" Lucy"
Những "vì sao" sau khoảng khắc ngự trị ngắn ngủi, cuối cùng cũng phải biến mất. Trả lại bầu trời cái vẻ trong veo bao nhiêu năm vẫn chẳng đổi thay, để ánh trăng chảy xuôi khắp thế gian lặng thầm...
Charlos thở phào như trút được gánh nặng. Cô rất săn sóc choàng lên bờ vai gầy của cô gái kia một chiếc áo khoác mỏng, rồi mới nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh chủ nhân của bầu trời đêm ấy.
Trong không khí, như có thứ gì nhẹ cựa mình chuyển động...
Còn Charlos chỉ hơi cong khóe môi lên một chút, độ cong nhẹ đến tưởng như không, cũng giống như giọng nói du dương ấy, thật bình tĩnh tan đi, lưu lại đơn giản là một sự tường thuật:" Jude từng nói, ông ấy muốn những thứ này có thể trở thành một mảnh ghép nhỏ trong cuộc sống của em..."
Tội lỗi và sự vô tâm của Jude trong quá khứ, em biết... ông ấy cũng biết... không ai có thể phủ nhận, càng chẳng có cách nào xóa bỏ...
" Một mảnh ghép... sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình hơn cả ông ngày trước..."
Thế nên, người đàn ông đó- cho dù với vai trò của một người cha, ông ấy cũng chưa bao giờ trông mong em tha thứ hoàn toàn...
Ông ấy, chỉ thầm cầu nguyện...
Cầu nguyện rằng, hai cái tên Jude và Lucy... đừng bao giờ trở thành hai đường thẳng song song... những kẻ đơn thuần lướt qua trong cuộc sống của người còn lại...
" Một mảnh ghép... mà tương lai khi nhắc đến nó, em sẽ hạnh phúc hơn cả bây giờ..."
Cầu nguyện rằng sự cố gắng... không bao giờ trở nên quá muộn màng...
Tôi chỉ là một người đứng ngoài của câu chuyện... chỉ nghe, và đơn giản là biết...
Món quà cuối cùng của người cha gửi đến cô con gái nhỏ- cái tên nó được gọi từ khi sinh ra, đã lỡ mang theo một chút đau thương man mác trong mình...
Nhưng nếu, chỉ là một cái "nếu" bâng quơ mà thôi, nếu chúng ta thay thế lấy một từ- để món quà trở thành "lời chúc phúc mà cha gửi đến cho con gái", cái tên nặng nề kia, chắc sẽ mơ mộng hơn một chút chăng?
Có lẽ... ai biết được... ai đó nhấp môi...
Chỉ có thể để nỗi lo âu vơi bớt dần, bởi tuy đã lỡ trễ mất một ngày, nhưng cuối cùng thật may mắn đến thế nào, khi Charlos không làm nhục sứ mệnh được giao phó...
Tôi sẽ dùng tất cả chân thành của mình, mong ước cho nguyện cầu của mọi người đều trở thành sự thật...
Bởi nụ cười biết ơn và bàn tay chai sần nắm chặt tay cô trên giường bệnh ngày đó, đã vẽ nên một bức tranh đầy hồi ức mà cả đời này, Charlos cũng không thể nào quên được...
Vô thức xoa xoa nơi ngón tay đeo nhẫn, cô ấy hơi nâng tầm mắt, để đôi con ngươi tựa sao trời thả mình ra vô tận xa xăm
Vị khách đáng kính của tôi... ông chắc đã tìm thấy người thương của mình...
... Hai người, nhìn thấy nụ cười tuyệt đẹp của cô ấy khi nãy chứ?
Phía bên cạnh Charlos, người con gái vẫn im lặng từ đầu đến giờ mím môi nhìn theo ánh mắt của cô, rồi lặng lẽ cúi đầu. Lucy siết vòng tay, ôm chặt lấy bức tượng của gia đình mình thêm một chút. Khóe mắt đỏ hoe ấy còn vương một vệt lấp lánh, nhưng cô chợt cười vô cùng rạng rỡ, ngẩng đầu nhìn bầu trời, dường như có thể xuyên qua nơi tấm màn đen ấy, nhìn thấy được điều gì...
Cô gái quá thông minh, để nhận ra vô số thứ trong một lời nhắn nhủ
" Vâng... Cảm ơn chị..." Lucy nhẹ nhàng lung lay thân mình, rồi lại nhỏ giọng:" Em sẽ ghi nhớ điều này..."
"..." Gió thổi qua rất nhẹ, mơn man trên mặt cỏ xanh tạo ra những tiếng lạo xạo
Charlos chẳng nói gì, chỉ híp mắt nở một nụ cười ấm áp, như thừa nhận, rồi cũng như đang chờ đợi điều gì...
Mà... cái gì chứ?
"..." Lucy mờ mịt lại lúng túng cúi đầu, không dám tiếp tục đối mặt với nụ cười tựa như xuất phát từ nguyệt tinh linh, chẳng biết phải làm sao, cô mím môi, mân mê bức tượng nhỏ trong vòng tay...
Để rồi bất chợt sững cả người, nhìn bàn tay mình đăm đăm đến ngây dại.
Giọng cô gái run lên trong một tích tắc: " Charlos... bức tượng..."
...Không phải do chị khắc đúng không?
Lucy rất muốn hét to điều này, khẳng định hay phủ định cũng được, bất kỳ một điều gì có thể chứng thực cho suy nghĩ của cô hiện tại...
Nhưng cổ họng cô gái tóc vàng cứ nghẹn đắng cả lại, chẳng thể nào thốt ra
Thứ này... không phải do chị ấy khắc nên...
Không phải vì nghi ngờ Charlos, mà chính bởi vì tin tưởng tay nghề của chị, nên mắt Lucy mới lần nữa cay xè đi như vậy. Cô gái cứ thế, cứ thế cố gắng mở to tròng mắt mịt mờ, ngỡ ngàng lại đờ đẫn mà nhìn vào tay mình...
Nhìn nơi ngón tay chạm phải- những vệt khắc thô ráp cũ kỹ, dù đã bị thủ công che giấu, vẫn ngây ngô chẳng ra dáng hình...
Charlos vẫn chỉ nhìn cô gái, để mặc cho Lucy rong ruổi với những suy đoán mà chẳng nói lấy một lời, nhưng nụ cười trên môi cô, lại càng ngày càng dịu đi, tỏa sáng như ánh trăng rằm.
Phải thừa nhận một điều...
Bức tượng của gia đình Heartfilia rất đẹp, đẹp đến từng đường nét, chân thật như đưa khung cảnh của quá khứ hiện ra trước mắt người nhìn.
Bức tượng được chăm chút rất kỹ, kỹ càng tỉ mỉ đến từng nếp gấp, từng sợi tóc, từng vẻ mặt... từng người một...
Nhưng bức tượng ấy, cũng thật khiến người ta muốn khóc biết bao... bởi vì cho dù là một kẻ ngoại đạo, cũng sẽ nhận ra, niềm hạnh phúc ấm áp của gia đình nhỏ, lại được chạm khắc nên bởi một con dao đầy đau thương và nhung nhớ...
Bức tượng này là một kiệt tác, nhưng lại là kiệt tác sinh ra sau vô số lần sửa chữa và chui rèn của người.
Một kiệt tác, mà nó, sinh ra như minh chứng cho sự tiến bộ đều đặn của người tạo ra, để lại những đường nét quá mức vụng về vẫn còn ẩn dấu đâu đó... vụng về thô thiển đến rõ ràng chẳng thể sinh ra từ đôi bàn tay tài hoa nào...
Nhưng cũng bởi vì điều đó, mà nó mới có thể trở thành một kiệt tác...
" Em nhận ra mà, đúng không?" Charlos nhìn đôi vai kia lại cuộn tròn run rẩy, cuối cùng cũng phải bật cười, giơ tay kéo cô em gái lại gần mình.
Nhẹ nhàng vuốt ve mái đầu vàng óng, Charlos cảm nhận được vạt áo trước của mình dần dần ướt đẫm, cô thở dài, nhỏ giọng thì thầm, an ủi lại chở che:" Nó được cha em tự tay khắc thành đấy..."
" Rất nhiều năm... trước cả khi tôi trở về... nó đã theo ông ấy rất nhiều năm... mỗi ngày một nét... mỗi ngày, lại hoàn thiện một chút..." Charlos nói nó, với một giọng điệu đầy hoài niệm. Trước mắt cô như lần nữa hiện ra vẻ mặt khắc khổ ấy, người đàn ông nghiêm khắc lão luyện kia, chỉ có khi nhìn vào bức tượng của gia đình mình, mới có thể hiện ra vẻ dịu dàng, nhung nhớ và hối hận đến như vậy...:" Nó đã từng là báu vật quý giá nhất của một người..."
Một người mà từ ngày chúng tôi gặp mặt, chưa bao giờ, tôi thấy nó rời khỏi tầm tay ông ấy...
" Vậy sao ạ..." Ngưng một quãng, rồi mới có tiếng rì rầm nho nhỏ trả lời, khiến Charlos không kìm được mím môi, cố gắng ngăn cản tiếng cười lại trào ra
Đừng hỏi cô ấy tại sao muốn cười, chỉ là Charlos thực sự, thực sự đang vô cùng vui vẻ
Vui vẻ cho niềm hạnh phúc lại ùa về, của những người cô quá mức để tâm
Cơn gió đêm dường như cũng không còn rét buốt như trước...
Bởi vì trong tâm mỗi người, đều có một ngọn lửa nhỏ rực hồng...
" Được rồi Lucy, còn tiếp tục khóc, mai mắt em sẽ to bằng quả trứng gà" Charlos nhẹ nhàng búng búng vài cái vào trán của cô gái đang dựa vào vai cô, không nhịn được chọc ghẹo:" Mà không, hiện tại cũng thành mèo hoa luôn rồi thì phải"
Lucy chững lại một chút, đôi vai gầy cứng đờ đầy lúng túng, nhưng chỉ một tích tắc sau, cô gái tóc vàng như nhận ra điều gì, mãnh liệt ngẩng đầu mím môi trừng mắt nhìn Charlos
Chị cố tình, đúng không?!
Tôi cái gì cũng không biết? Charlos nhún vai một cái, trưng ra một nụ cười ngây thơ vô tội
Lucy trừng chán, đã chắc mẩm trong lòng là bà chị kia lại đang giở trò trêu chọc muốn thấy cô xấu hổ, nhưng cũng chẳng thể làm được gì, cô gái tóc vàng chỉ đành tức giận bất bình mà cúi đầu
Nhìn nhìn bức tượng nhỏ trong lòng, thế rồi, khóe môi lại hơi cong lên, gò má cũng chợt ửng hồng...
Cha...
" Để tôi nói cho em một bí mật, ở đây..." Charlos thấy Lucy cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại, liền giữ nguyên nụ cười mỉm, hơi hơi nghiêng người, chỉ vào một vị trí vô cùng nhỏ trên gáy cuốn sách mà một nhà ba người đang xem:" Đây có một nút bấm, trong đó có một điều tuyệt vời nhỏ, ừm, vì quyền riêng tư của thân chủ, thật ra tôi cũng không biết nội dung của nó là gì, có điều..."
" Tôi vẫn khuyên em nên xem nó trong phòng một mình..." Charlos nhấp môi, bởi vì nhớ lại chuyện ban nãy, hơi hơi kỳ lạ nhấn mạnh hai chữ "một mình"
Nhưng Lucy hình như không để ý điều này cho lắm, vẫn đăm đăm nhìn vào nơi Charlos chỉ ra. Thân thể mỏng manh hơi run lên, như thấp thỏm cũng giống như rất mong chờ, nhưng cô lại vô cùng cẩn trọng nhẹ gật đầu, giữ cho tầm mắt không có lấy một điểm lung lay, tựa như muốn đem những điều này, khắc hẳn vào trong trí nhớ.
Charlos nhìn dáng vẻ nghiêm trọng của cô gái cạnh bên, không biết làm sao mỉm cười yếu ớt, tiếp tục chuyển động ngón tay mình, lần này, là chiếc đồng hồ bé xíu trên tay Jude tượng:" Còn có ở đây, nó giúp em thay đổi hình dáng giữa bức tượng và chiếc chìa khóa bạc ban đầu, tôi và ông ấy, đều mong rằng em có thể mang nó theo bên người..."
" Chìa khóa..." Đến bây giờ, Lucy mới như hiểu ra điều gì, lẩm nhẩm lặp lại một chút, thế rồi, bàn tay trắng nõn đang đặt trên chùm chìa khóa đeo ở thắt lưng cô không kìm được xiết chặt
Lucy là một tinh linh ma đạo sĩ, nếu bị đem ra so sánh với phần đông, có thể nói là cô đã có một khởi đầu cao hơn đa số mọi người.
Bởi vì ngay từ lúc ban đầu, Lucy đã được thừa hưởng từ mẹ Layla của mình những chiếc chìa khóa vàng- những chiếc chìa khóa quý giá nhất thuộc về tinh linh 12 cung hoàng đạo- và chúng, thực sự mang đến cho cô những người bạn đồng hành tuyệt vời nhất thế gian.
Nhưng cha của Lucy, Jude Heartfilia- lại là một người bình thường không thể sử dụng ma thuật, Lucy thậm chí đã từng nghĩ rằng, ông ấy không thích ma thuật. Bởi vì sau cái chết của mẹ cô, toàn bộ những thứ liên quan đến bà đều không được xuất hiện trước mặt ông.
Tinh linh ma pháp là một trong số những thứ đó.
Lucy được phép học ma thuật, nhưng tuyệt đối không được sử dụng trước mặt cha mình. Thậm chí cô còn từng đoán, nếu không phải những người dạy ma thuật cho cô đều là những người hầu lâu năm trong dinh thự, có lẽ là Lucy còn sẽ không được phép học tập cả ma thuật tinh linh.
Nhưng hiện tại, hiện tại...
" Vâng..." Gió lạnh lướt qua khuôn mặt, khiến Lucy như chợt tỉnh lại từ dòng ký ức, cô run rẩy cầm lấy chiếc chìa khóa mà người đối diện đã đưa ra nãy giờ, rồi nhanh chóng gật mạnh đầu, giọng nói đầy cương quyết:" Nhất định em sẽ!"
" Tôi cũng tin là như vậy" Charlos buông tay, gật gù vui vẻ, cuối cùng cũng hài lòng mà giao lại vật báu về tay vị chủ nhân xứng đáng.
Cô chỉnh chỉnh vài sợi tóc nghịch ngợm phớt qua nơi gò má mình, ngẩng đầu nhìn ánh trăng một chút, rồi lại cúi đầu quan sát cô em gái đang do dự nhìn bản thân, nhướn mày... như đã hiểu được cái gì, cô bật cười, xoay người rời khỏi.
" Chúc may mắn nhé..." Charlos không hề quay đầu, một tay theo thói quen đặt trong túi quần, tay còn lại giơ cao qua đầu chào tạm biệt người em gái:" Lucy!"
Gió bỗng lặng đi, nguyệt quang đêm nay, cũng lạ kỳ không soi rọi bước đi của con người ấy nữa...
" Charlos-nee!" Lucy nhìn bóng dáng đã sắp biến mất trong màn đêm yên tĩnh, cảm nhận được một cái nhói nhẹ trong lòng ngực, cô mím môi một chút, giữ chặt lấy chiếc chìa khóa vô giá trong lòng ngực mình, rồi dứt khoát gọi to:" Lòng tin...!"
" ...Nhiều lúc, không phải dựa vào lý trí, rằng có nên tin hay không!... Mà phải dựa vào con tim... rằng chị muốn tin tưởng đến mức nào!"
" Em... em..." Lucy thở hổn hển lo sợ, rồi lại dùng hết sức, nhắm mắt, tiếp tục la lên:" Em không cùng lớn lên với mọi người! Em cũng chỉ mới ở Fairy Tail hơn một năm! Nhưng... em đã học tất cả những điều ấy... từ Fairy Tail!... Và từ chị, Charlos!"
" Thế nên... em cũng tin Charlos-nee! Tin tưởng vô điều kiện!"
Giọng cô gái nhỏ, càng về sau càng như đánh mất hơi thở của mình...
Nhưng Charlos lắng nghe tất cả những lời đó, xuyên qua tất cả những tán cây rừng, và yên lặng nở một nụ cười tuyệt đẹp...
" Cảm ơn em, Lucy..." Cô ấy nhẹ thì thào, không có ý định quay đầu, mà chỉ bình tĩnh nói vọng về giữa cơn gió:" Em nên trở về sớm, Lucy, đây không phải nơi chúng ta nên ở lâu..."
" Cẩn thận... Và, bảo vệ tốt cô ấy..."
Cái bóng đen chớp mắt sau, đã biến mất không một dấu tích
Lucy vẫn luôn giữ ánh nhìn nơi cô chờ đợi, nhưng sau khi nghe được lời nhắn cuối kia, liền không tránh khỏi có chút chột dạ, đỏ mặt đưa mắt về lại nơi một bụi cây đang phát ra vài tiếng sột soạt gần đó.
Chạm mắt với cô, là một đôi mắt cá chết cũng giấu giếm chột dạ nhiều không kém, cậu ta đưa tay gãi gãi cái đầu hồng, đảo mắt lầm bầm:" Tớ mới vòng trở lại thôi, tại ở nhà chờ mãi mà không thấy được Luxubu chạy về..."
" Aye~ chờ cậu lâu quá đó, Luce!" Con mèo xanh Happy cũng tỉnh bơ bay ra từ bụi cây, muốn "đính chính" hành động coi trộm của mình.
" Ừa, tớ biết mà... vậy giờ chúng ta... về thôi?" Lucy liếc nhìn họ, đỏ bừng mặt gãi gãi gò má một chút, rồi lại không kìm được ngẩng đầu, nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp:" Nhỉ? Natsu..."
" Ừ..." Natsu chạm mắt vào nụ cười của cô, liền lập tức thở hắt ra một hơi, nhún vai, chống hông, trưng ra cái bộ dáng "đành vậy chứ biết thế nào" mà nói:" Tớ đưa cậu về, Lucy..."
Nụ cười thương hiệu nở rộ trên môi của cậu con trai rồng ngày hôm đó, rực rỡ hơn bất cứ một thời điểm nào...
Mẹ ơi, những chìa khóa vàng của mẹ đưa con đến với cánh cửa tương lai ngập tràn ánh mặt trời, bên cạnh những người bạn...
Còn chiếc chìa khóa bạc độc nhất vô nhị của cha... lại đưa con về miền ký ức long lanh ánh nguyệt quang, trong vòng tay ấm áp của hai người...
Tất cả những món quà đó, đều góp phần tạo nên con của hiện tại...
Thế nên
Con yêu cả hai...
Yêu nhiều lắm...
Trăng, trải dài đêm hôm đó...
Một lần nữa mỉm cười, trở thành một chứng nhân...
Lucy, con gái yêu... chúc con sinh nhật vui vẻ!
______________________________
Đã là một tuần trôi qua sau ngày những thành viên Fairy Tail trở về từ Thiên Lang đảo...
" Kiếm việc thôi! Kiếm việc thôi!"
Tin tức này trải qua mặt báo Tuần san Pháp sư, lan nhanh như lửa cháy ngoài rừng...
" Cái này coi được không Natsu?"
Đưa chúng đến tai rất nhiều người, cả những người họ muốn và không...
" Bắt giữ tù vượt ngục Velveno?" Natsu lầm bầm đọc lên yêu cầu ghi trên tờ giấy
" Ôi! Cái này tuyệt quá nè! Dù sao cũng đang rỗng túi!" Trong khi đó, Lucy vừa tới ngó cặp đôi cùng nhóm với cô đang đứng trước bảng yêu cầu, ngay lập tức thích thú với tờ nhiệm vụ trên tay cậu:" Quả này ngon hết sảy!"
4.000.000 jewel cho một tên tội phạm vượt ngục!
Là 4.000.000 jewel đấy!!!
" Chọn cái này đi!" Cô ấy có vẻ vô cùng phấn khích
" Nhưng đâu thể chọn nhiệm vụ tùy tiện như thế chứ?" Happy ngẩn ra nhìn cô gái bỗng nhiên nhiệt tình đến sợ
Cũng đã gần một tuần sau buổi tối ở thảm cỏ trong rừng hôm đó...
Lucy, dù bằng cách này hay cách khác... có lẽ cũng đã nguôi ngoai dần những câu chuyện về cha... và tận hưởng niềm hạnh phúc tại ngôi nhà chung của bọn họ... như lời gia đình nhỏ của cô nhắn nhủ...
" Thế quyết định vậy đi!" Natsu nhìn cô bạn cùng nhóm, mím mím môi, chẳng biết nghĩ cái gì mà không thèm chần chờ lấy một giây đã gật đầu cái rụp
Một nhiệm vụ... cho dù làm không được thì cũng chỉ là một chuyến tham quan...
Đổi nụ cười của cô ấy...
Đáng!
Mà làm gì có nhiệm vụ bọn họ không hoàn thành được chứ! Ha!
" À, nếu là Velveno thì tôi nghe nói hắn sẽ xuất hiện ở buổi dạ vũ ma thuật của nhà bá tước Balsamico đấy!" Macao ngồi gần đó nghe vậy vui vẻ cung cấp thông tin
" Dạ vũ ma thuật?" Lucy ngẩng đầu lặp lại
" Balsamico?" Trọng tâm của Natsu lại sa vào một nơi khác, cậu ta không kìm được che miệng, phì cười:" Cái tên nghe chua quá!"
Để giải thích thì, tên của vị bá tước này vừa hay trùng với tên của chai giấm nổi tiếng nhất thị trường hiện nay... (^_^!)
" Dạ vũ ma thuật, là một buổi khiêu vũ chỉ diễn ra 7 năm một lần do nhà Balsamico tổ chức từ lâu đời..." Wakaba không phiền hà giải thích thêm:" Điều đương nhiên chính là, những người tham gia chỉ có thể là các ma đạo sĩ!"
" À đúng rồi, lần tiếp theo vừa hay chính là thứ bảy tuần này đấy!"
" Ồ... vậy chúng ta mau tới đó bắt tên tội phạm thôi!" Happy cái hiểu cái không nghe hết, nhưng không khó để cậu xác định mục tiêu của họ sẽ xuất hiện vào "tối thứ bảy tuần này, tại dinh thự nhà bá tước giấm chua, ý lộn, bá tước Balsamico... Mà vẫn là giấm mà!"
" Tốt! Tớ nóng máu lên rồi đây!" Natsu cũng trong tình trạng không khác mấy, nghe Happy gọi liền quay đầu chạy thẳng ra ngoài
Chỉ có Lucy là nhận ra được vấn đề...:" Khoan đã!"
" Nếu muốn đến một buổi dạ hội, ít nhất thì cậu cũng phải biết nhảy đã chứ!!!"
"..." Natsu và Happy ngơ ngác nhìn nhau...
Rồi bất chợt cảm thấy khủng hoảng
" Nhảy á hả?!?!"
_________________________
" Natsu-nii và Lucy-nee... đang làm cái gì vậy?" Romeo ngồi ngoài hóng hớt quá trình "chuẩn bị trước khi thực hiện một nhiệm vụ lớn" của hai ông anh bà chị nhà mình với khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi
" Bọn họ đã tiếp nhận một nhiệm vụ tại một buổi dạ vũ và đang luyện tập cho nó đấy!" Nghe giọng cậu nhóc, Kinana đứng cạnh ngay lập tức mỉm cười trả lời
Dù sao thì với số lượng thành viên ít ỏi còn lại hiện tại của Fairy Tail, cũng không có quá nhiều việc phải làm ở quầy bar. Thế nên kể cả các cô nàng bartener có rong chơi một lát thì cũng chẳng thể tạo ra vấn đề gì, ngược lại, nó là một cách xả stress khá tốt đấy chứ?
" Dạ vũ ấy ạ?" Romeo lại càng mở to con mắt tròn xoe:" Nó là gì thế?"
Nhạc được bật, là loại giai điệu nhẹ nhàng cậu chưa từng được nghe bao giờ
Còn hai người đang "làm mẫu" kia...
" Oái! Natsu!" Lucy vừa đau vừa giật mình la lên
" Xin lỗi, xin lỗi..." Natsu chỉ có thể cười xòa
Nhìn từ góc nhìn của Romeo, thì hai tay của hai người này đang nắm lấy tay của người kia với một tư thế... giống ôm mà cũng không phải ôm, giống đẩy mà cũng chẳng phải đẩy... rất lạ...
Mà Natsu-nii cứ "nhún" được hai bước thì lại toàn dẫm lên chân Lucy-nee thôi... đây chính là dạ vũ à?
Nhưng hình như... Celty và Charlos-nee hay nói gì ấy nhỉ... à, tế bào vận động, tế bào vận động của Natsu-nii chắc chắn là rất tốt mà phải không?
Thế cho nên...
" Ồ, vậy hóa ra đây là trò dẫm chân nhau!" Romeo sau một hồi suy nghĩ đập tay đưa ra kết luận, mắt cậu nhóc sáng ngời như mới tìm ra chân lý mới
Và vì vậy Lucy-nee... ừm, đang thua?
" Chị không nghĩ thế đâu Romeo" Kinana dở khóc dở cười chỉnh sửa, quả thật là không biết phải làm thế nào nhìn cậu nhóc- nếu không được chỉnh đốn lại suy nghĩ, chắc sắp phải gia nhập đội quân "ngu ngốc ngơ" của hội mình
" Thật ra thì, Romeo..." Và vì vậy, Mira- cô chị gái tóc bạch kim theo đúng nghĩa đen, vô cùng đúng lúc xuất hiện cứu cánh cho cái định nghĩa xa sự thật tám quãng của một mầm non đất nước:" Dạ vũ là nơi mà, thông thường, sẽ do một nam và một nữ kết thành cặp và cùng nhau nhảy theo một giai điệu..."
" À, đương nhiên dẫm phải chân bạn nhảy là một lỗi mà tốt nhất thì không nên phạm phải nhé!" Cô ấy nháy mắt,
lung lay ngón trỏ của mình trong khi cười vô cùng tươi tắn
" Hehhh~"
Thế nên Natsu-nii đúng là bạn nhảy tồi ấy nhỉ? Romeo cười trừ nhìn cặp đôi đang tiếp tục khiêu vũ trong tiếng la oai oái của Lucy và tiếng xin lỗi xuề xòa của Natsu
Nhưng mà, khung cảnh yên bình này cũng phải nhanh chóng chấm dứt...
Ừ thì ai bảo chúng ta đang ở Fairy Tail chứ?
" Trò này có vẻ vui ghê! Tớ cũng muốn nhảy!" Đây là thanh niên khoái lột đồ- Gray- ít nhất cậu ta cũng biết là muốn học nhảy thì phải hỏi Lucy
Nhưng mà tự ý lao vào với vẻ ngoài đó thì...
Quả nhiên, chưa đầy 2s đã bị cô bạn một cước đá bay sang bên cạnh:" Cỡ cậu mà nhảy cái gì?!"
Theo sự khởi đầu này, ngay sau đó, với sự tham gia của Juvia, Erza, Lisanna và Eflman... khoảng sân nhảy đơn sơ ban đầu chỉ có hai người nhanh chóng lâm vào hỗn loạn...
Ờm... một mớ nhốn nháo đúng chất Fairy Tail...
" Để được nhảy với Gray-sama... Juvia cũng sẽ thoát y!" (=_=)
" Natsu, hãy để tớ dạy cậu nhảy!"- "Không Lisanna, cho nghỉ... đã!!!!"
(#_#)
" Tiếp theo là cậu Eflman!"- Erza đã kiếm thấy "đối thủ" tiếp theo cho điệu "Quỷ Vũ" (chống chỉ định: nhảy cùng Erza thì tuyệt đối sẽ ngủm củ tỏi- đã được chứng minh!)
" Đàn ông! Đàn ông... chóng mặt quá!!!!" (£_£)
...
Nhưng đương nhiên là, cũng có những nơi còn giữ được chất yên tĩnh và nhảy cho đúng kiểu...
" Nhảy cùng anh chứ?"- "Rất sẵn lòng"/ Đây là khu vực của thục nữ ngoan ngoãn Wendy cùng "người hâm mộ"
" Nhảy cùng tớ được không?" - "Được thôi, dù sao chúng ta cũng đều là Exceed!" / Còn đây là khu vực của cô công chúa ngạo kiều cùng tên bạn xanh ham cá
" Chúng ta cũng nhảy đi!" / "Ừ!"- Hai con người hiền khô Romeo cùng Kinana
Và rất nhiều người nữa, mở ra một cuộc vui mới ở Fairy Tail...
...
Cứ thế, mọi thứ nhộn nhịp đã vô hình chung, đem tất cả ánh mắt đều tập trung vào khoảng sân nhỏ rộn rã
Cũng bởi vì như vậy, không một ai chú ý đến, trong khu rừng rậm gần đó, trên cành cây cao xanh lá gần ngọn nhất, có một bóng đen đang lặng yên quan sát họ.
Cặp mắt giấu kín ấy, sâu thẳm, thâm thúy và đầy suy nghĩ chất chồng
Tưởng như phức tạp, nhưng cũng thật sự rất giản đơn
... Mà, có chắc là không ai chú ý đến chứ?
" Ù ôiiii! Xem ta túm được ai đây này? Một tên nhìn trộm biến thái! Thật đánggggggg..." Vừa cứng rắn chụp lấy vai người trước mặt, vừa cố tình kéo dài giọng nói vô cùng thiếu đánh
Không cần phải đoán đâu, chính xác là ông chú nhà mình...
" Gildarts-san, im lặng hoặc là cháu đá chú xuống dưới!" Kẻ bị bắt tại trận- hoàn toàn không hề có chút hoảng loạn nào, càng không có chút nào giật mình hay sợ hãi, trái lại, vô cùng ghét bỏ phẩy rơi bàn tay to trên vai mình:" Không học được đứng đắn"
" Khôngggg, Charlos, cháu thay đổi, trước kia cháu không phải như vậy!!!" Gildarts ôm ngực vô cùng thương tâm thống khổ, hơn nữa còn dùng sức chớp chớp mắt, trưng ra một đôi mắt rưng rưng, miệng xụ xuống mếu máo lên án quan sát cô cháu gái
"..." Chú diễn tiếp đi chú?!
Đầu Charlos như vừa xuất hiện một đàn quạ đen bay qua
" Cháu dùng danh dự nghi ngờ độ chân thật về cái "trước kia" đó của chú đấy!" Charlos trán đầy vạch đen trợn trắng mắt nhìn ông, sau đó bất lực vò vò ấn đường của mình, thở dài:" Được rồi Gildarts, chú làm ơn đừng làm trò lố quá lên như thế được không?"
" Cháu ghét bỏ taaaaa!"
" Gildarts!" Charlos gắt thật
" Ồ, có chuyện gì sao Charlos?" Thế là, ông chú vừa nãy còn cắn ống tay ăn vạ, sau 1s lập tức ngồi nghiêm chỉnh, trưng ra một khuôn mặt âm trầm ngầu lòi, còn cố tình hạ thấp giọng nói:" Nói ra rồi chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách!"
Không, rõ ràng là nhập vai vào một vai diễn khác...
Charlos:"..."
" Chú... thôi bỏ đi..." Chú vui là được, vui là được...
Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng trường hợp này vượt quá khả năng của chúng tôi, xin lỗi gia đình, xin mọi người nén bớt bi thương...
" Cứ từ từ diễn của chú, cháu đi trước..." Sau đó... Charlos phải làm thì làm nguyên bộ, vuốt vuốt mồ hôi không tồn tại trên trán, quay lưng, chống tay lên cây thở vài nhịp lấy lại bình tĩnh, sau đó...
Đạp qua!
" Chú đi xuống dưới đó mà tìm cách!" Charlos- bằng một cử động thần kỳ, đột ngột nhảy lên, vặn hông xoay ngoắt 180°, giơ chân vole thẳng một cú vào cổ ông chú cao khều:" Trở lại bình thường ngay cho cháu!"
Chân lý của cuộc sống: khi lời nói đánh mất tác dụng, thì cũng là lúc bạo lực lên ngôi!
" Này, cháu đánh lén!" Gildarts nhướn mày, nghiêng đầu, dễ dàng đỡ được cú đá rồi tiếp tục la lên oai oái:" Chơi vậy là không đẹp đâu nhé!"
" Chơi đẹp đi gặp quỷ đi!" Charlos trợn trắng mắt, chân vừa đá trượt ông chú lập tức chuyển hướng dẫm lên thân cây làm điểm tựa, cô ấy ở giữa không trung thực hiện cao độ động tác, nghiêng hẳn nửa người, giơ tay muốn bồi thêm một nắm đấm vào bụng người kia:" Hôm nay cháu nhất định phải cho chú một trận!"
" Còn non và xanh lắm, Charlos!" Gildarts nhướn mày đưa tay lần nữa dễ dàng cản được cô, ông hơi bật người mượn lực thoắt một cái đã xuất hiện sau lưng Charlos, đưa tay nhanh như chớp bẻ ngoặt tay cô lại đằng sau, kéo khớp bàn tay lên tới gần cổ khống chế. Gildarts tiếp tục động tác liền mạch, đá vào đầu gối cô cháu gái khiến cô khuỵu xuống, bàn tay cứng như một cái còng thép nguội của ông lấn tới, buộc chặt cả hai tay Charlos lại, toàn diện khóa chết.
Đến đây, coi như thắng bại đã rõ, Gildarts cười đắc thắng:" Người có thể đánh ta còn chưa sinh ra đâu! Cháu có tố chất, thêm vài năm nữa thì may..."
" Thế à?" Nhưng Charlos bỗng cúi đầu, khóe môi cong lên một nụ cười nửa miệng đầy tự tin
Đó là một giây trước khi Gildarts giật thót cảm nhận được một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, trực giác reo vang cảnh báo khiến ông vội vàng buông ra cổ tay Charlos, nhào người lộn một vòng, cũng vì vậy, may mắn tránh được một đòn
Gildarts vào lúc đó, chẳng thể làm được gì khác ngoài trợn tròn mắt nhìn cái người- chỉ một giây trước còn hiên ngang trước mặt mình, nhưng một giây sau, bỗng nhiên tan biến vào hư không.
Cùng lúc đó, bên má có một luồng kình lực cực lớn lướt qua, khiến trên làn da rắn rỏi của Gildarts trong chớp mắt xuất hiện một vệt bỏng rát.
" Cháu..." Gildarts há hốc mồm quay lại nhìn cô cháu gái như dịch chuyển tức thời mà xuất hiện lù lù sau lưng ông, mặc dù đá trượt thêm một lần, nhưng cười vô cùng hào hứng nhìn vẻ mặt đặc sắc của ông lúc này
" Vừa rồi là... Suy Ảnh?! Nhưng từ lúc nào???"
Biết là từ trước đó, tiềm lực ma thuật của Charlos cũng đã lớn đến mức ông không thể hình dung, nhưng mà...
Suy Ảnh chẳng phải là một ma thuật mất rất nhiều thời gian và sức tập trung để hoàn thành sao?! Nó vốn đâu phải một ma pháp thuận tiện trong chiến đấu?!
Chuyện gì vừa xảy ra?!?!
" Từ trước cả khi chú tìm thấy cháu luôn cơ~" Charlos vui vẻ hừ ca nhìn vẻ mặt cực kỳ thộn của Gildarts, cảm thấy quá mức sảng khoái:" Ông chú ngốc nghếch xui xẻo!"
" Cháu...!" Cháu dám tính kế ta!
" Cháu xong việc ở đây rồi, cảm ơn đã chiêu đãi~" Không thèm để cho Gildarts nói hết được câu nào, Charlos vừa xoay người liền nhảy xuống, biến mất:" Charlos phải trở về tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ đây~ Bye bye~"
" Con nhóc kia!" Gildarts bùng nổ, vươn tay tới muốn túm lấy vạt áo choàng đen nhưng...
Bùm!
" Oái!"
Chẳng những không giữ lại được người, còn để tay của bản thân vướng phải chốt bẫy con nhóc kia vừa bày ra, tự mình giật chốt, bị bom khói nổ đen kịt mặt mày
Gildarts:"..."
Con sói ranh ma đó!
Tức muốn ói máu nhưng kẻ gây chuyện đã biến mất tăm, ông chú đáng thương còn có thể làm gì bây giờ?
Đành bưng một quả mặt bị mây đen giăng kín bĩu môi ngồi lại trên cành cây chứ làm gì
Gildarts rất oan ức, Gildarts rất thương tâm, nhưng Gildarts không thể nói...
Charlos vs Gildarts: 1-0!
...
Thế nhưng, như ta vẫn thường nói, cười người hôm trước hôm sau người cười, kẻ ngủ quên trên chiến thắng thường phải trả cái giá rất đắt!
Trời không tuyệt đường người, lúc ông chú của chúng ta hậm hực quay đầu nhìn xuống khoảng sân trống đang được trưng dụng thành sân tập nhảy kia, ông bỗng tia thấy vài thứ cực kỳ hữu ích, đôi mắt Gildarts nheo lại một giây lát, sau đó... chợt sáng rỡ
Hừ! Đồ trẻ con!
Quả báo chưa tới chỉ là chưa đến lúc thôi Charlos! Ha!
Lần này xem ta làm sao trị cháu!
Và...
Nụ cười đầy mùi hắc ám nở rộ trên môi của át chủ bài Fairy Tail...
...
Cũng cùng thời gian đó, một cô gái lặng lẽ vân vê vài hòn sỏi mới nhặt được trên tay
Nghiêng đầu nhìn sang mấy ông chú đang ôm lấy ống chân la oai oái bên cạnh mình...
Rồi bình tĩnh cất đi tất cả, yên lặng cong môi, nở một nụ cười tuyệt đẹp...
______________________________
Xin lỗi mọi người, tuần trước con au nó ở nhà với mẹ lâu quá nên nó quên đăng truyện đấy 😅
A.S