Sáng thứ 7 tuần này, Tiêu Chiến chỉ có một tiết học. Đừng hỏi tại sao thứ 7 còn phải đi học, hãy hỏi môn học tự chọn ác nghiệt của sinh viên y khoa ấy. Nhưng bản thân Tiêu Chiến lại rất thích giờ học đánh giá mỹ thuật vào thứ 7 này, cả lớp cũng chỉ có mình anh chọn. Các sinh viên khác đều cảm thấy việc này lãng phí thời gian, nhưng anh không nghĩ như vậy. Ngược lại, chính vì môn tự chọn và môn chuyên ngành khác biệt hàng vạn dặm, mới khiến Tiêu Chiến có cảm giác được thoát ly, không bị gò bó.
Anh chỉ còn một năm đại học, sau khi tốt nghiệp mỗi người mỗi ngã, dấn thân vào xã hội. Khi đó, cơ hội được chọn lựa những việc theo ý mình sẽ ngày càng ít đi. Nhân lúc vẫn còn thời gian, vẫn còn nhiều thứ có thể lựa chọn trải nghiệm, vì sao không theo đuổi thứ mình thích chứ?
Sau buổi học, Tiêu Chiến đi bộ về kí túc xá, đối diện với tủ quần áo số lượng phong phú nhưng đã mặc qua nhiều lần, có chút rầu rĩ. Các bạn cùng phòng xem ra đã đến thư viện, kí túc xá chỉ còn lại mình anh. Chọn tới chọn lui, cuối cùng quyết định mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh da trời, kết hợp với quần lửng xám nhạt cùng giày thể thao trắng, chuẩn bị đi ra ngoài. Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh vang lên, trên màn hình hiện chữ "Ba", Tiêu Chiến ấn mở loa ngoài.
"Alo? Ba."
"Tiêu Chiến, cuối tuần này con không về nhà sao?"
"Không đâu, đi lại phiền phức lắm."
"Nên về nhà nhiều hơn, mẹ thường hầm canh, ăn có thể bồi bổ sức khỏe."
"Được."
"Còn một chuyện muốn nói với con, liên quan đến mẹ ruột."
"......đợi đã."
Tiêu Chiến ngồi xuống ghế bên cạnh, điện thoại chuyển về chế độ cầm tay, anh yên lặng lắng nghe đầu dây bên kia nói chuyện. Mặt anh không thể hiện biểu cảm nhưng cảm xúc trong ánh mắt lại phức tạp. Có lúc mất kiên nhẫn cùng rối rắm, khi lại tức giận, cảm thấy buồn cười, cuối cùng chỉ còn lại bi thương. Đợi cha nói xong, Tiêu Chiến mới thấp giọng bảo: "Con muốn suy nghĩ thêm", sau đó liền cúp điện thoại.
Anh buông tay cầm điện thoại xuống bàn, tay kia cong lại, đỡ lấy sau gáy, khẽ thở dài.
Sau đó, Tiêu Chiến đứng lên, cầm lấy balo đang treo trên lưng ghế, đi gặp Vương Nhất Bác.
======
Mẹ ruột vì bị cha bắt gian tại trận mà bỏ nhà đi, khi đó Tiêu Chiến chỉ mới 1 tuổi. Cha đem anh về, đưa cho bà nội chăm sóc. Năm 3 tuổi bắt đầu đi học, cả trường mẫu giáo đều biết Tiêu Chiến không có mẹ, nên các giáo viên đặc biệt quan tâm anh. Nhưng với Tiêu Chiến mà nói, những gương mặt hòa ái, dễ gần ấy tựa như tấm gương phản chiếu toàn bộ sự đáng thương của đứa trẻ.
Khi còn nhỏ, anh chưa thật sự hiểu được khái niệm "không có mẹ". Cho đến một buổi sáng, anh khóc nháo không chịu đi học, bị bà nội hung hăng kéo tóc đau đến mức anh phải hét gọi "mẹ". Nhưng nghênh đón anh lại là một trận đòn dữ dội cùng với bà nội tức giận gầm lên: "Mày không có mẹ! Không được gọi mẹ!". Tiêu Chiến khóc lớn cầu cứu nhưng lại không có "mẹ" đến dỗ. Khi ấy, anh mới hiểu rõ mình với những đứa trẻ xung quanh khác nhau như thế nào.
Khi Tiêu Chiến học lớp một, cha rước mẹ kế vào cửa. Bà là một người phụ nữ tốt, rất có trách nhiệm chăm lo việc ăn uống, cuộc sống thường ngày, sức khỏe của Tiêu Chiến. Cũng có yêu cầu nghiêm khắc với việc học tập của anh. Để cân bằng mối quan hệ cha mẹ - con cái, 8 năm sau khi vào cửa, bà đã sinh thêm một đứa em trai.
Tiêu Chiến luôn nói bà là một người mẹ tốt, làm được đến mức này thật sự rất khó. Vì vậy, anh vô cùng hiểu rõ, bà từ đầu đến cuối cũng không thật sự yêu thương mình.
Anh thật sự hiểu được sự đau khổ và khó khăn khi phải chịu trách nhiệm mà không có tình yêu thương.
Cha trong điện thoại nói Tiêu Chiến còn một người anh trai cùng mẹ khác cha, đang sống cùng mẹ ruột ở thành phố G. Người anh đó tháng 9 sẽ kết hôn, muốn gặp Tiêu Chiến. Cha và mẹ kế để anh lựa chọn, đồng thời cũng thể hiện rõ những lo lắng.
Thật ra, vào năm Tiêu Chiến 3 tuổi, mẹ ruột có quay về tìm cha. Nhưng không phải vì Tiêu Chiến, mà vì muốn có một khoản tiền để phẫu thuật thẩm mỹ. Bà cũng đảm bảo với mẹ kế sẽ không bao giờ quay lại nữa.
"Cô có muốn gặp Tiêu Chiến không?"
Mẹ kế dè dặt hỏi.
"Không, tôi đang vội."
Người phụ nữ trang điểm diêm dúa, lòe loẹt hất tóc quay đi, tựa như chẳng có thời gian rảnh đâu mà đến thăm một con chó được người khác nuôi hộ.
Không phải chỉ cần có quan hệ huyết thống là có thể gắn bó sâu đậm. Yêu thương cho đến bây giờ vẫn luôn là điều rất khó nắm bắt. Tiêu Chiến trước giờ chưa từng cảm nhận được. Những người từng hẹn hò trước đây, sau khi chia tay đều hỏi anh: "Anh rốt cuộc có từng yêu em không?"
Tiêu Chiến cũng muốn biết mình đã từng yêu ai chưa, hay là nói, liệu bản thân có thể yêu ai được không?
Có lẽ vì vậy mà anh mới chọn nghề bác sĩ nhỉ? Nếu lỡ cả đời không thể yêu ai, ít nhất cũng có thể học tập mẹ kế, trở nên thành thục, có trách nhiệm hơn.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến không khỏi cười tự giễu. Cách cổng lớn học viện cảnh sát tầm 200 mét, anh vừa liếc mắt đã nhận ra bóng dáng của Vương Nhất Bác. Khi Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Chiến, hắn bước về phía anh với nụ cười nhàn nhạt trên môi. Vẻ đẹp đó quả thật như câu mất hồn phách người khác.
Tiêu Chiến cảm thán lần thứ mười ngàn, thật muốn có được em ấy a.
Vừa vào hè nhưng ánh mặt trời vô cùng gay gắt, dưới cái nóng 30 độ, hai người chỉ đi bộ tới phòng triển lãm của học viện Mỹ thuật bên cạnh thôi đã ướt đẫm mồ hôi.
"Bình thường em có đi xem triển lãm không?"
"Chưa từng xem qua."
"Vậy là em đến vì anh?"
"Em cảm thấy có thể xem thử, nhân tiện bồi anh."
Vương Nhất Bác cầm tờ rơi đặt ở lối vào của phòng triển lãm, chuyển ra sau lưng Tiêu Chiến, lặng lẽ giúp anh quạt gió. .
Truyện Teen Hay"Này Vương Nhất Bác, nữ sinh đều đang ngắm em kìa."
"Em cảm thấy đang ngắm anh thì có."
Kết quả, hai người chỉ mới đi dạo được một nửa đã liên tục bị cản lại xin phương thức liên lạc. Thậm chí còn bị một giáo viên mỹ thuật tóm lấy, thuyết phục làm người mẫu gì đó, dọa đến mức Tiêu Chiến phải nhanh chóng kéo theo Vương Nhất Bác chạy ra ngoài, trốn ở PIZZA HUT gần đó.
"Em tốt nghiệp xong sẽ nhận công tác ở thành phố G chứ?"
"Năm sau, em sẽ quay về thành phố H."
"Vậy à..."
"Anh còn muốn học nghiên cứu sinh đúng không?"
"Đúng là muốn thi nghiên cứu sinh, nhưng anh vẫn chưa quyết định địa điểm."
Lúc nói lời này, Tiêu Chiến cúi đầu nhấm nháp quả việt quất, đôi mắt to tròn trộm liếc nhìn phản ứng của Vương Nhất Bác. Đối phương cũng không tiếp lời, tựa như cảm thấy đây không phải chuyện cần cân nhắc.
"Không sao, thành phố G và thành phố H gần như vậy."
"Đúng vậy."
Tiêu Chiến thong thả cắn pizza trong tay, trợn mắt há mồm nhìn Vương Nhất Bác cho một miếng to khủng hoảng vào miệng, kinh ngạc không nói nên lời. Đang lúc cầm khăn giấy trên tay, anh cứ thế vô thức đưa lên giúp hắn lau sạch khóe miệng. Đến khi phản ứng lại, mới ngượng ngùng nhét khăn giấy vào tay Vương Nhất Bác, trừng mắt nhìn hắn.
Vương Nhất Bác vô cớ bị trừng cũng không tức giận, khóe miệng cong lên không cách nào hạ xuống.
Khi hai người rời khỏi quán, nắng chiều cũng đã sắp tắt, gió mát ban đêm thổi đến, cả hai chậm rãi trở về dọc theo con đường rợp bóng cây, cảm giác vô cùng thoải mái. Đến cửa học viện cảnh sát, Vương Nhất Bác xoay người đối diện với Tiêu Chiến.
"Từ tuần sau em sẽ ra ngoài thuê phòng ở một mình."
"Hả? Cũng tốt."
"Anh...nếu anh rảnh có thể đến cùng nhau chơi game."
Có lẽ là do mùa hè, hai má Vương Nhất Bác hiện lên chút hồng nhạt, khi nói lắp còn vô thức đưa tay ra sau nắm lấy chỏm tóc vốn đã cắt ngắn sau đầu.
"Được." Tiêu Chiến cúi đầu cười đồng ý.
Vương Nhất Bác và bạn cùng phòng kẻ trước người sau trở về kí túc xá. Hắn đang đứng sấy tóc, nhìn thấy bạn cùng phòng tiến về phía mình thì tắt máy sấy, hất cằm về phía đối phương.
"Cậu quen Tiêu Chiến?"
"Mới quen không lâu."
Vương Nhất Bác tựa người lên tủ, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, chờ đối phương nói tiếp.
"Tớ nghe nói anh ta là một đóa hoa của trường y, trước nay người tới theo đuổi chưa từng cự tuyệt ai, lúc đi học cũng trải qua vô số mối tình."
"Cậu làm sao lại đi cùng anh ta vậy?"
====//====
Mọi người thấy bác sĩ Tiêu hệ cần câu xuất hiện chưa nào? Nhưng Tiêu Chiến ở đây cũng là một người khuyết thiếu cảm giác an toàn ý 🥺