thở nổi, một người vợ đẹp như vậy, ở nông thôn nào đã gặp qua nhiều, cứ như vậy tiện nghi cho Tiêu Cửu Phong?
Tuệ An thấy Vương Hữu Điền như vậy liền nóng nảy, sau đó vươn tay ra, véo cánh tay Vương Hữu Điền.
Vương Hữu Điền “ui chao” một tiếng, lúc này mới tỉnh lại.
Tuệ An trong lòng cười lạnh, trên mặt lại thân thiết nói với Thần Quang: “Chị thấy bên này sắp đánh nhau rồi, em cũng đừng để bị liên lụy đến, đi thôi chồng, chúng ta đi qua bên kia xem.”
Nói xong, không muốn nói chuyện với Thần Quang nữa, vội vàng lôi kéo người đàn ông của mình muốn chạy.
Thần Quang đang nghe sư tỷ giảng đạo lý lớn, đột nhiên chị ta cứ như vậy muốn chạy, cô cũng không nghĩ ra được lí do là gì, vội vàng túm lấy ống tay áo sư tỷ: “Sư tỷ, chị còn chưa nói xong đâu, nếu như người đàn ông coi trọng người phụ nữ khác, phải làm như thế nào đây! ”
Tuệ An đang muốn chạy đột nhiên bị Thần Quang túm lấy tay áo, nhìn vẻ mặt vô tội đơn thuần của Thần Quang, cô ta quả thực là hận không thể cho mình một cái tát.
Tại sao cô ta lại muốn trêu chọc Thần Quang?
Tại sao khi không cô ta lại nói cái chuyện gì mà người đàn ông của mình coi trọng người phụ nữ khác!
Đây quả thực là báo ứng của kiếp này!
Tuệ An nghiến răng, oán hận nhìn Thần Quang.
Kỳ thật tại sao cô ta lại trêu chọc Thần Quang, là bởi vì Thần Quang đã làm cho cô ta không thoải mái rất nhiều năm!
Mỗi lần đều là như vậy!
Rõ ràng là cô ta thông minh lanh lợi hơn Thần Quang, nhưng mỗi lần các kiểu kỹ năng của cô ta dùng lên người Thần Quang thì lại không có hiệu quả.
Thần quang cái gì cũng không cần làm, cô chỉ cần dùng ánh mắt vô tội nhìn cô ta, cuối cùng Thần Quan chiến thắng còn cô ta thì thua.
Thần Quang nhìn ánh mắt kia của sư tỷ, cũng rất bối rối: “Sư tỷ, chị đây là làm sao vậy?”
Tuệ An đột nhiên muốn khóc, vừa muốn khóc vừa khổ hận, cô ta nhìn Thần Quang, nghiến răng nghiến lợi: “Không có việc gì, chị trở về lĩnh ngộ làm thế nào quản giáo đàn ông cái đã!”
Nói xong, lôi kéo Vương Hữu Điền bỏ chạy.
Thần Quang bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Tuệ An, buồn rầu cắn môi, sư tỷ đây là làm sao vậy, vốn không phải muốn truyền thụ kinh nghiệm cho cô giải thích nghi hoặc ư, sao đột nhiên không nói nữa.
Cô đắc tội sư tỷ ở chỗ nào sao?
Bên này Thần Quang còn đang nghi hoặc, chợt nghe được phía trước đột nhiên phát sinh một trận rối loạn, thì ra là đám đàn ông hai bên thiếu chút nữa đánh nhau, phía trước còn truyền đến tiếng mấy người đàn ông mắng chửi.
Tuy rằng Tiêu Cửu Phong nhìn qua giống như thủ lĩnh của bọn cướp đường, nhưng Thần Quang vẫn lo lắng, lỡ như anh chịu thiệt thì sao, vì vậy cô liền nhón mũi chân lên nhìn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT