Tuệ An nhìn dáng vẻ bối rối của Thần Quang, cô ấy cũng đoán được phần nào, khẽ nói: “Hắn ta đối xử với em không tốt hả? Trời, chị biết ngay mà là sẽ như thế mà!”
Thần Quang: “Hả? Sao sư tỷ biết được?”
Tuệ An suy nghĩ một chút, vài giây sau mới nói tiếp: “Thật ra ban đầu là hắn dẫn chị đi, chị có thể cảm giác được vóc dáng hắn vô cùng cao lớn, thân thể vô cùng cường tráng, theo lý mà nói, đáng lẽ ta nên tìm người chồng có thân thể khỏe mạnh có thể làm việc, nhưng mà chị không thích kiểu người như thế này, đàn ông như vậy nói không chừng sẽ đánh phụ nữ, cũng không đủ quan tâm săn sóc, mà chị thì lại muốn tìm một một anh chàng đẹp trai.”
Cho nên lúc đó, lúc Vương Hữu Điền nói muốn đổi người, Tuệ An nghe tiếng người bên kia, cảm thấy âm thanh của người kia nghe dễ nghe hơn, trong lòng cô ấy cũng rất muốn đổi, sau đó bọn họ cuối cùng cũng đổi thật rồi, lúc này cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vừa rồi cô tranh thủ thời gian lén nhìn Tiêu Cửu Phong, vừa nhìn đã hít sâu một hơi.
Người đàn ông to lớn rắn chắc như vậy, không khác gì một khối đá, gả cho hắn ta mà không sinh con thì có mà bị hắn giết ở trên giường luôn rồi còn gì, vẫn là chồng mình tốt hơn!
Thần Quang: “… Anh ấy không có đánh em.”
Tiêu Cửu Phong không đánh mình, anh chỉ hung ác quát mình, như này thì không giống, Thần Quang cảm thấy vẫn phải nói rõ ràng cho sư tỷ hiểu.
Tuệ An: “Hắn ta vừa mới nhận em về, đương nhiên sẽ không đánh em, chờ quen rồi có thể sẽ đánh em đó! Em ngốc quá đi, vẫn nên cẩn thận mới tốt!”
Thần Quang ngẫm lại, gật nhẹ đầu: “Được ạ.”
Sư tỷ vẫn luôn thông minh hơn mình, ở đại đội sản xuất Hoa Câu Tử, người cô quen biết chỉ có mỗi sư tỷ, cô cảm thấy mình vẫn phải nghe theo chị ấy.
Tuệ An lại hỏi: “Hắn ta có cho em ăn cơm không? Em không bị bỏ đói đó chứ?”
Thần Quang nhẹ nhàng gật đầu: “Có, em ăn no lắm.”
Nghe được câu này, Tuệ An cũng vội gật đầu: “Chị cũng ăn no rồi, chắc là em không ngờ được, người đàn ông của chị đây đối xử với chị rất tốt. Anh ấy cho chị ăn cháo gạo lứt, mặc dù hơi ít, nhưng ít ra cũng có gạo! Anh ấy còn nói chờ hôm khác sẽ bỏ vào cháo thêm ít khoai lang khô, sẽ lên núi hái rau dại cho chị ăn.”
Thần Quang nghe xong thì hơi ngẩn người, nghĩ thầm Tiêu Cửu Phong cũng cho mình ăn cháo gạo lứt, số lượng cũng rất nhiều, vả lại cô đã ăn khoai lang khô, cũng đã ăn qua rau dại.
Chỉ là cô nhìn dáng vẻ vô cùng hứng khởi của sư tỷ, cuối cùng cũng không dám nói.
Cô sợ sư tỷ cảm thấy mình đã cướp đi rất nhiều cháo gạo lứt của chị ấy, như vậy thì rắc rối to.
Tuệ An kể tiếp: “Anh ấy rất thương chị, buổi tối hôm qua chị với anh ấy cùng ngủ trên một cái giường.”
Thần Quang vội nói: “Đúng rồi, buổi tối hôm qua em với anh ấy cũng ngủ trên một cái giường.”
Trên mặt Tuệ An có chút phiếm hồng, cô liếc nhìn Thần Quang: “Chị nhìn em như này, dáng vóc lại thế kia, sợ là hắn ta đã làm khổ em không ít nhỉ?”
Thần Quang cũng cảm thấy xấu hổ: “Rất tốt là đằng khác, giường nhà anh ấy rất lớn!”
Tuệ An không hiểu chuyện này với giường lớn hay nhỏ có liên quan gì với nhau nhưng vẫn nói: “Vậy chắc em cũng không dễ dàng gì, em còn chưa hiểu chuyện, đoán chừng bị dọa cho phát sợ.”
Thần Quang nghe lời này, cảm động không thôi, thầm nghĩ sư tỷ thật là hiểu mình: “Đúng vậy, thật là hù chết em, anh ta rất hung dữ!”
Trong lòng Tuệ An càng thêm chắc chắn, nhìn sư muội đáng thương này của mình lại thở dài, không khỏi đồng tình với cô.
Dù sao cũng là do số mệnh em ấy không tốt, gả cho người đàn ông như thế nào cô cũng không nhẫn tâm nói thẳng, Tiêu Cửu Phong kia đúng là hệt như bọn cướp đường ở dưới chân núi!
Ai biết trong lúc hai người đang nói chuyện, Tuệ An lại vô tình nhìn về phía cổng văn phòng đã nhìn thấy người đàn ông dáng vẻ như bọn cướp đường mà bọn cô vừa nhắc tới, cũng nhìn về phía bên này.
Ánh mắt sắc bén, quả nhiên vừa nhìn đã thấy hung ác!
Thần Quang nương theo ánh mắt của cô ấy nhìn sang, lập tức lo lắng: “A, không phải là anh ấy nghe thấy những lời chúng ta vừa nói rồi chứ?”
Lúc trở về từ văn phòng, Thần Quang vẫn không dám hé răng nửa lời.
Sư thái nói cô từ nhỏ đã ngoan ngoãn, rất trung thực, phải học chữ thì nhất định sẽ học chữ, phải niệm kinh thì nhất định sẽ niệm kinh, trước giờ đều không dùng mấy chiêu trò như các sư tỷ, chưa từng có ý nghĩ không đứng đắn.
Nhưng chỉ Thần Quang mới biết, không phải cô không có ý nghĩ không đứng đắn, mà là một khi cô có ý nghĩa xấu thì nhất định sẽ bị người khác phát hiện, cho nên cô mới sợ mà không dám làm.
Giống như hồi còn bé, cô định lấy kinh thư chép ngày hôm qua để đem ra qua mặt bà ấy, kết quả vừa lấy kinh cũ tới thì đúng lúc sư thái bước vào cửa, lúc ấy cô bị dọa đến nỗi mặt mày trắng bệch, suýt chút nữa thì quỳ luôn ở đó rồi.
Sau này cô đã cảm thấy mình không thể làm việc xấu, giở trò không đứng đắn nhất định sẽ bị phát hiện.
Cũng giống như bây giờ, vừa nói xấu sau lưng Tiêu Cửu Phong với sư tỷ thì đã bị anh nhìn thấy.
Nhìn vẻ trầm mặc kia của anh, nhất định là đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT