Trần Thiết Xuyên: “Được, vậy cậu nói xem, cậu nghĩ sao về Thúy Hồng? Cậu tính làm sao bây giờ?”
Tiêu Cửu Phong: “Thúy Hồng liên quan gì đến tôi? Cô ấy không phải là vợ của anh sao? Vợ của anh, anh lại hỏi tôi rốt cuộc phải làm sao bây giờ là có ý gì?”
Cả đám xung quanh có người nghe ra ý tứ trong lời này, phát ra một trận cười vang.
Trần Thiết Xuyên tức giận đến đỏ mặt, vội quát lên: “Thiết Phong, việc này cậu phải cho tôi một cái công đạo, cậu biết Thúy Hồng mấy năm nay vẫn luôn chờ cậu, chờ cậu nhiều năm như vậy, chân trước cô ấy vừa gả cho tôi thì chân sau cậu đã trở về, cậu làm cho người ta nghĩ như thế nào? Cậu khiến người ta làm thế nào sống tiếp đây hả!”
Tiêu Cửu Phong nghe xong, mặt mày trở nên lạnh nhạt, ánh mắt cũng dần lạnh lùng: “Anh Thiết Xuyên, tôi muốn hỏi anh mấy vấn đề.”
Trần Thiết Xuyên: “Cậu nói đi.”
Tiêu Cửu Phong: “Là tôi bảo cô ấy chờ tôi mười mấy năm sao? Cô ấy chờ tôi mười mấy năm, có từng báo cho tôi biết chưa?”
Trần Thiết Xuyên bị anh hỏi vặn thì lập tức nghẹn họng, nhìn về phía Vương Thúy Hồng một cách trân trối.
Vương Thúy Hồng lệ rơi đầy mặt, nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Phong, run giọng nói: “Anh thật tàn nhẫn, đúng, anh chưa từng bảo tôi chờ anh, là chính tôi cam tâm tình nguyện, như vậy được chưa.”
Lúc này chính là thời điểm bắt đầu làm việc, xung quanh có không ít xã viên vây quanh, mọi người dựng thẳng lỗ tai xem náo nhiệt, nghe được mấy lời này, cả đám đều xì xào bàn tán.
Trần Thiết Xuyên: “Cho dù không phải cậu bảo cô ấy chờ cậu, nhưng hiện tại toàn bộ đại đội sản xuất đều biết, lúc trước cô ấy đang chờ cậu ——”
Tiêu Cửu Phong lại trực tiếp cắt ngang lời hắn: “Tôi đã chạm qua cô ấy chưa, tôi đã từng ngủ với cô ấy sao? Tôi có nói là tôi sẽ cưới cô ấy không?”
Lời nói của anh thô lỗ trực tiếp như thế, đến mức người xung quanh nghe được đều kinh hãi, tuy rằng mọi người thỉnh thoảng cũng sẽ nói những lời lẽ khiêu dâm, nhưng ở trước mặt người đàn ông của người ta nói lời này, cậu ta là đang thiếu đánh hay là muốn ăn đòn sao?
Trần Thiết Xuyên sửng sốt một chút, hắn trừng mắt nhìn Tiêu Cửu Phong, nghẹn đến nỗi mặt đỏ bừng.
Ba câu không có được nói ra, ánh mắt Tiêu Cửu Phong nhàn nhạt nhìn Vương Thúy Hồng và Trần Thiết Xuyên, lại chậm rãi nói: “Vậy cô ấy thế nào, liên quan gì đến tôi? Chuyện của hai vợ chồng các anh, lại dựa vào cái gì mà đến trước mặt tôi ồn ào?”
Tiêu Cửu Phong lời nói đơn giản, nhưng sau khi nói ra lại sặc vào trong khí quản Trần Thiết Xuyên.
Nhưng hết lần này tới lần khác lời anh nói hình như rất có đạo lý, tuy rằng là ngụy biện, nhưng hắn nói không lại anh.
Cả người Trần Thiết Xuyên đều run rẩy, hắn cắn răng, nắm chặt nắm tay vang lên rắc rắc, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Phong, thở hổn hển như trâu.
Tiêu Cửu Phong vẻ mặt ngang ngạnh, trong mắt mang theo một tia ý cười, giống như là đang cười nhạo đối phương.
Tất cả những người xung quanh đều nín thở.
Đây là muốn đánh nhau rồi à, lập tức sẽ đánh nhau sao, vì Vương Thúy Hồng, cho nên Trần Thiết Xuyên muốn đánh một trận với Tiêu Cửu Phong?
“Đi, về nhà!” Trần Thiết Xuyên túm lấy cổ tay Vương Thúy Hồng, đột nhiên buồn bực quát: “Bớt ở chỗ này làm ông đây xấu hổ mất mặt đi!”
Nói xong lôi kéo Vương Thúy Hồng, cũng không quay đầu lại mà về nhà.
Lúc này mọi người lưu luyến không rời nhìn Tiêu Cửu Phong ở chỗ này, có chút tiếc hận, cảm giác cứ như vậy thiếu một hồi náo nhiệt để xem, nhưng mà cũng không còn cách nào, vẫn nên làm việc thôi.
Tiêu Cửu Phong quay đầu lại, nhìn ni cô nhỏ trốn sau lưng mình: “Nhìn cô sợ tới mức như vậy rồi kìa.”
Thần quang vội vàng nắm chặt cánh tay anh: “Người kia thật hung dữ. Dáng vẻ của Vương Thúy Hồng rất khổ sở.”
Tiêu Cửu Phong: “Cũng không liên quan gì đến chúng ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT