Coong...! Coong...! Coong...!

" Gì thế?!" Tiếng chuông ngân vang mang theo linh tính không lành, thành công kết thúc cuộc giao lưu hữu hảo của hai người bạn tốt

" Chết tiệt!" Charlos mở to mắt, rồi chạy như bay đến trước buồng lái, ánh sáng vốn đã tắt lịm đi một chốc trước đó trên cánh tay cô phút chốc bừng lên:" Mọi người!"

Vượt qua khoảnh yên lặng ngắn ngủi nặng nề như cả một năm... cơn bão thực sự đã kéo đến

Tất cả mọi thứ đều lâm vào hỗn loạn, thế giới bao trùm trong sự kinh ngạc, rồi bàng hoàng... và sợ hãi

Khi người già trở thành trẻ con và trẻ sơ sinh thành một người lớn tuổi

Khi đô thị, trở nên hoang tàn

Real Nightmare đã được kích hoạt

" Cái...?" Charlos mở bật cánh cửa vốn không có khóa, nhìn cảnh tượng trước mắt... rồi đứng như trời trồng

" Sao thế Charlos?" Erza cũng nhanh chóng đuổi kịp, lạc hậu hai bước theo sát đằng sau


Qua vai bạn mình, tóc đỏ cũng trông thấy cảnh tượng bên trong...

" Này... Cái này...?"

Yên lặng mất 3s

" Phì! Hahahaha!" Cả hai kẻ- vốn là chị lớn đấy- đồng thời dựa người vào khung cửa, bụm miệng cong eo cười chảy cả nước mắt

Mà bên trong buồng lái...

" Này đùa với tôi à!" Ông già Gajeel theo đúng nghĩa đen gào rít trong hơi thở thều thào như sắp xuống lỗ:" Đối với tôi... chừng này... chưa có ăn nhằm gì cả...! Nhớ đấy...! Chưa... ăn nhằm đâu!"

Nói không đủ được ba câu đã bắt đầu ho sặc sụa

" Đây không phải lúc diễn trò hề đâu!" Warren cau mày

"..." Eflman (chắc là vậy) liếc nhìn mớ cơ bắp cuồn cuộn bỗng xuất hiện trên người cậu chàng vốn gầy nhom, không nói gì

" Trời ơi!!!... Chuyện gì xảy ra với mình thế này?!" Wendy lướt nhanh mắt qua cả toa tàu, hoang mang cảm giác được hình như tầm nhìn của mình không đúng ở đâu rồi, tái xanh cả mặt như sắp khóc


" Wendy à, giờ cậu đã là một thiếu nữ rồi đó!" Carla đứng cạnh phải ngay lập tức giải thích cho cô bạn thân

Nhưng còn chưa khiến Wendy bớt sợ hơn miếng nào, Happy ở bên cạnh đã ngớ ngẩn cất lời

" Carla thì thành một con chồn rồi ha~" Tặng kèm với đó là cái giơ tay và giọng điệu đáng ăn đòn quen thuộc

Này mèo xanh! Tôi đã cố không quan tâm đến nó đấy! Carla liếc xéo

" Happy à, xem lại thân phận chó của cậu đi!" Và thỏ Lily thì không nhịn được bóc mẽ tên xanh lè

Nhìn quanh một lượt nữa, Gray đã biến thành trẻ con, Eflman trông mỏng như một tờ giấy và Ichiya lại nhòm cao lớn quá chừng...!

Charlos và Erza nhìn nhau, rồi lập tức cong người chuyển qua ôm bụng, đều có cảm giác mình sắp tắt thở vì cười đến nơi

" Ê hai cái bà kia!" Nhưng lúc này Gray cũng đã trông thấy họ, phồng má cáu kỉnh chạy tới:" Đừng có cười nữa! Mau nghĩ cách gì đi! Nhìn tụi tui này, thế này thì chúng ta còn đánh đấm gì?!"


Charlos nhìn bóng dáng bé xíu tới gần, nheo nheo con mắt tinh quái, rồi thò ra một ngón tay... nhấn xuống trán "bé Gray", thành công giữ cậu cách xa mình một quãng

"..."

" Này!!!" Tay ngắn chân nhỏ không ngừng vung vẩy

Tóc đen dài lại cúi đầu tiếp tục cười, hai bả vai không ngừng run rẩy

" Cái gì?!" Mặt Gray đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận la hét

Mà hai bà chị nhà cậu thì lại càng cười như được mùa, cười tưởng mất không khí nghẹn chết đến nơi

Ôi trời ôi trời! Nhìn bé Gray này! Dễ thương kinh khủng! Đến giận cũng dễ thương nữa!

Sao bà không tắt thở luôn đi đồ khốn?!

" Thế quái nào... mà hai người... không bị ảnh hưởng thế?" Gajeel run run giơ lên ngón tay già nua của mình chỉ về phía họ

" ..." Charlos nhún vai, đang tính ném cho cậu ta một câu đại loại như "do nhân phẩm"
" Chị Charlos! Chị Erza à! Kinana chị ấy..." Thì Wendy đã lo âu la lên, hoảng loạn tìm kiếm sự giúp đỡ từ một góc tường

Đôi tay đang sáng lên sắc xanh nhạt của Wendy không ngừng đưa dòng ma thuật hướng về cô gái tóc tím đang co ro thu mình lại đằng đó. Tuy nhiên, không hề có tác dụng nào xảy ra

Đúng như điều cô bé hoang mang. Trái với những ảnh hưởng mang lại sự thay đổi về diện mạo mà bọn họ nhận phải, tình trạng của Kinana càng nghiêm trọng hơn, chẳng những thế, nó còn rất... lạ

Cả người cô ấy cứ không ngừng bốc khói, làn da đỏ rực như bị bỏng nóng đến cháy rát và hai cánh tay vốn thanh mảnh thì bây giờ đang lan tràn những sợi màu tím sẫm chằng chịt chạy dài.

Thế nhưng, đó cũng chưa phải là tất cả, đôi mắt của cô ấy...

" Nó giống với... lần đó đúng không?" Warren nghi hoặc nghiêng đầu
Phải, đôi mắt của cô gái hiện tại- là một đôi mắt rắn màu xanh lục, dựng thẳng như lúc loài vật này chuẩn bị tấn công ai đó.

Nó khiến người ta có cảm giác không ổn, theo nhiều cách khác nhau

" Sẽ không sao đâu..." Charlos và Erza không tiếp tục đùa cợt. Họ thay đổi ngay tắp lự thành bộ dáng nghiêm túc thường thấy, đứng thẳng người chạy chậm về phía hai cô gái trẻ, rồi ngồi quỳ cạnh họ

" Được không?" Erza không quay đầu

" Được!" Charlos gật đầu, đưa tay chạm vào một bả vai đang run rẩy của Kinana

Ánh sáng bạc lấy cô làm trung tâm bắt đầu bùng lên như một cơn lốc, cơn lốc lớn nhanh, biến thành khổng lồ trong một phút chốc, rồi lan dần ra, nuốt trọn toàn bộ con tàu, đưa tất cả mọi người trở lại bình thường

"..." Không ai nói gì cả, vẫn lo âu nhìn cô gái đang co giật rêи ɾỉ vì đau đớn lẫn tầng mồ hôi nhạt nhẽo trên trán một người
Thời gian cứ thế trôi qua cho đến khi...

"..." Cặp mắt tím lần nữa mở ra:" Em... đã có chuyện gì xảy ra sao?"

Kinana nhìn những người vây quanh mình, hàng lông mi xinh đẹp không ngừng lay động, hoang mang lại mờ mịt mà hỏi

" Không sao, giờ thì em ổn rồi." Tất cả nhìn cô, không nhịn được thở phào một hơi, nụ cười tựa như lần nữa mang theo ánh sáng

Họ sẽ không thể chịu được mất, nếu như lại có một thành viên nữa gặp chuyện

" Chị có cảm thấy không khỏe ở đâu không chị Kinana?" Wendy vẫn có chút lo lắng

" Uhm, chị ổn rồi..." Kinana nhẹ nhàng lắc đầu:" Cám ơn em nhé Wendy."

" Không có gì đâu ạ."

...

"..." Erza nhướn mày nhìn Charlos. Mà bắt gặp ánh mắt của cô, tóc đen im lặng một chút, mím môi gật đầu rồi lại lắc lắc

Erza thở dài, cau mày có chút nghiêm trọng, nhưng vẫn vỗ vỗ lên vai cô bạn thân mấy cái
Chỉ cần có vậy, hai người đã trao đổi xong thông tin mà họ cần.

...

Đúng lúc này

" Còn chưa đầy 10 phút nữa chúng ta sẽ đến Thánh Đường Zentopia! Mọi người, hãy sẵn sàng! Men~" Ichiya lên tiếng thông báo

Và cùng với câu nói đó, tòa lâu đài xé mở tầng mây ngàn, đã hiện ra trước mặt họ

_______________________________

Tại thời điểm đó, Gildarts và Laki sau khi an bày xong cho "Michelle thật" cũng đã cấp tốc chạy tới, thành công đột nhập vào Thánh Đường Zentopia

Dễ dàng qua mặt đám lính canh mà không gặp chút ngăn cản nào, họ nhanh chóng tìm được ngài Tổng Giám Mục- người vừa hoàn thành bài phát biểu khó có thể tin trước toàn thể giáo chúng- cũng chính là người đứng đầu toàn bộ Zentopia.

Nhưng chẳng mất thêm bao lâu nữa để cả hai nhận ra điều kỳ lạ... ngài ấy, cứ lặp đi lặp lại một câu nói như một cỗ máy, và đôi mắt vốn phải sáng rọi thông thái kia, hiện tại chẳng hề có lấy một tia sáng.
" Ngài... Tổng Giám Mục?"

"..." Gildarts vung tay ngăn cản Laki đến gần ngài, bởi vì ông gần như đã chắc chắn biết chuyện gì đang xảy ra

Con rối

Tổng Giám Mục có cử động giống hệt như, không, chắc chắn là đã bị điều khiển. Điều này cũng phần nào nhắc Gildarts nhớ đến tình trạng mà cô con gái yêu của mình đã mắc phải- cái ông được nghe kể lại qua thẻ bài truyền âm

Tất cả chuyện này đều rõ ràng chỉ ra rằng chúng là do cùng một người gây nên

" Gildarts của miền Tây..."

Và kẻ thủ ác đã phải lộ mặt khi mọi bằng chứng đều đã bị tìm thấy- như những gì Lahar và Charlos nghi ngờ- hắn chính là kẻ từng xuất hiện ở nhà ngục giam giữ Oracion Seis trong quá khứ

Giáo Chủ Rapowant

_______________________________

" Ta rất nhanh, rất nhanh... không ai có thể bằng..." Racer nhếch môi, không ngừng tăng tốc, chỉ để lại phía sau mình vô vàn những tàn ảnh khiến chính hắn trông như có thể phân thân
Phải nói thật, tốc độ của Racer hiện tại đã chạm tới một cảnh giới phi thường, hạn mức tối đa của nhân loại bình thường

Phải, chỉ của một nhân loại bình thường

Nó đương nhiên không có ý nghĩa với quỷ

Cũng như đương nhiên, không có ý nghĩa với người thống lãnh linh hồn quỷ

Mirajane Strauss ở ngay sau hắn

Luôn luôn sát bên hắn, nhanh hơn hắn... tóm lấy hắn

Dù cho hắn có nhanh hơn nữa, tạm thời chiếm ưu thế... thì ưu thế cũng sẽ biến mất rất nhanh... cô ta nhanh hơn hắn...

Hắn sẽ bị bắt! Ánh mắt Racer dần dần co rụt lại, có một chút kinh hoàng, một chút sợ hãi và một chút hoảng loạn

" Tránh ra... tránh ra... tránh xa ta ra!!!" Racer bỗng khàn giọng la lên

Mà cũng chỉ vì một câu nói này, Mira thế nhưng thực sự dừng lại. Từ giữa bầu trời đen tối, cô gái tóc bạch kim yên lặng nhìn xuống kẻ đang khẽ run rẩy, đôi con ngươi xanh biếc có một tia sáng phức tạp lướt qua... cô dường như, đã biết tất cả
Trận chiến này, có lẽ không cần phải tiếp tục nữa

" Ngươi chỉ đang cố chạy trốn..." Racer nhìn người chậm rãi bước về phía mình, thậm chí không hề nghĩ đến việc phản kháng... bởi vì đứng trước mặt hắn bây giờ, có lẽ là vị quỷ vương ôn hòa nhất thế gian

Hắn không cảm thấy sợ, mà lại có cảm giác "được hiểu"

Thế giới này...

Có người có thể hiểu hắn... hiểu những thứ có lẽ chính hắn cũng không hề biết tới

" Ngươi đang chạy trốn điều gì?"

" Có lẽ chính là, bản thân ngươi chăng? Chạy trốn khỏi quá khứ... nỗi đau, nỗi tuyệt vọng... và cả sự sợ hãi..."

Racer hoàn toàn ngây người, ánh mắt đó...

" Một ngươi của quá khứ... giống như ta đã từng... ta có thể hiểu..." Giọng nói và cả ánh mắt của cô ta đều đượm một gam màu hồi ức, Racer bỗng giật mình nhận ra điều gì, hắn muốn cười...

Thật sự, là đã từng sao?

Racer thất thểu đứng dậy, quay người... cô thật sự hiểu mà... nó đâu thể nào...

" Không còn ai đuổi bắt ngươi nữa đâu." Giọng nói ấy lần nữa vang lên

" Ngươi không cần phải chạy nữa."

Và Racer khuỵu ngã, cô ta... chết tiệt...

Cô ta rất mạnh, nhưng đáng sợ nhất chính là... cô ta thật sự hiểu được tất cả...

Cô ta không có âm thanh như Erik... nhưng cô ta... vẫn cứ hiểu được...

Không, cô ta không cần âm thanh của Erik...

Chết tiệt mà...

Ta xin lỗi, Macbeth...

__________________________________

" Xin hãy giúp ta, ta biết cô là người duy nhất có thể."

"?" Charlos chợt mở bừng mắt, hoang mang nhìn về tòa lâu đài đã gần như ở ngay cạnh họ

" Sao vậy?" Erza quay đầu

" Có thứ gì đó ngăn chặn tớ liên lạc với Natsu và Lucy." Tóc đen cau mày, khoanh tay như tự hỏi điều gì
" Vậy chị Charlos, họ vẫn an toàn chứ?" Happy ngay lập tức sáp vô lo lắng

" Họ vẫn ổn, không sao đâu." Cô chị lớn hơn vươn tay xoa đầu cậu an ủi:" Tôi cảm giác được sự di chuyển của Natsu, có khi chốc nữa là vua phá hoại của hội chúng ta lại thu về một mớ khiếu nại với yêu cầu đền bù nữa đấy!"

" Thật sao chị?" Mắt Wendy lấp lánh

" Ừ, thật, tôi lừa mọi người làm gì." Charlos lắc đầu, rồi bỗng trầm mặc:" Chỉ là Lucy... tôi rất, không an tâm..."

" Tớ hiểu, những chuyện xảy ra với cái đồng hồ ấy dường như đều liên quan đến tinh linh ma đạo sĩ, nên mặc dù hiện tại Lucy an toàn..." Erza gật đầu, nhấp môi:" Chúng dùng mọi cách bắt cô bé đi, chỉ sợ là không đơn giản như vậy..."

"..." Charlos không biết mình có thể nói điều gì, cô yên lặng

Yên lặng để lén lút dò hỏi một kẻ khác
" Cậu là ai? Cậu muốn gì từ tôi? Tại sao cậu có thể xâm nhập vào đường truyền của Fairy Light?"

" Chị Charlos, chị yên tâm, chúng ta sẽ cố gắng hết sức!" Cánh tay bỗng bị một người khác kéo, Charlos cúi đầu ngẩn ra nhìn cô em gái nhỏ:" Chúng ta nhất định sẽ mang anh Natsu và chị Lucy trở về an toàn!"

" Wendy..." Charlos nhấp môi, rồi bật cười, trở tay nắm lấy tay cô bé:" Ừ, đúng vậy, chúng ta nhất định làm được!"

" Giao tất cho tụi này đi! Chúng tôi đã được Cana chắc chắn rồi đó!" Gray khoanh tay nhếch môi cười tự mãn:" Hơn nữa, ở đó còn có thằng mắt xếch nữa mà, bà chị chuẩn bị bị nẫng tay trên thì có!"

" Đó mới là đàn ông!"

" Gehihihi! Tên kỳ nhông lửa còn khỏe chán không phải sao? Nói xem lần này tôi có được đá đít hắn không?"

" Thật là..." Charlos cười lắc đầu

" Chị Charlos!" Kinana bỗng dưng cất tiếng, vô cùng cương quyết:" Em cũng sẽ làm được!"

" Này... cái này..." Charlos nghe cô nói, bỗng có chút lúng túng gãi má:" Nếu không..."

" Em làm được!" Cô gái tóc tím ghé sát lại, ánh mắt nhấp nháy nhấp nháy đầy quyết tâm

"..." Và Charlos lại không cản được nụ cười của mình:" Ừ, tôi tin em!"

" Hãy giúp họ, ta biết chỉ mình cô có thể, giúp giúp họ, làm ơn."

"... Tại sao lại muốn làm thế?"

" ...Cô không cần biết... cô gái kia, ta sẽ giúp cô bảo vệ cô ấy... làm ơn cô..."

" Được rồi, tôi cũng không có lý do chối từ..."

__________________________________

Chỉ sau đó một chốc lát, với sự trợ giúp của Coco và Hughes, Natsu một đường chạy thẳng đến chỗ của vị Tổng Giám Mục

" Gildarts!" Sau đó nhảy xổ vào giữa cuộc đấu của ông chú nhà mình với Rapowant, vô cùng hào hứng
" Ngươi... ngươi có mùi giống với hội trưởng Zero?" Rồi lại có chút hoang mang

" Hắn có phải Zero hay không thì ta không biết..." Gildarts nheo mắt:" Nhưng tên khốn này chính là kẻ đã điều khiển tâm trí ngài Tổng Giám Mục!"

Lúc đó Natsu cùng Gildarts đã không biết rằng, những lời này, qua khả năng thần giao cách cảm của Warren- đã tới được tai của nhóm Fairy Tail vừa thành công đột nhập vào giáo đường

Cũng thành công bị Byro nghe lỏm biết hết

Mà... chắc là họ có biết thì cũng không để tâm cho lắm đâu

" Vậy là ngươi đã điều khiển Tổng Giám Mục... có phải ngươi cũng đã dùng khả năng đó lên Michelle để lừa bọn ta đúng không?!" Natsu gầm gừ trong cổ họng, chẳng biết có ai chú ý đến hay không... sự hào hứng không thể hiểu được ánh lên trong đôi mắt của cậu ấy

Cả Charlos cũng không thể biết được rằng, ngoài cô, ngoài Mira, còn có một người nữa vẫn luôn tin tưởng vào tình cảm mà Michelle dành cho Lucy

Vừa tin tưởng, lại vừa hy vọng

" Nếu đúng thì sao?" Rapowant nhếch mép

" Thì ta sẽ cho ngươi răng môi lẫn lộn luôn!" Trên tay Natsu đã xuất hiện ánh lửa bập bùng

" Này, trước đó, ta cho rằng đây là trận đấu của ta." Đó là trước khi cậu bị Gildarts cản lại

" Gildarts! Này để lại cho tôi chứ!" Natsu càu nhàu

" Hai thằng ngốc... nếu đã muốn đánh..." Rapowant đẩy đẩy cặp kính mắt, cười nhạt nhẽo, rồi kích hoạt ngay dưới chân Laki vẫn chưa kịp hiểu được tình hình một bất ngờ tàn ác:" Vậy thì tự đánh đi!"

Con rắn độc xanh lè vươn ra thân mình từ ma pháp trận, đặt răng nanh sắc nhọn lên cần cổ trắng ngần của cô gái trẻ, chỉ cần một cái nhúc nhích khẽ khàng... và nó sẽ được nếm lấy mùi máu xử nữ ngọt lịm trên đầu lưỡi

Cái cách hèn hạ này... không hổ danh là Zero!
Nhưng...

" Thằng khốn, vậy thì còn gì vui nữa?" Một ma thuật đặc biệt đột ngột tập kích ngay sau lưng Rapowant, một ma thuật đã hoàn toàn cướp đi ma lực của hắn

Đó là... kẻ mà chính hắn cũng không ngờ tới:" Byro! Ngươi dám...!"

Trò khôi hài chưa bắt đầu cũng đã phải kết thúc. Và ngay sau đó, chẳng để hắn nói thêm điều gì- nhanh đến mức Natsu thậm chí không kịp nhìn thấy

Gildarts đã ra tay

Chỉ một đấm của ông ấy... cũng đủ để bộc phát một nguồn ma lực khiến bất cứ ai cảm nhận được đều phải rùng mình kinh sợ

Đây, mới chính là năng lực thật sự của "Gildarts miền Tây"- Át chủ bài của Fairy Tail!

...

" Họ đang đến đó, nee-san..." Tại phòng điều khiển toàn bộ tòa lâu đài, Michelle lặng lẽ nhìn vào hư không, thì thầm

" Bạn... ý em là Fairy Tail sao?" Cô gái tóc nắng nhướn mày

" Họ đến rồi... nhưng họ sẽ chết nhanh thôi..." Michelle vẫn tiếp tục lầm bầm

" Cô nói vậy là ý gì?" Và Lucy thì cau mày càng sâu

" Tất cả là tại chị đó nee-san... Họ rất yêu quý chị, vậy nên họ đều phải chết..." Michelle quay đầu nhìn chị gái thật sâu, rồi trầm trầm tường thuật:" Em sẽ không để ai có được chị đâu nee-san."

"Chị là của riêng mình em thôi."

"..."

" Michelle?" Lucy hoang mang thấy rõ

Cô bé đang nói gì?

Tại sao tôi không thể nghe hiểu?

__________________________________

" Natsuuuuu!!!"

" Cậu đây rồi, ơn trời!" Happy là người lao nhanh nhất trong cả đoàn người, bởi vì chỉ khi nào nhìn thấy cậu trai rồng lửa khỏe mạnh hăng hái, cậu mới có thể thật sự an tâm

" Đương nhiên rồi, đám đần ở đây thì làm gì được tớ chứ?!"

...Mà bị Natsu qua mặt ở khoản trí tuệ thì công nhận hết thuốc chữa thiệt!
" Wendy, em hãy chữa trị cho ngài Tổng Giám Mục." Erza nghiêm giọng

Nhờ có Warren, bọn họ đã gần như nắm được tất cả diễn biến đã xảy ra ở nơi này

" Vâng." Và đều đã có phân công trước đó

" Sao các ngươi dám đột nhập vào nơi linh thiêng này? Thật là một hội láo xược..."

" Byro!"

" Tên khốn...!"

Gray và Eflman lừ mắt. Nếu không phải tại hắn ngu xuẩn nghe theo mệnh lệnh của Rapowant phối hợp với Oracion Seis, Lucy và Natsu cũng sẽ không dễ dàng bị bắt đi như thế!

Đã vậy, dù đã biết sự thật, hắn vẫn như cũ chăm chăm ngăn cản bọn họ! Trước đó hắn thậm chí còn tấn công Christina!

Tên khốn nạn!

" Ahahahaha!" Đằng sau lưng họ bỗng truyền đến một thứ âm thanh rợn người

" Cho dù các ngươi có cố gắng ra sao thì cũng không chặn được Real Nightmare đâu!" Dù bị dính chặt lên nóc nhà rồi rơi xuống nhếch nhác như một con sên, Rapowant vẫn cười to điên dại:" Thế giới này đã đến này lụi tàn rồi! Sức mạnh ma thuật tạo nên Zentopia và tòa Thánh Đường này cũng tương tự như sức mạnh tạo nên Vô Hạn Thời Kế, từ xa xưa người ta đã gọi nó là Lâu Đài Vô Hạn..."

" Trong lễ kỉ niệm 100 năm sắp tới của Zentopia, Vô Hạn Thời Kế sẽ được giải phóng toàn bộ năng lượng, đó là năng lượng ma thuật được hấp thụ suốt cả 100 năm, không gì có thể ngăn cản được!"

" Các ngươi cứ ở đó mà chờ đi! Chờ ngày tất cả các ngươi cùng xuống địa ngục!"

" Đồ điên!" Gray tức mắng

" Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến chị Lucy chứ?" Wendy cau mày, vẫn không thể hiểu được

" Bởi vì cô ta là người sở hữu gần như toàn bộ chìa khóa của 12 cung hoàng đạo, là người mở ra cánh cổng dẫn đến thế giới khác, và sở hữu một nguồn ma thuật to lớn..." Rapowant nhìn cô bé một lát, rồi thì thầm

"..."

" Vô Hạn Thời Kế bị phong ấn bởi một Pháp sư tinh linh, thì cũng chỉ có thể được mở ra bởi một Pháp sư tinh linh..." Macbeth ở một nơi khác cười nhạt
Theo cái cười nhạt đó, Rapowant bắt đầu gào rít trong đau đớn và không thể tin

Hắn đang biến mất

" Không! Sao có thể?! Không!!!"

Hắn cứ tưởng hắn chính là kẻ đứng sau mọi chuyện, khơi mào mọi thứ

Hắn cứ nghĩ hắn mới là chủ mưu

Nhưng không, hắn chỉ là một con rối không hơn không kém, chỉ là một công cụ

Một công cụ sắp phải bị vứt bỏ, một công cụ hoàn toàn không có được trái tim của riêng mình

" Thật thảm hại..." Đến cuối cùng, kết thúc của hắn cũng chỉ có thể đổi lại một câu cảm thán của kẻ thù

Mà lý do cho sự điên cuồng của hắn, cảm xúc và du͙ƈ vọиɠ của hắn... liệu có phải thực sự là của hắn hay không?

Câu trả lời, đã không ai quan tâm, cũng không ai cần biết nữa rồi...

"..."

" Không chỉ Rapowant..." Byro nhìn chằm chằm vào chỗ trước đó còn là vị giáo chủ, giờ chỉ còn lại một nhúm tóc, yên lặng một hồi lâu, rồi ngẩng đầu:" Cuối cùng, bọn ta cũng đã biết được con đường mà ta nên đi..."
"...Bọn ta phải cứu thế giới này. Và để ngăn chặn Vô Hạn Thời Kế, bọn ta buộc phải gϊếŧ chết cô gái tên Lucy đó!"

" Bước qua xác ta đã!" Natsu lập tức tặng cho hắn một đấm thẳng mặt, tuy rằng không thành công

Cậu bị đánh bay chỉ trong một đòn, nhưng Gildarts ngay lập tức chắn trước mặt cậu nhóc và Byro, điềm tĩnh:" Ta có chuyện phải giải quyết với tên này, còn nhóc mau đi cứu Lucy đi."

"..."

Natsu gật đầu, ngay lập tức muốn rời khỏi

Nhưng Fairy Tail hoàn toàn không ngờ tới, Samuel đã nghe được toàn bộ câu chuyện, cũng đã nghe được quyết định của Byro

Cậu quyết định hoàn thành nó

Và họ không hề có thời gian để tiếp tục chần chờ, đuổi theo!

" Này, bà chị kia đâu?" Natsu vừa chạy vừa huých huých Gajeel vài cái, nhỏ giọng

" Mày hỏi ai?" Cậu bạn sắt quay đầu trợn trắng mắt
" Còn ai nữa, cái bà đen xì..."

" À, bà cô ấy đang phải lo vụ khác ngoài kia, không có vào..."

" Hử? Hôm nay bà chị ấy tốt tính vậy luôn? Không bật cả Fairy Light?" Natsu chớp chớp mắt cười tươi rói:" Hết sảy con bà bảy!"

" Mơ đi cưng, mày mà để bị thương ra vấn đề gì là bà ấy lôi cổ mày ra ngoài ngay tắp lự, bà cô ấy bảo thế đấy!" Gajeel mắt lé dập tắt nụ cười của thằng bạn

" Cái gì?! Bà chị ấy dựa vào cái gì?!" Quả nhiên, đầu lửa nhảy dựng lên phản đối

" Dựa vào bà cô ấy xài được Fairy Light, mà mày thì không!"

"..." Natsu phồng má, hết đường hạnh họe nên im thin thít

" Rồi biết, vậy để chú ý hơn..." Cuối cùng, buồn thiu giơ cờ trắng đầu hàng trong nụ cười khinh khỉnh của thằng bạn

_________________________________

" Hắt xì! Hắt xì!" Ở bên ngoài Lâu Đài Vô Hạn, có một người dang rộng đôi cánh bạc không ngừng hướng đỉnh tòa tháp bay tới, thỉnh thoảng lại đưa tay dụi mũi khụt khịt:" Quái, ai mà cứ nhắc mình hoài vậy cà?"
" Cảm ơn, ta đã rất mừng vì cô chịu giúp..." Giọng nói vang lên mang theo một chút non nớt của trẻ nhỏ, dù người nghe thì biết rõ, tuổi của cô chắc còn không bằng số lẻ của tuổi cậu ta

" Không có gì, tôi cũng được lợi trong việc này mà." Charlos vén mớ tóc lòa xòa trước trán, mỉm cười

" Bạn cô... họ sẽ không sao chứ?" Người kia có vẻ chần chừ

" Đó là đương nhiên rồi!" Nghe câu hỏi ấy, Charlos dường như đang nghĩ tới điều gì, nụ cười trên môi càng ngày càng kiêu ngạo:" Nếu không có mối nguy hại của Vô Hạn Thời Kế, cả Oracion Seis và Legion đều không thể cản được họ!"

" Cậu không biết, chúng tôi có Gildarts, có Titania Erza, có tam long Natsu, Gajeel và Wendy, có Thú Hồn Eflman và cả một trong những băng ma đạo sĩ tài ba nhất là Gray! Họ chính là những ma đạo sĩ mạnh mẽ nhất! Và Fairy Tail sẽ không chịu thua bất kỳ một kẻ nào!"
" Có bạn bè... thật tốt..." Giọng nói kia bỗng trầm đi thấy rõ

Charlos đã đặt chân lên đến nơi cao nhất của tòa lâu đài, quỳ một chân xuống lớp thép cứng, nghe câu này, cô bỗng nhiên bật cười

" Vậy cậu có muốn làm bạn của tôi không?" Từ nơi đây, ánh bạc bắt đầu chảy xuôi xuống toàn thế giới

" Tuy rằng thời gian chúng ta ở cạnh nhau có lẽ sẽ không có quá nhiều..." Công việc đã bắt đầu, những nơi bàn tay Charlos lướt qua, vô vàn những ký tự tối nghĩa xuất hiện. Rồi theo từng cú phất tay, chúng dần liên kết lại thành những cụm rối rắm mà chẳng mấy ai có thể hiểu được:" Nhưng tôi có thể ở bên cậu cho đến khi tất cả chuyện này kết thúc..."

" Chúng ta có thể tán gẫu lung tung gì đó, cậu cũng có thể nhìn thấy rất nhiều nơi từ ký ức của tôi..." Ánh bạc lập lòe như muốn đốt cháy những đám mây đen, giọng nói của cô ấy lại mang theo hơi thở khiến người ta yên bình đến lạ:" Tôi đã đặt chân đến rất nhiều vùng đất đấy, có nơi rất đẹp, cũng có những nơi rất quái đản!"
" Hãy để tôi đưa cậu đi, một chuyến tham quan ngắn hạn đặc biệt!"

Cô ấy cứ mãi luyên thuyên như vậy một hồi nữa, cho đến tận khi ma pháp trận cuối cùng cũng thành hình, lấy chính cô làm mắt trận, khởi động thứ sức mạnh không cách nào đo đếm

Vậy mà người bạn kia chẳng hề để ý đến nó, cậu chỉ ngẩn ra nhìn nụ cười của cô dưới ánh trăng, trông mong nhìn những cơn gió lăn tăn trên mái tóc dài, rồi không kìm được khóe môi mình:" Cảm ơn."

" Đừng khách sáo, nhưng tôi sẽ coi như đó là sự đồng ý..." Gió trên này chẳng mấy ôn hòa, nhưng dường như lại rất thoải mái

" Vậy, chúng ta bắt đầu thôi nhỉ, bạn tôi?"

__________________________________

" Doranbalt! Nhanh lên! Bên này vẫn còn người dân chưa kịp di chuyển!" Phía trên bầu trời, trận chiến không thể ngăn cản

Phía dưới mặt đất, những người bình thường hơn cũng không thể ở yên. Mà sơ tán họ, là tất cả những gì mà Lahar và đội của anh có thể làm hiện tại
Đưa họ đi xa hơn, rời khỏi cuộc chiến, tránh xa tất cả những tên bay đạn lạc

Thân ảnh Doranbalt vẫn không ngừng ẩn hiện, anh quay cuồng trong sự di chuyển của chính bản thân, tiếp cận một người, rồi lại một người...

Chỉ có đến lúc khung cảnh nơi đây gần như ổn thỏa, mới dám dừng lại bước chân mình, tìm đến bên cạnh người đồng đội, rồi mỉm cười trêu chọc:" Cậu tin tưởng cô ấy ghê nhỉ? Tôi cứ nghĩ hai người không hợp nhau."

" Chúng tôi không hợp thật, nhưng lời nói của cô gái đó có trọng lượng cũng là sự thật!" Lahar thu hồi tầm nhìn của mình khỏi bầu trời, đẩy đẩy cặp kính mắt:" Cô ta đã nói sẽ xóa bỏ ảnh hưởng của tòa tháp... nên tôi tin cô ta..."

" Nếu dám lừa tôi... lần sau tôi thề sẽ gửi về cho cô ta mớ giấy khiếu nại tính bằng tấn!"

" Này, ôi trời..." Doranbalt bật cười to vỗ vai anh:" Rồi rồi, đi thôi, chúng ta lượn vài vòng nữa xem có bỏ sót người nào không rồi để cả đội rút dần đi, chỗ này cũng không quá an toàn..."
" Ừ..." Lahar gật đầu, lướt nhanh bầu trời phía trên con quái vật khổng lồ kia một thoáng chốc rồi quay người:" Đi thôi."

_________________________________

" Wendy, đừng cố quá, như vậy không tốt đâu!"

" Hay là cậu nghỉ ngơi một chút đi nhé, chúng ta tiếp tục sau được không?"

Carla và Happy nhìn ánh sáng tắt lịm trên tay cô gái nhỏ, lo lắng cất lời

Bởi vì không thể mặc kệ ngài Tổng Giám Mục, mà họ thì quá cần thông tin, nên Fairy Tail đành phải nhờ cậy tất cả chuyện này lên vai cô em gái nhỏ.

Đây cũng là lần đầu tiên, Thiên Long phải dốc toàn lực chữa trị cho một người lâu như thế, cẩn thận tỉ mỉ đến từng giây một

Họ thật sự rất sợ, cũng rất lo, sợ rằng cô sẽ đi quá giới hạn của mình

" Tớ ổn mà, đã xong rồi!" Nhưng Wendy chỉ thở phào lau đi tầng mồ hôi mỏng trên trán mình, rồi mỉm cười rực rỡ
"?" Không ai kịp phản ứng

" Xong rồi sao?" Thế rồi, Happy tròn mắt

" Tuyệt quá! Cậu tiến bộ hơn rất nhiều đấy!" Carla cũng vô cùng ngạc nhiên về sự thay đổi, bởi dù sao cô cũng chưa bao giờ rời khỏi người bạn đồng hành của mình đủ để gọi là lâu cả, chuyện này...

"..." Wendy trông có vẻ rất hạnh phúc với lời khen, nhưng cô bé lại khẽ lắc đầu:" Tớ chỉ tích lũy kinh nghiệm thôi, dù sao thì..."

" Ngài Tổng Giám Mục, cũng đã thoát khỏi ma thuật đó rồi."

"..."

" Cô ấy giải trừ nó, đồng nghĩa với cứu sống Tổng Giám Mục..." Trong lúc mọi người còn đang trầm trồ về kỹ năng của cô gái nhỏ, một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu Happy:" Giải trừ... đồng nghĩa với cứu sống..."

" Tớ biết rồi!"

...

" Bạn cô... họ đã nhận ra rồi đó Charlos." Tại nơi cao nhất của tòa lâu đài bay, bên cạnh bóng người ngồi thẳng, dường như ta có thể thấy được thoáng qua một thân ảnh bé nhỏ khác vung vẩy đôi chân mình
Bóng dáng rất mờ, dường như sắp tan vào cơn gió

" Ừ, mà mặc dù họ không nhận ra đi nữa, tôi tin họ cũng sẽ làm như vậy..." Charlos chống cằm, mỉm cười:" Nhưng vẫn phải nói, Fairy Tail của tôi không những dũng cảm, mà còn rất thông minh đúng không?"

" Coi cô kìa, lại muốn mở phường nhuộm rồi à?" Giọng nói vang lên mang theo ý cười như có như không

" Huh? Không, đây là tự hào, là tự hào mà!"

Bởi vì khi khởi động lại Vô Hạn Thời Kế, Oracion Seis đã sử dụng "Sinh thể kết ấn thuật" để vẽ lên những dấu ấn trên các bộ phận nhằm thuận lợi cho việc điều khiển sau này, chúng cũng vô tình, tạo ra một nhược điểm cho tòa lâu đài Vô Hạn.

Chính chúng, Tân Oracion Seis

Chỉ cần đánh bại toàn bộ, xóa đi dấu ấn chúng đã để lại

Thì tòa lâu đài này tuyệt đối sẽ phải ngừng hoạt động

" Họ làm được mà đúng không?"

" Hãy nhìn nhé, Vô Hạn..." Charlos chỉ mỉm cười, nhẹ lau đi tầng mồ hôi trên trán mình, cố gắng điều hòa nhịp thở cứ tăng dần:" Đây chính là, niềm kiêu hãnh lớn nhất của tôi..."

" Niềm tin lớn nhất mà thế giới này sở hữu..."

" Ý chí và tiềm năng vô hạn của loài người."

Bóng người mờ ảo ngẩn ra một thoáng nhìn sống lưng thẳng tắp, cậu cảm nhận được, một nguồn năng lượng khổng lồ sôi trào trong thân thể cao gầy ấy

Đánh mắt từ đây, dù bầu trời vẫn là một màu đen u ám, nhưng tiếng khóc la sợ hãi dường như đã lặng dần

Chỉ còn con tàu khổng lồ bị bọc vào lớp tráng bạc này là còn lơ lửng trong đêm đen, tựa như... tựa như một mặt trăng nhân tạo vậy... thật ôn hòa...

Tất cả, là nhờ có cô gái này

" Vậy sao... ta sẽ nhìn thật kỹ nó..."
Khắc sâu kỳ quan này vào lại ở những giây phút cuối cùng ta còn tỉnh táo...

__________________________________

" Thế tóm lại là, chỉ cần đập ra bã tụi kia thôi hả? Dễ hiểu ghê, từ đầu vậy luôn đi cho nhanh!" Gajeel vừa chạy vừa nghe một hồi phát hiện mới nhất của nhóm Happy, lập tức nhe răng cười

" Ờ đơn giản mà dễ hiểu, đây mới là hết sảy!" Gray gật gù đồng ý

" Chiến lược đơn giản mà hiệu quả!" Erza cũng tán thành

" Đây mới là đàn ông!"

" Nóng hết cả người lên rồi!" Natsu kết luận càng đơn giản không kém

Ngay lúc này

" Đừng có làm ta cười chứ?" Một bóng người chễm chệ đứng trên đầu bọn họ nhìn xuống, cười khinh khỉnh:" Ta có thể nghe thấy đấy..."

" Cobra?!"

" Nỗi lo âu của các ngươi, sợ hãi... tuyệt vọng..."

" Để tên này cho tôi đi!" Natsu ngay lập tức quyết định, dù cậu càng muốn đi tìm Lucy, nhưng tên này cũng là một kẻ rất nguy hiểm

Ít nhất... cậu có kinh nghiệm của lúc trước giúp đỡ

Nhưng Cobra lại có vẻ như đã lựa chọn được đối thủ của mình:" Chú em đã sau đi, trước đó..."

Cơ mà, hắn chắc chắn là không có cách nào nghĩ ra được

" Khoan đã, mau dừng tay!" Có một bóng người bỗng nhiên xuất hiện từ đằng xa, rất nhanh đã ở đối diện, dang rộng hai cánh tay mình trước hắn:" Em... em mới là đối thủ của anh!"

" Kinana?! Cô làm gì vậy?!"

" Lùi lại, Kinana!"

" Không! Đây là quyết định của tôi!" Nhưng mặc kệ những âm thanh lo lắng xung quanh, cô gái tóc tím vẫn kiên quyết đứng đó, cố gắng chậm lại hơi thở dồn dập vì hoạt động quá sức của mình, giọng khẳng định:" Mọi người hãy đi trước đi! Tôi sẽ không sao đâu!"

" Kinana!" Đùa gì vậy?! Cô ấy thậm chí còn hoàn toàn không thể sử dụng ma thuật!!!
" Đi mau! Lucy còn đang chờ mọi người đấy!"

" Nhưng..."

" Được rồi mọi người, ở đây để lại cho cô ấy đi, sẽ không có chuyện gì đâu." Một giọng nói điềm tĩnh bỗng vang lên trong đầu họ:" Tôi bảo đảm."

Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người của Fairy Tail hai mặt nhìn nhau chần chừ giây lát, rồi đành cắn răng chạy đi

" Nhất định phải cẩn thận đấy!"

"..." Kinana không đáp lại, chỉ yên lặng nhìn người duy nhất trong tầm mắt mình, không ngừng hít sâu củng cố tinh thần

" Gan nhỉ? Kinana đúng không?Một người thường như cô chạy đến đây làm gì? Còn dám chắn trước mặt ta? Cô không muốn sống nữa à?" Cobra cười lạnh nhạo báng, nhưng có lẽ chính hắn cũng đã nhận ra

Một cảm giác rất lạ đang bùng lên trong hắn khi nhìn thấy cô ấy, đủ mạnh, để hắn không lập tức bóp chết cô như một con kiến, hắn thừa sức làm thế, dù sao cũng không phải lần đầu

Cảm giác này là gì?

" Là anh đúng không?" Vào lúc này, Kinana mới có thể mấp máy đôi môi, hỏi ra câu hỏi mà cô đã luôn muốn biết:" Người đã luôn gọi em..."

" Chính là anh có phải không?"

_________________________________

Ờ thì là, tui ngoi lên đăng chương mới xong chuẩn bị ngụp lặn tiếp:)))

A.S

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play