Sau khi bọn hắn đi, bên bờ ruộng chỉ còn lại Tiêu Cửu Phong và Thần Quang.
Thần Quang tiến tới: “Anh Cửu Phong, anh đang bàn bạc với người ta hả?”
Tiêu Cửu Phong vuốt một cây cỏ đuôi chó trong tay, gật đầu đáp: “Ừ.”
Thần Quang: “Có phải tôi đã quấy rầy các anh nói chuyện rồi không?”
Tiêu Cửu Phong: “Phải.”
Thần quang: “… Thế tôi gọi bọn họ trở về nhé?”
Tiêu Cửu Phong nhíu mày, ngậm rễ cỏ đuôi chó trong miệng: “Được rồi, đi về thôi.”
Thần Quang mím môi cười khẽ, ngoan ngoãn đi theo anh: “Vậy chúng ta về nhà!”
Về nhà nấu cháo ăn cơm, cô muốn ăn bát cháo gạo khoai lang thơm ngon.
Tiêu Cửu Phong thấy dáng người nhỏ bé yếu ớt của cô đang ôm theo bình nước của anh, thì trực tiếp cầm lấy, sau đó xách trong tay: “Mệt không?”
Thần Quang tưởng anh hỏi việc ruộng đồng: “Không mệt, một chút cũng không mệt, không phải là nhổ cỏ thôi sao, tôi nhổ rất nhanh. Mọi người đều công nhận thế, người ta nói cả hai người nhổ cũng không giỏi bằng tôi!”
Tiêu Cửu Phong đung đưa cỏ đuôi chó trong miệng: “Đúng là một đám dây dưa công việc!”
Thần Quang: “Hả? Dây dưa công việc?”
Cô chưa từng nghe qua cái từ này.
Tiêu Cửu Phong lười giải thích cho cô, giải thích nhiều làm gì? Ni cô nhỏ đơn thuần như vậy, chắc là lúc ở trên núi cũng bị bắt nạt phải làm nhiều việc, xuống núi vẫn khờ khạo như vậy, người khác lười cô chăm, giải thích kiểu gì cô cũng không hiểu.
“Đi thôi, về nhà.”
“Ừm!”
Tiêu Cửu Phong nhanh chân đi lên phía trước, Thần Quang từng bước nhỏ chạy đuổi theo, cảm giác có hơi hấp tấp.
Trong lòng cô cao hứng, nghĩ đến việc trở về lại có thể húp cháo đặc lại vui hết cả người, cảm thấy mình là người may mắn nhất trần đời.
Ngẫm lại mấy tháng trước, cô còn đói đến choáng váng cả đầu óc, tìm thức ăn khắp nơi, kết quả bây giờ có người đàn ông này cho cô ăn cơm rồi.
“Anh Cửu Phong, việc hôm nay tôi làm có được tính thêm ngày công không?” Thần Quang tính toán những điều nhỏ nhặt, nếu như vậy thì có thể xem như cô cũng không phải là ăn không ngồi rồi.
“Tính” Tiêu Cửu Phong không biết đang suy nghĩ cái gì, tiếng nói phát ra cũng hơi nhỏ.
“Ừm.” Như vậy, khi cô ăn cơm có thể yên tâm thoải mái rồi.
Đang đi, phía chính diện xuất hiện một người.
Đường làng cũng không rộng, phía trước có người đứng đấy cho nên buộc phải đi vòng qua.
Nhưng Tiêu Cửu Phong lại không đi vòng qua, ánh mắt của anh đơn giản mà nhìn đối phương, cũng không hề nói gì.
Thần Quang nhìn sang mới thấy lại là Vương Thúy Hồng.
Nơi khóe mắt Vương Thúy Hồng có một vết bầm, tóc rối tung rối mù lên không giống như lúc nãy, tóm lại nhìn rất chật vật. Cô ta đứng ở nơi đó, ngẩng đầu, dùng loại ánh mắt u oán nhìn Tiêu Cửu Phong.
Trong chớ mắt, trong đầu Thần Quang hiện lên một câu nói khi trước đọc được trong sách: Bội tình bạc nghĩa.
Tiêu Cửu Phong không nói gì nữa, nắm tay Thần Quang định dắt cô đi vòng qua.
Vương Thúy Hồng thấy được cảnh tượng này, nước mắt như muốn tuôn ra, chạy lại đứng trước chặn đường Tiêu Cửu Phong.
Thần Quang nhìn bộ dạng của Vương Thúy Hồng cũng giật mình không thôi.
Cô không hiểu Vương Thúy Hồng đang làm gì, tại sao lại có vết bầm nơi khóe mắt, càng không hiểu tại sao Vương Thúy Hồng muốn khóc.
Có vẻ như cô ta rất đau lòng.
Điều đó thậm chí khiến Thần Quang nghĩ lại, có phải cô đã làm sai cái gì rồi không? Trước đó, cô cố ý khoe khoang Tiêu Cửu Phong đối xử với mình tốt nhường nào trước mặt Vương Thúy Hồng có phải là hơi quá đáng không nhỉ?
Cô lén nhìn Tiêu Cửu Phong một cái, chỉ thấy vẻ lạnh lùng đến vô cảm trên mặt của Tiêu Cửu Phong, ánh mắt cũng lạnh lẽo khiến người ta nhìn không thấu, đáng sợ đến nỗi ngay lập tức dọa người ta không dám thở mạnh.
Cô cảm thấy không đúng, rất không đúng.
Tiêu Cửu Phong: “Thúy Hồng, cô như thế này là muốn làm gì?”
Giọng nói của anh có chút tùy tiện, xen lẫn vài phần lạnh nhạt.
Hô hấp của Vương Thúy Hồng lại càng nhanh hơn, cô ta cứ thế mà nhìn Tiêu Cửu Phong, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT