Bệnh viện số 3 là bệnh viện xếp hạng 3 của thành phố H, phụ trách phần lớn nhiệm vụ giảng dạy trong thành phố. Vì vậy, chuyện đào tạo trực ban của thạc sĩ so với các bệnh viện khác càng điên cuồng hơn. Hầu như mỗi thời khắc, các khoa ngành, khu nội trú đều đầy ắp bệnh nhân. Hơn nữa, chuyên ngành tiêu hóa của Tiêu Chiến còn là khoa "náo nhiệt" nhất bệnh viện số 3. Do đó, sau khi đến khoa này thực tập được 3 tháng, Tiêu Chiến chân chính cảm nhận được áp lực cao mỗi ngày: "cơm không có thời gian ăn", "mông chưa ngồi nóng ghế".

Sáng nay, Tiêu Chiến đến bệnh viện số 3 lúc 7h50, một bên cầm thức ăn sáng nóng hổi trên bàn, một bên nghe bác sĩ trực ca đêm bàn giao tình hình bệnh nhân. Gần nhà Lý Tinh Hà có một tiệm ăn sáng rất ngon, anh ta xung phong nhận việc giải quyết vấn đề bữa sáng cho Tiêu Chiến, ngoài ra còn lo lắng đặc thù nghề bác sĩ sẽ dễ dẫn đến bệnh đau dạ dày nên lúc nào cũng dùng hộp giữ nhiệt đựng đồ ăn đặt sẵn trên bàn. Mỗi lần nhìn thấy hộp cơm, Tiêu Chiến đều cảm thấy cảm giác trống rỗng trong lòng mình được thỏa mãn không sao giải thích được. Thật giống như khi Vương Nhất Bác đáp ứng vô điều kiện mọi yêu cầu tùy hứng của anh thời đại học vậy. Ví như, Tiêu Chiến biết rõ Vương Nhất Bác không thích ăn cay nhưng vẫn cố tình nói bản thân muốn ăn lẩu cay. Khi ấy, Vương Nhất Bác đều đồng ý không chút do dự.

Tiêu Chiến xem những hành động thế này là kết quả của quá trình yêu đương nồng nhiệt giữa tình nhân. Đối với anh, yêu đương tựa như một loại khuôn mẫu, có quy trình và các bước cố định, để đạt tới hiệu quả như mong muốn cần phải hoàn thành một loạt nghi thức. Sau khi đối phương làm gì đó cho mình, Tiêu Chiến luôn tìm cách đáp lễ lại, có như thế mới loại bỏ được cảm giác phiền não khó hiểu trong lòng. Như thể nếu không làm như vậy thì không phải là đang "yêu nhau".

Nhanh chóng giải quyết phần còn lại của bữa sáng, bác sĩ Tiêu bắt đầu xem hồ sơ bệnh án và kết quả xét nghiệm của những bệnh nhân mới nhập viện hôm qua. Sau đó, anh theo thầy hướng dẫn đi thăm khám các phòng, xem xét từng bệnh nhân một và tiến hành một loạt kiểm tra.

Hơn 9 giờ, vừa thăm khám phòng xong, còn chưa kịp viết dặn dò, Tiêu Chiến đã phải nghênh tiếp một đợt sóng bệnh nhân đến hỏi thăm về tình hình bệnh và kết quả xét nghiệm. Có người vừa vào đã hét lên: "Tại sao bác sĩ trưởng khoa lại không có ở đây?", có người nhìn kỹ bảng tên trên ngực áo của Tiêu Chiến, sau đó không khỏi lộ ra ánh mắt nghi ngờ. Hôm nay còn có một bệnh nhân xin về quê ăn Tết quay lại, yêu cầu xử lý tràn dịch màng phổi, lại còn mặt dày nôn nóng ở bên cạnh không ngừng hối thúc Tiêu Chiến.

Quay như chong chóng mãi đến hơn 12 giờ, Tiêu Chiến mới có thời gian ngồi xuống, vội vã gặm bánh mì. Còn chưa kịp kiểm tra wechat xem có tin nhắn của Vương Nhất Bác hay không, bệnh nhân hút dịch phổi lúc nãy đột nhiên ống không chảy nữa, Tiêu Chiến hai ba miếng gấp gáp ăn xong lại chạy sang kiểm tra. Vất vả một hồi, phát hiện là do ống dẫn bên trong bị nghẽn, rút ra một chút lại khôi phục như bình thường.

Sau xử lý xong bệnh nhân tràn dịch màng phổi, anh mới tranh thủ thời gian lấy điện thoại ra xem thử, khung trò chuyện wechat vẫn dừng lại ở câu "ngủ ngon" vào tối hôm qua. Dạo gần đây Vương Nhất Bác phải đi làm nhiệm vụ, nhưng cụ thể là nhiệm vụ gì hắn lại không nói. Tóm lại, việc liên lạc của hai người càng ngày càng ít, cho dù có nói thêm được vài câu, ngay sau đó đã không có hồi âm. Tiêu Chiến nhìn chằm chằm điện thoại ngẩn ra vài giây mới gửi đi một câu: "Anh ở đây rất bận, em thì sao?", rồi bắt đầu vùi đầu viết hồ sơ bệnh án. Còn chưa viết xong đã có thêm bệnh nhân đến, anh vội buông xuống hồ sơ trong tay, tiếp tục khám bệnh. Ba tiếng tiếp theo đều bận rộn trải qua với một loạt công tác xét nghiệm, kí tên vào bệnh án, kiểm tra kết quả xét nghiệm ban sáng, ưu tiên xử lý những ca bệnh đặc biệt.

Bệnh nhân nội trú đều có những khó khăn riêng, tiếng rên rỉ đau đớn không ngừng nối tiếp nhau vang lên. Không phải cảm thấy khó thở thì là tim đập nhanh, hoặc là không thể tiểu tiện, đại tiện... Tiêu Chiến đều phải xử lý tất cả.

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Tiêu Chiến vội vã trở về phòng làm việc, hăng hái viết báo cáo bệnh tình. Lúc này, có mấy người thân của bệnh nhân đến tìm anh, liên tục nói tiền nằm viện quá đắt, có rất nhiều kiểm tra và thuốc men khai khống. Bác sĩ Tiêu đành phải vừa viết báo cáo, vừa giải thích cặn kẽ về chính sách bảo hiểm cùng lương tâm của nghề y, thao thao bất tuyệt gần một tiếng đồng hồ, mấy người nhà đó mới nửa tin nửa ngờ rời đi.

Người nhà rời lúc hơn 6 giờ, bác sĩ trực ca đêm cũng đã đến nhưng công việc của Tiêu Chiến vẫn chưa kết thúc. Lúc sắp tan ca lại có người đến xem kết quả xét nghiệm, hỏi thăm bệnh tình. Đồng hồ điểm 7 giờ, Tiêu Chiến chào tạm biệt thầy hướng dẫn, cuối cùng đã có thể rời khỏi bệnh viện.

Bước ra khỏi tòa nhà, Tiêu Chiến hít sâu một hơi không khí trong lành bên ngoài, dường như tìm thấy một loại cảm giác mãn hạn tù được thả ra. Vừa nghĩ đến từ nay về sau, phần còn lại của cuộc đời đều trải qua như thế này cả ngày lẫn đêm, cảm giác ngột ngạt trong nháy mắt lại quay trở về.

"Tan ca à?"

Một chiếc Audi chạy vụt qua, dừng lại trước cổng, Lý Tinh Hà ló đầu khỏi cửa sổ, hét lên với Tiêu Chiến đang đứng cách đó vài bước.

"Đúng vậy, cậu cũng thế à?"

"Ừ, ăn cơm chưa? Cùng đi ăn không?"

"Bác sĩ Lý định bao tôi một ngày ba bữa sao?" Tiêu Chiến nói đùa.

"Hoàn toàn không thành vấn đề."

Lý Tinh Hà dáng người cao gầy, đối đãi với người khác rất nhiệt tình, tính cách còn hài hước có thể khiến người ta vui vẻ. Trong bệnh viện số 3 đã có không ít y tá âm thầm hỏi thăm chuyện của bác sĩ Lý đang học thạc sĩ. Ngay cả Tiêu Chiến bị cũng truy hỏi vài lần. Các cô ấy nói bác sĩ Lý đặc biệt chăm sóc bác sĩ Tiêu, hai người chắc chắn quan hệ rất tốt.

Nói Tiêu Chiến có thói quen tiếp nhận người khác đối tốt với mình cũng không hẳn, chi bằng nói anh cần người đối tốt với mình. Anh cho rằng bất cứ ai cũng đều sẽ như vậy.

"Thôi, tôi về nhà đây." Tiêu Chiến mỉm cười từ chối.

"Vậy để tôi chở cậu về, dù sao cũng thuận đường."

Giờ phút này Tiêu Chiến cảm thấy dường như đối phương có chút quan tâm quá mức, trong lòng không khỏi cảm thấy khẩn trương, một khi lo lắng lại bất giác lấy ngón tay sờ vào hai cái răng cửa.

"Tôi......"

"Lên xe đi, aiya tôi đang cản đường người ta này, cậu mau lên đi!"

Tiêu Chiến hơi mím môi, nhanh chóng ngồi vào ghế phụ. Dựa vào ghế mềm êm ái, anh vội vàng lấy điện thoại ra kiểm tra wechat nhưng không thấy Vương Nhất Bác trả lời. Tiêu Chiến theo bản năng hơi bĩu môi, chậm rãi đánh chữ gửi tin.

Lý Tinh Hà liếc nhìn ghi chú đặc biệt trên màn hình điện thoại cùng biểu cảm giận dỗi của Tiêu Chiến, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát, ngay cả ánh mắt cũng tối lại.

"Có hẹn rồi?"

"Hả? Không có, không có."

"Bạn gái sao?"

Không ngờ đối phương lại hỏi thẳng như vậy, Tiêu Chiến có chút sửng sốt, phân vân không biết có nên nói thật là bạn trai không.

"Không phải......"

Cũng may Lý Tinh Hà không hỏi thêm, quay đầu tập trung lái xe.

====

Khu đông thành phố H là một khu hộp đêm nổi tiếng, hằng năm đều chiếm vị trí thứ nhất trong danh sách đen của cảnh sát. Người đưa tin nói Đạt ca không giống những tên cầm đầu hung ác khác, mà giống như một người đàn ông trung niên bình thường, buổi sáng dè dặt đi làm, tan ca thì ngoan ngoãn về nhà. Vương Nhất Bác tiến hành công tác nằm vùng điều tra nhắm vào Đạt ca đã được hai tuần, ăn ở đều tại căn phòng thuê nhỏ gần khu đông. Hắn không dám trở về nhà của mình. Theo lý thuyết, hắn cũng không nên liên lạc với Tiêu Chiến.

Nhưng cảm giác nhớ nhung cứ như ma túy vậy, mà Vương Nhất Bác đã sớm nghiện rồi. Hắn nhớ Tiêu Chiến đến điên cuồng và thường mơ thấy những ngày tháng ngọt ngào hai người sống chung thời đại học. Nghĩ đến đây, trong con hẻm mờ tối, Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra. Nhìn thấy tin nhắn Tiêu Chiến gửi đến lúc trưa và chiều tối, trên khuôn mặt mệt mỏi hiện lên một nụ cười thả lỏng, hắn nhanh chóng đánh chữ, tắt máy rồi nhét trở lại thùng thư trong hẻm nhỏ.

"Bận đến mức không thèm tìm anh. Vương Nhất Bác, anh rất nhớ em......"

"Em cũng vậy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play