Thần Quang vừa nói dứt lời, tức thì mấy người đàn ông bên cạnh đều quay sang nhìn cô.

Mấy người phụ nữ đứng xem cũng nhìn nhau rồi che miệng cười.

Thần Quang bị cười đến xấu hổ, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Tiêu Cửu Phong.

Lúc đầu Tiêu Cửu Phong đang tập trung xử lí động cơ, đột nhiên nghe thấy một giọng nói ngọt ngào vang lên, tiếp đó là tiếng của một cô gái nói muốn lau mồ hôi cho mình.

Anh ngước mắt lên thì nhìn thấy cô.

Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn kia bị phơi nắng mà ửng hồng lên, chân mày kéo theo sự xấu hổ, làn môi hồng phấn, xấu hổ nhìn mình mang theo ý chờ mong.

“Ừ.” Có lẽ là dưới cái nắng gay gắt, bởi vì khát nước nên giọng anh cũng khàn đi.

“Được được!” Nghe thấy Tiêu Cửu Phong đã đồng ý, Thần Quang cũng không để ý người khác chê cười mà ân cần lau mồ hôi cho Tiêu Cửu Phong, lau mặt chà lưng xong còn nói nhỏ: “Anh Cửu Phong này, anh mặc áo khoác vào đi, nếu không sẽ bị cháy da đấy, trước đây tôi cũng bị cháy nắng rồi, đau lắm.”

Lúc đầu đột nhiên cô chạy tới nói muốn lau mồ hôi, lập tức ánh mắt mấy người đàn ông xung quanh đều đổ dồn về phía cô.

Lần này ở khoảng cách gần nên nhìn rõ ràng hơn lần trước. Mặt mày ni cô nhỏ này đúng là đẹp thật mà, xinh đẹp hệt như Hằng Nga trên cung trăng, đuôi lông mày ấy giống như phủ một màu hồng đào, tươi thắm đến bừng sáng, cái miệng nhỏ nhắn không biết là do ra mồ hôi hay là vừa liếm một cái mà lộ ra một lớp nước mỏng, hiện ra màu hồng đào sáng loáng.

Ni cô như thế này, cũng là vì quá gầy, chứ nếu không thì....



Tiêu Cửu Phong đột nhiên mở miệng: “Cô còn có chuyện gì à? Nếu không thì đi làm việc của mình đi.”

Thần Quang nghe xong chỉ cảm thấy giọng nói kia đúng là dữ dằn, cô tủi thân liếc mắt nhìn anh rồi nói: “Vậy tôi… cũng không có chuyện gì.”

Nói rồi lui dần về phía sau.

Mấy người đàn ông đứng một bên thấy dáng vẻ Thần Quang như sắp khóc đến nơi, thì thấy đau lòng, thậm chí còn dùng ánh mắt trách móc nhìn về phía Tiêu Cửu Phong.

Mặc dù cô vợ nhỏ này dáng dấp quá gầy, vừa nhìn đã không muốn nuôi, nhưng mà cô lại xinh đẹp thế kia!

Sao anh ta lại nỡ nói người ta như vậy chứ?

Tiêu Cửu Phong hơi lườm bọn hắn: “Mới đó mà đã không còn việc gì làm nữa rồi à?”

Anh chỉ đơn giản là liếc qua như vậy mà cũng sắc bén như dao, ai nấy đều vội thu ánh mắt lại, nhanh chóng làm việc.

Bất chợt thấy anh trở nên hung ác như thế, Thần Quang lại tiếp tục bị dọa đến lùi về phía sau mấy bước.

Lui dần đến chỗ mấy cô kia thì nhìn thấy mấy người phụ nữ đều dùng ánh mắt vừa thương cảm vừa bất đắc dĩ nhìn mình.

Lúc này vợ Tiêu Bảo Huy cũng ở đấy, cô ấy nhỏ giọng an ủi cô: “Không sao, tính tình chú họ của tôi xưa nay vốn đã thế, đừng chọc hắn thì thôi, hắn không phải cố tình nhằm vào cô đâu.”

Thần Quang gật đầu một cái: “Ừ.”



Lúc nói câu đấy, cô cũng cảm giác được có một ánh mắt giễu cợt nhìn mình.

Đưa mắt sang thì hóa ra là Vương Thúy Hồng

Vương Thúy Hồng hơi ngửa đầu lên, cười như không cười mà nhìn cô.

Cái vẻ kia hệt như đang nói với cô rằng, không có bản lĩnh thì đừng có phí sức làm gì!

Thần Quang cảm thấy rất chán nản, nhưng không có gì đáng nói, đành ngậm ngùi cúi đầu nhổ cỏ.

Này thì Tiêu Cửu Phong, này thì Vương Thúy Hồng, ta giựt, ta giựt!

Sau một hồi nhổ cỏ, Thần Quang mệt muốn chết, ngẩng đầu lên nhìn, thấy mấy người phụ nữ sau khi nhổ xong một đợt cỏ đã sang một bên nghỉ ngơi, ngồi xổm ở bờ ruộng, lần lượt lấy nước của mình ra vừa uống, vừa lau tay lau mặt.

Thần Quang liếm đôi môi khô ráp của mình, cô thấy mình cũng hơi khát.

Bị phơi trong cái thời tiết nóng nực này, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, chiếc khăn trùm đầu ở phía trên lại càng nhiều mồ hôi hơn nữa, nhưng cô nào dám lấy khăn xuống, lấy xuống rồi người ta sẽ chê cười tóc của cô mất.

Trong đầu đang suy nghĩ vừa nóng vừa khát, mới đứng lên Thần Quang đã cảm thấy lại càng nóng càng khát hơn nữa, cả người cô khó chịu, khát khô cả cổ, thế này chẳng khác gì vác nhiều kinh thư cùng một lúc, cô hận không thể lập tức ừng ực uống từng ngụm nước lớn.

Nhưng mà cô đâu có mang nước theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play