Sau khi được uống nước, Thần Quang cảm thấy cuối cùng mình cũng hết khát rồi, cả người cũng có sức hơn, cô lập tức cúi đầu nhổ cỏ tiếp.

Cô làm được một hồi, mấy người phụ nữ khác đã nghỉ ngơi cũng tới làm việc.

Ninh Quế Hoa ngồi bên cạnh nhìn cô, đột nhiên nói: “Sao cô không nghỉ tay một lát đi đã, làm liên tục như thế thì mệt lắm!”

Thần Quang lau mồ hôi một cái, khẽ cười: “Thật ra tôi vẫn chịu được mà…”

Ninh Quế Hoa thở dài nói: “Cô đúng là người chịu khó.”

Mấy người phụ nữ làm việc bên cạnh cũng đồng tình. Trong phút chốc, tất cả mọi người vừa nhổ cỏ vừa bắt chuyện với Thần Quang, chủ đề đương nhiên vẫn là vệ tinh xoay quanh ngôi sao Tiêu Cửu Phong rồi.

Một người phụ nữ nghe ngóng nói: “Vừa nãy hắn tới đưa nước cho cô uống rồi nói gì với cô thế?”

Thần Quang nhìn lướt qua bên cạnh, thấy Vương Thúy Hồng đứng cách cô một gốc đa, đang cúi đầu nhổ cỏ bên đấy, nhưng cứ nắm mãi một nắm cỏ, cũng không thấy nhổ lên, nhất định là cô ta đang lắng nghe động tĩnh ở đằng này đây mà.

Thần Quang suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Anh ấy khen tôi chịu khó, bảo tôi rất giỏi.”

Ninh Quế Hoa: “Còn nói gì nữa không?”

Thần Quang: “Còn nói là muốn tôi uống nước. Mà tôi lại đang khát, anh ấy đã để cho tôi uống thì tôi uống thôi!”

Ánh mắt ai cũng đổ dồn vào ấm nước trên lưng Thần Quang. Tất cả mọi người đều dùng bình thủy tinh để đựng rượu, giá rẻ mà lại tiện lợi, sau khi uống xong thì giữ lại cái bình. Loại đó nhất định không thể nào so sánh được với bình nước quân dụng bằng sắt kia của Thần Quang, có bình nước như thế nở mày nở mặt cỡ nào chứ!



Điều đáng nói đến, bình nước bằng sắt màu xanh kia là của Tiêu Cửu Phong, bây giờ lại đeo trên người ni cô nhỏ.

Ninh Quế Hoa bật cười: “Hắn đối xử với cô tốt nhỉ, chắc hẳn là Tiêu Cửu Phong rất yêu cô đấy!”

Nhưng mà Thần Quang cũng chỉ nói khoác, cho nên mặt mày cô chợt nóng lên, hơi chột dạ đáp: “Ừ, anh Cửu Phong đối xử với tôi rất tốt.”

Mấy người phụ nữ bên cạnh nghe được thì cười ồ lên: “Vừa nãy hắn cố ý rót đầy bình mới đưa tới cho cô uống, đây chắn chắn là rất thương cô đó!”

Cũng có người che miệng cười: “Các cô không để ý gì à, lúc nãy ni cô nhỏ tới đây nhổ cỏ, Cửu Phong bên kia cứ hở tí là ngẩng đầu lên nhìn, mặt hắn thì trông như chỉ nhìn thoáng qua thế thôi, chứ thực ra là cố ý nhìn cô vợ nhỏ nhà mình đấy!”

Mọi người nghe được cái này, lại càng cười to hơn, có người càng ngày càng bắt đầu trêu ghẹo, thậm chí có người bắt đầu đoán mò: “Đố các cô biết vì sao vừa nãy hắn lại hung dữ với cô vợ nhỏ nhà mình như thế, tôi vừa mới nghĩ ra luôn!”

Mấy người phụ nữ đều hỏi: “Sao sao, nói cho bọn tôi nghe với?”

Cô gái kia tự hào khoe một phát hiện mới, sau đó nói: ”Mặc dù cô vợ nhỏ có hơi gầy, nhưng mặt mày lại rất xinh đẹp. Cô xem mặt mũi người ta lớn lên trắng nõn thế này, mà mấy người đàn ông làm việc bên kia đâu phải đồ ngu, có ai mà không nhìn đến mức mắt muốn dính luôn trên người Thần Quang. Cô nghĩ Cửu Phong đứng đó mà lại không sốt ruột được sao? Bởi vì hắn không muốn để người khác nhìn vợ của mình đó!”

Chị ta vừa nói xong, mọi người cũng nhớ lại tình cảnh ban nãy, hình như là thế thật, cả đám lập tức ngộ ra chân lí, quay sang đánh giá Thần Quang, từng tiếng chậc lưỡi cảm thán vang lên.

Thần Quang nghe thấy vậy thì muốn mở cờ trong bụng luôn rồi, sao phải để ý nó là thật hay giả làm gì chứ. Dù sao sự hung dữ của Tiêu Cửu Phong vừa nãy đã tan thành mây thành khói bay đi du lịch rồi.

Cô âm thầm liếc sang Vương Thúy Hồng ở bên cạnh, chỉ thấy ánh mắt Vương Thúy Hồng xám xịt, cúi đầu xuống, nắm chặt một nắm cỏ trong tay như muốn giật cho nát cây cỏ kia luôn vậy.

Thần Quang thấy dáng vẻ kia của chị ta, thực sự rất muốn chạy lại nói một câu, chớ nên nhớ thương người đàn ông đã có gia đình làm gì, tôi mới là phụ nữ nhà họ Tiêu, cho dù có chết cũng muốn làm quỷ nhà họ Tiêu, chị không có cửa đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play