" Chị Ultear... có phải là chị... tấn công làng của em?"

Sau cơn bão, bầu trời xanh biếc chỉ lửng lờ vài tảng bông trắng, hải âu trở lại với những cơn gió... và cá heo thì lăng xăng nhảy múa vui đùa

" Bạn bè em... gia đình em... Chị đã..."

Nhưng giữa biển khơi im ắng... câu nói đó... dù muốn hay không... đã lỡ đưa không khí về với sự trầm mặc

Đương nhiên là... chẳng phải đợi lâu...

" Phải" Giọng cô gái ấy nhẹ tênh, hòa lẫn vào ngọn gió bay đến tai cô gái nhỏ vẫn hằng theo cô từ ngày nào

Cả khung trời đều tĩnh lặng

Ultear đưa đôi mắt thả trôi trên dòng nước, nửa mệt mỏi nửa nhẹ nhàng gật đầu:" Chị đã biết phải nói với em chuyện này vào một ngày nào đó"

" ..."

" Chị là người phụ nữ ngu ngốc, luôn mơ tưởng những điều tốt đẹp đến từ tội ác của bản thân"


"..."

" Chị... sẽ không xin em tha thứ... nhưng chị vẫn muốn nói... Chị xin lỗi..."

" ..."

" ...Tay em không cần vấy bẩn để làm chuyện này đâu... Chị sẽ ra đi ngay bây giờ..." Ánh sáng lóe lên trên lưỡi dao bén ngọt, in sâu vào đáy mắt người đối diện

" ..."

" Em sẽ tìm thấy hạnh phúc... Chị tin em nhất định sẽ tìm thấy hạnh phúc..." Tiếng của kim loại xuyên qua da thịt trầm đục

Máu... Máu đỏ tươi... nước mắt không rơi... nhưng đôi mắt đang khóc... nụ cười buồn thanh thản đó...

" Chị yêu em... Meredy..."

Chị ấy rơi xuống... chìm sâu...

" ULTEAR!!!" Đại dương mênh mông... chỉ còn lại mình Meredy... hoảng loạn ập tới, trong chốc lát trở thành đại thụ che trời...

Không... đây không phải là điều mình muốn!

Trong khi đó, ý thức của Ultear cũng dần dần hoảng hốt...


Về với lòng mẹ Ur... có lẽ cũng không phải một đoạn kết tồi... cô nghĩ thầm

Nhưng cuối cùng... ánh sáng lại đâm tiến vào đôi mắt nâu quyến rũ... cùng với từng luồng không khí trong lành mặn chát vị biển...

" Meredy...?"

" Em hiểu được nỗi buồn và sự đau đớn của chị... Ultear..." Meredy cúi đầu cắn môi, cố gắng che đi tiếng nức nở không thành lời

" Em tha thứ cho chị! Em sẽ bỏ qua mọi tội lỗi! Nên xin chị..." Nhưng dù làm thế nào đi chăng nữa... nước mắt vẫn cứ thế không ngừng tuôn rơi...

Ultear ngốc... chị gái ngốc...

" Xin chị đừng bỏ em một mình!!! Em rất yêu chị! Cuộc sống hạnh phúc của em là được ở bên cạnh chị!!!"

Đưa em đi... cùng trở về...

Ở cạnh chị...

Mới chân chính là trở về nhà...

(Cp gán nhãn: Meredy x Ultear, không bàn cãi! ^_^)


________________________________

Cùng lúc đó... trên Thiên Lang đảo...

" CẬU VỪA NÓI CÁI GÌ?!!" Một đám đông đủ mọi màu tóc ghé sát mặt vào nhau chen lấn nghiêng về phía trước, tiếng la hét vang tận mây xanh

" À... thì..." Mira đưa ngón tay gãi gãi gò má đỏ hồng, cười tủm tỉm

" CHARLOS TỎ TÌNH KHI NÀO CƠ?!?!?!" Vẫn là tiếng la hét khiến chim chóc bay tán loạn

"..."

"...Mới nãy..."

" Không phải chứ?!" Dẫn đầu kêu la thảm thiết nhất là Natsu

" Bà chị đó vậy mà thoát đơn rồi sao?!" Sau đó là Gray ôm đầu ngồi xổm

" ..." Eflman và Laxus đều đã trở thành tượng đá, mắt trợn trừng miệng há hốc, trông có vẻ vô cùng sợ hãi

Gildarts tò mò chọc chọc hai cậu chàng, cả hai đồng loạt đổ ập xuống:"..."

" Gray- sama, anh vẫn có Juvia nếu anh muốn thoát đơn~" Mà bên cạnh họ, Juvia không bỏ lỡ giây nào mắt sáng long lanh quỳ trước mặt Gray
" Không! Tôi không cần!" Vẫn là siêu cấp phũ

" Gray- sama~"

" Tôi bảo là tôi không cần!"

Cặp đôi ngàn lần như một này...

" Mà khoan đã, trước đó..."

Mọi ánh mắt lại tập trung về phía Mira bỗng vô cùng nghiêm túc nắm lấy tay em gái tiếp tục câu chuyện bị cắt ngang của họ bởi đám người

" Lisanna, chị..."

" Chị đồng ý rồi phải không, Mira-nee..." Mặt Lisanna chảy dài thất thểu, hai mắt rưng rưng:" Em chẳng làm được gì nữa..."

" Chị..." Mira nhìn biểu hiện của em gái, trái tim hoảng hốt không thôi, cô chẳng kìm được, rũ ánh mắt khó khăn suy nghĩ

Có lẽ nào... tuy là Charlos đối với Lisanna như em gái... nhưng em ấy lại lỡ...

Nếu là như vậy... mình phải làm gì... đây?

" Chị đồng ý rồi..." Mira nhấp nhấp môi, bỗng cảm thấy cổ họng mình khô khốc, cô chậm chạp gật đầu

"..." Chờ đợi hình phạt giáng xuống... bảo Mira từ bỏ Charlos... cô làm không được... nhưng bởi vì thế mà tổn thương Lisanna...

" Oaaaaaaaaaa!!!!" Chưa kịp để Mira nghĩ ngợi thêm gì nhiều, Lisanna đã lập tức hóa thân thành gấu Koala nhào tới, dùng cả tay và chân ôm lấy thân hình thon thả của chị mình, khóc nấc lên:" Em không chịu đâu!!!"

"..." Mira không kịp phản ứng tròn mắt sửng sốt

"..." Mọi người đứng cạnh cũng ngơ ngác gãi đầu

... Hình như sai kịch bản rồi... thì phải?

" Oaaaaaaa!!!!" Nhưng cũng bởi không thấy chị mình có mảy may phản ứng, Lisanna lại càng khóc to hơn:" Mira-nee là của Lisanna và Efl-niichan mà! Sao chị lại đồng ý tên đầu gỗ đó chứ?!!"

" Chị theo người đáng ghét đó tụi em làm sao đây?! Cái tên ngốc đó thì có chỗ nào tốt chứ?!!!"

" Lis... Lisanna...?" Mira cuối cùng cũng biết hiểu lầm của mình có bao nhiêu tai hại rồi, thì ra từ trước đến nay đều là do mình nghĩ tào lao... hai người họ thanh thanh bạch bạch như vậy...
Mà mặc kệ đi, dỗ em gái trước đã!

" Em không chịu đâu! Hức!Mira-nee không cho phép đi! Huhu..."

Mira đang vuốt ve mái tóc ngắn mềm mại của Lisanna, nghe vậy liền dở khóc dở cười:" Em nói gì vậy, bọn chị cái gì cũng chưa có, chị theo cậu ấy đi đâu?"

" Huhuhuhuhu..."

Nhưng tựa như có phản ứng dây chuyền xảy ra, Eflman ngồi xổm bên cạnh cũng bắt đầu dụi dụi con mắt đỏ chót, bờ vai run lên:" Neechan theo người... sớm quá... hức... sớm quá... hức, hức... không kịp chuẩn bị... hức..."

Hiện tại đã có Mira đau đầu...

" Eflman! Chị không có theo ai hết á!" Bất lực giải thích

" Huhuhu... em không biết đâu... hức... tên xấu xa đó muốn mang neechan đi... huhuhu..."

" Eflman!" Mira vừa phải dỗ em gái trong lòng ngực, vừa phải cố giải thích với em trai miệng rộng càng khóc càng không ngăn được, quả thật là vạch đen đầy trán
" Mặt của ngươi đâu?!" Rất nhanh, Evergreen đã không có mắt thấy, vỗ cái đốp vô đầu khiến Eflman đập mặt xuống đất:" Khóc cái gì khóc?! Câm miệng!!!"

"..." À... Mira nhìn cảnh này, lại lần nữa nghi ngờ suy đoán trước đó của mình...

" Không được!" Nhưng em trai cô bỗng ngẩng phắt dậy gào lên:" Đã là đàn ông! Muốn hẹn hò với neechan phải đánh thắng được Eflman này!!"

" Ngươi thôi giùm đi!" Và thế là Evergreen lại tặng cậu ta một đập nổ đom đóm mắt

" Thứ nhất, Charlos không phải đàn ông!" Gray từ lúc nào đã ngồi cạnh đó, giơ tay vỗ vai Eflman, bĩu môi nhìn cậu

" Thứ hai, mày đụng được vào một sợi tóc của bà cô ấy à?" Gajeel khoanh tay lắc đầu mắt cá chết:" Còn đòi thách đấu?"

.  .   .

Chí mạng thương tích!

"..." Eflman mếu máo thương tâm gục đầu
Cướp đi neechan người bạo lực giá trị mãn điểm... cậu thật sự không làm được gì người ta!!!

Tức giận nha!

Khóc!

Gray cùng Gajeel thở dài vỗ vai cậu xem như an ủi

Cái vấn đề này bọn họ xem như cũng có đôi chút hiểu biết...

Thật sự là đánh không lại! Ba người họ cùng lên cũng không thay đổi được gì cái loại này!... Hoài nghi nhân sinh...

Trong khi đó, Cana, Lucy và Levy đưa mắt nhìn nhau một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên... nhảy dựng lên đập tay nhau, cười không thấy tổ quốc

" Cặp đôi của chúng ta đã về chung một nhà!!!"

" Chara vô địch!!!"

" Oh yeah!!!"

" Làm tốt lắm! Quá tuyệt vời!!"

" Ăn mừng đê!!!"

Trở lại phía bên kia, Erza vẫn chưa thoát khỏi chấn động của thông tin, mắt xoay vòng đầy sao xẹt, mặt đỏ phừng như ráng trời chiều
Lảo đảo một lúc, cô ấy mới lại gần được Mira, túm lấy cả hai vai cô bạn thân từ bé liên tục lắc:" Chúc mừng nha! Chúc mừng cậu nha Mira! Chúc mừng cả hai người nha! Gửi lời chúc mừng cho tên kia giùm luôn nha!"

" Erza! Từ từ! Bọn tớ chỉ mới xem như đang tìm hiểu thôi!" Mira còn chưa dỗ xong em gái đã bị lắc đến chóng mặt, bất đắc dĩ lên tiếng

" Dù sao thì cũng chúc mừng nha!" Mà hình như Erza không nghe thấy được thì phải

Vô cùng may mắn, Laxus đã kịp thời vớt cái túi nước trong ngực Mira... cũng chính là Lisanna ra, rồi xách cô gái đang cười nghịch ngợm hệt một con mèo nhỏ vừa trộm tanh ấy sang chỗ khác

Để chốc nữa chị em nhận ra em đang trêu chọc cô ấy, xem em còn cười được như vậy không!

Laxus cũng không biết, lúc đó trông anh có bao nhiêu dịu dàng

" Carla này, mọi người đều trông có vẻ rất vui nhỉ?" Wendy ôm lấy cô bạn nhỏ đứng ở một bên, ngây thơ cười thoải mái

Tình tình ái ái mấy thứ này các bạn nhỏ của chúng ta vẫn chưa định hình được nó là cái gì... nên cũng thật sự không rõ ràng lắm là mọi người vui vẻ như vậy vì cái gì nữa...?

" Ừ, mặc dù tớ cũng không hiểu cho lắm, hai người đó về một nhà không phải sớm hay muộn thôi sao?" Carla như đã thấy trước tương lai, bĩu môi nhìn đám người náo loạn:" Giờ vui sớm quá, ngày tháng sau này có họ khóc!"

" Aye, cẩu lương ngập mặt luôn!" Happy lắc đuôi gật đầu đồng ý

Ờ... hoặc có lẽ tôi sai rồi, thật sự ra là họ hiểu hết?

" Dù tôi cũng chả hiểu gì, nhưng nhìn hai người họ ở chung lâu, hình như vẫn có cảm giác hơi mệt thì phải..." Lily khoanh tay nhướn mày kỳ quái

Ồ...

Nhưng mà nói cho cùng, bọn họ đều mỉm cười

Dù sao đây cũng là chuyện vui mà nhỉ?

" Không có ai ngạc nhiên hết sao?" Mira bị Erza lắc choáng váng, cảm thấy trời đất đều quay mòng, nhưng nghe thấy những tiếng la hét bên cạnh, vẫn không nhịn được quay sang hỏi

"..." Khung cảnh bị bấm nút tạm dừng, sau đó một lúc lâu, cả bọn mới tròn xoe mắt hộc ra được vài chữ:" Ngạc nhiên gì?"

" Thì... Charlos... ừm... thích tớ..." Tự mình nói ra cái này khiến Mira cũng có đôi chút lúng túng

"..." Nhưng lời giải thích của cô lại chỉ khiến đám người trông càng ngu hơn nữa

" Đó không phải là hiển nhiên sao?" Lucy và Levy ngốc ngốc nghiêng đầu, mặt đầy dấu chấm hỏi

" Ai cũng biết mà?" Gray cố gỡ Juvia đang bám lấy tay cậu ra

" Vậy nên đâu bao giờ Juvia coi Charlos-san là tình địch?" Juvia cũng gật đầu tỏ vẻ
" Xưa giờ rồi mà?" Natsu đang ngồi xổm lẩm bẩm cái gì cũng ngẩng lên

"..."

"... Thật à?" Lần này đến lượt Mira ngây ngốc

" Cô không biết gì hết à?" Freed run môi hỏi lại

" Không nhận ra cái gì hết sao?" Bickslow cũng tò mò nghiêng đầu sáp vô

" Không nhận ra sao? Không nhận ra sao?" Đây là đám búp bê của anh ta

"... Không" Mira bỗng hiểu được cảm giác cả thế giới đều biết chỉ mình em không biết là như thế nào:" Tớ vẫn luôn cho rằng người Charlos thích là một người khác..."

"..." Toàn trường bất lực nhìn trời

" Thì ra từ đầu đến cuối..." Cana vỗ trán cái đốp, giọng mệt mỏi

" Mơ mơ hồ hồ không phải đầu gỗ Charlos..." Evergreen thở dài

" Mà chính là đầu đá Mira!!" Cả bọn mắt cá chết đồng thanh

Làm bọn họ sốt ruột lâu như vậy tưởng hai người họ có cái gì mâu thuẫn không thể giảng hòa luôn á!!!
Đã đến lúc này, dù cho là Mira, cũng chỉ có thể cười trừ gượng gạo

Thế nhưng mà trong tâm...

Có cái gì ngọt ngọt chảy qua là như thế nào?

" Gray-sama, có phải anh cũng tưởng như vậy không? Nên anh không chấp nhận Juvia~"

" Không! Tôi không có! Mà tôi cũng không có nghĩ cái gì hết á!"

" Gray-sama, anh..."

" Làm ơn tránh xa tôi một chút đi!!!"

...

Fairy Tail- ồn ào, náo nhiệt, vui vẻ, hỗn loạn

Nhưng họ đã không biết

Bầu trời... không chỉ có hải âu bay lượn... có gió, và hương biển mặn chát sau cơn bão...

Mà còn có thảm họa diệt vong... sải rộng đôi cánh hiên ngang...

Acnologia... đã đến gần...

_______________________________

Mưa vẫn không ngừng rơi, không khí trôi lang thang là một vùng loạn lạc

Ở ngay giữa rừng cây lúc trước- nơi đã bị san phẳng thành bình địa hoang tàn lúc này, giữa đất đá và cát sỏi, có một thân thể yên tĩnh nằm đó
Bết bát máu, hỗn loạn bùn, rách nát xương thịt...

Charlos bất lực cảm giác từng giọt nước đau rát từ bầu trời đánh vào thân thể, cam chịu mà thở dài hài hước trong tâm trí:" Này Karnak, cô nói xem có khi nào tôi không chết vì bị tam thần quần ẩu, mà cuối cùng lại chết vì nước mưa làm nhiễm trùng không?"

" Sao giờ lại biết sợ chết rồi?" Giọng nói của Karnak đầy dè bỉu:" Thời điểm liều mạng trước đó cớ gì không biết nghĩ tới?"

"..."

" ...Tại lúc đó làm cũng có thể chết, nhưng không làm thì lại chết chắc, nên mới phải cố đua nha" Charlos ngu ngốc cười:" Giờ xong hết rồi, nghĩ lại tự nhiên thấy sợ..."

" Tôi còn muốn về nhà..."

"..." Ánh mắt Karnak vô cùng phức tạp quan sát thân ảnh nát tươm của người kia, một lúc lâu, liền trầm giọng:" Yên tâm, chỉ cần ngươi không chơi trò chán sống như vừa nãy nữa, sinh mệnh lực Ankh chắc chắn có thể cho ngươi một thân thể khỏe mạnh tự do chạy nhạy như lúc đầu..."

" Vậy sao? Tốt quá!" Charlos chỉ cần có thế, muốn há miệng cười một cái, nhưng cánh môi bết máu cùng quai hàm dập nát ngăn cản cô, đành đơ ra thì thào:" Tôi còn sợ sẽ có biến chứng to lớn nào cơ..."

" ...Biến chứng sao có thể không có..."

" Nhưng không quá lớn là được!" Charlos ngay lập tức ngắt lời Karnak, hạ giọng nghiêm túc:" Đây là do tôi tự làm tự chịu, không trách cô"

" Dù sao... tôi cũng đã có được hai năm tôi muốn... đủ rồi..."

"..." Karnak lại càng không biết mình đang nghĩ gì

Từ rất lâu trước đó, cô cũng đã tính ra trong khoảng thời gian này, Charlos Dreyar tuyệt đối sẽ chạm đến đại kiếp nạn, thập tử vô sinh...

Vì vậy cũng từ rất lâu trước đó, Karnak cũng đã nói thẳng với cô ấy: sinh nhật 20 tuổi, nếu trước đó ngươi không ngu ngốc đến nỗi tự tìm đường chết, vậy thì sinh nhật của ngươi, kể từ năm ngươi 20 tuổi, cũng sẽ trở thành ngày giỗ của ngươi...
Ngày nhận được thông báo này, Charlos chẳng nói gì, chỉ trầm mặc gật đầu

Nhưng Karnak đã không nghĩ đến, cô ấy thế nhưng vẫn luôn tìm cách...

Cho đến cái ngày rời khỏi Edolas đó, biết được kiếp nạn của mình, biết được lý do muốn rời đi của cô, Charlos đã cùng cô làm một giao dịch, cô ấy nói:" Tôi biết Ankh vẫn chưa thể thức tỉnh vào thời điểm hiện tại, và đương nhiên nếu rời khỏi tôi, thời gian để hai người hồi phục sẽ càng kéo dài hơn nữa... lại tin tôi một lần thế nào?"

Dùng hai năm được sống tiếp làm đại giới, Charlos thề sẽ dùng mọi thứ mình có đẩy lùi thần linh chạm chân đến vùng đất này và gây nguy hiểm đến họ

...Chỉ cần họ cho cô ấy thêm hai năm sống cạnh gia đình...

Karnak đồng ý, không chỉ bởi vì Ankh chưa tỉnh và cô thì không tiện sửa lại lời mình đã nói...
Mà còn bởi vì cô đã tính đến việc... nếu cố gắng của Charlos không thể thay đổi số phận, Karnak sẽ trực tiếp cưỡng chế lấy đi sinh mạng của Charlos, thành toàn sự thức tỉnh của Sinh Mệnh Thần

Charlos biết, nhưng cô ấy có tự mình tin tưởng

Và rồi cuối cùng, cô ấy thành công

Karnak nhìn thấy mọi thứ cô gái này đánh đổi, nhìn thấy cả trí tuệ và sự quyết tâm... cô không ngạc nhiên...

Cô chỉ là... vẫn không thể hiểu... dùng cả cơ hội đầu thai của kiếp sau... tình nguyện chịu linh hồn mình bị đày đọa... chỉ để đổi lại hai năm sống tiếp ở nơi này...

Trong mắt một vị thần... hai năm ngắn lắm... rất ngắn... còn nhanh hơn một cái chớp mắt...

Đáng giá sao...? Mà... còn hơn cả thế... quan trọng nhất...

" Tại sao ngươi không giao ta cho bọn chúng?" Karnak cuối cùng vẫn là trực tiếp hỏi:" Ta không tin ngươi hoàn toàn bất lực trước sự kiểm soát của ta"
Đạp ta khỏi linh hồn ngươi... đau một chút... nhưng tuyệt đối dễ chịu hơn tự mình bóc tróc linh hồn như hiện tại...

" Tại sao ngươi không làm thế?"

"..." Charlos bất đắc dĩ:" Cô thực sự muốn tôi làm vậy à?"

"..." Không, đương nhiên không, làm gì có ai muốn nhìn người mình yêu bị nuốt chửng, còn bản thân phải chịu cảnh tù đày?

" Karnak... tôi chưa từng nói dối về chuyện này..." Charlos trầm ngâm:" Cô và Ankh... hai người đối với tôi... là những sự tồn tại đặc biệt, đặc biệt... nhưng rất quan trọng..."

" Tôi không thể trơ mắt đứng nhìn cả hai gặp chuyện gì... thế thôi..."

" Kể cả là ngay từ đầu thứ duy nhất ta quan tâm là sinh mạng của ngươi sao?" Karnak có vẻ sẽ không dễ dàng bỏ qua cô lần này:" Kể cả việc ta vẫn luôn tiêm nhiễm vào đầu ngươi cái suy nghĩ ngươi là nghiệt chủng, là kẻ không nên tồn tại, là kẻ đã bị vứt bỏ?"
" Kể cả là ban đầu ta luôn ngăn cản ngươi sử dụng ma thuật, ngăn cản ngươi cứu giúp đồng đội và thậm chí trực tiếp xóa bỏ trí nhớ của ngươi?" Giọng nói ngày càng gay gắt, cũng ngày càng trầm trọng

"..." Charlos chỉ thở dài, ánh mắt mông lung nhớ lại:" Tình cảnh hiện tại của cô và người ấy... có một phần liên quan đến cha mẹ tôi đúng không?"

Thế nên cô không thích tôi... thế nên đứa con như tôi... đã ngầm định là người phải trả giá...

"..."

" Cô ngăn cản tôi sử dụng ma thuật, nhưng sau đó lại dạy tôi tất cả..."

" Đó là để đồng hóa thể chất của ngươi với Ankh!" Kẻ này thật sự bị ngu à?!

" Tôi biết... nhưng sự thật là cô vẫn đem toàn bộ dạy cho tôi đúng chứ?" Charlos mỉm cười

"..." Tại sao...?

" Mẹ mất, nii lao đầu vào luyện tập, ông từ trước đến nay đều rất bận, chỉ có cô và người ấy làm bạn với tôi... trong suốt quãng thời gian ấy... thậm chí là hiện tại... người duy nhất tôi có thể nói mọi điều..."
" Cô luôn miệng muốn tôi chết... nhưng khi tôi thật sự xông lên... lại là cô giúp tôi bảo vệ mọi người..."

" Lúc tôi ngã xuống trong chiến đấu, luôn là Ankh giúp tôi chữa trị vết thương..."

" Tôi bỉ ổi, gian manh, tôi thích tính kế người khác, tính kế cả cô... nhưng cô chưa bao giờ giận dữ, cũng chưa từng vì thế... đối với tôi có đề phòng cùng sát ý..."

" Tôi cố gắng, tôi liều mạng, tôi buồn bã, hay mất phương hướng... cô chưa từng an ủi, chưa từng động viên, chưa từng thương xót... nhưng cô luôn ở đó..."

" Chỉ cần tôi vẫn luôn biết cô đang ở đó... có một người vẫn đang nhìn những gì tôi làm... vẫn sẽ đối với tôi như cũ dù nhìn thấu tâm can tôi... dù tôi có dơ bẩn thế nào đi nữa... tôi sẽ lại đứng lên..."

" Karnak... tôi rất ngu ngốc... cũng rất dễ thỏa mãn... những ấm áp nho nhỏ như vậy, có lẽ cô còn chẳng để ý, cũng sẽ không bao giờ lưu tâm..."
" Nhưng đối với tôi, vậy là đủ rồi..."

Trời vẫn mưa chẳng có dấu hiệu ngừng

Ánh huỳnh quang nhè nhẹ bao phủ lấy thân thể mềm nhũn bất lực ở đó

Karnak chỉ bỗng nhiên suy nghĩ bâng quơ...

Cuộc sống như hiện tại... hình như cũng không đến nỗi nào...

_______________________________

" ÔNG NÓI GÌ HẢ?!" Lại tiếp tục là tiếng la hét vang vọng khắp hòn đảo Thiên Lang, thế nhưng lần này nó chỉ đến từ bốn cậu chàng- Gajeel, Natsu, Gray và Eflman

" Ta- nói- là! Cuộc thi thăng cấp năm nay sẽ tạm hoãn chờ đến năm sau làm tiếp!" Makarov dõng dạc tuyên bố

" Tôi không chấp nhận quyết định này đâu ông già!" Gray phản đối

" Tại sao đang thi ngon lành mà lại ngưng chứ?!" Natsu la lên

" Lập tức cho tôi lên Ma Đạo Sĩ cấp S có nghe chưa hả?!" Gajeel cũng không kém cạnh

Mà khoan... có cái gì nó sai sai?
" Người thi thăng cấp là Levy chứ có phải cậu đâu?" Elfman ném cho cậu ta một cái bạch nhãn

" Còn cách nào khác nữa đâu, có quá nhiều chuyện xảy ra rồi..." Makarov gãi đầu không biết làm sao

" Đầu tiên là thành viên của Hội Đồng trà trộn vào cuộc thi..." Mira xoay bút đầy suy tư:" Sau đó là Grimoire Heart phá tan mọi thứ..."

Quá nhiều chuyện xảy ra chỉ trong thời gian gần một ngày, không còn cách nào khác là phải tạm hoãn kì thi năm nay lại, ai cũng đều hiểu điều đó, nên đa số đều chỉ còn cách tiếc nuối mà than thở, chấp nhận sự thật không mong muốn này

Tuy nhiên, lúc nào cũng có cá biệt và... một vài thành phần chống đối không biết điều là không thể tránh khỏi...

" Dù có nói gì đi nữa thì tôi cũng không bỏ cuộc đâu, bằng mọi giá lần này tôi phải lên được cấp S!!!" Vâng, trùm phá hoại Natsu- không đập thẳng đầu vô tường thì tuyệt đối không hiểu quay đầu là cái gì:" Levy, Elfman và Gray đều bỏ cuộc hết rồi có đúng không, vậy thì tôi thăng cấp đừng có trách nha!"
Makarov cũng hết cách với cậu, à không, phải nói là ông biết thừa đối với những trường hợp đặc biệt như thế này, ta phải dùng những cách đặc biệt nào để xử lý...

Thế cho nên, Natsu nhà ta được đặc cách hẳn một lượt thi cuối cùng, điều kiện là chỉ cần đánh thắng Makarov, và cậu sẽ lên cấp S, ngay và luôn

Sau đó... làm gì có sau đó?

Một đấm bẹp lép, hết kêu ca hết càm ràm... trời đất thanh tịnh...

Haizz~

Mà cũng cùng lúc đó, ở một góc khác của khu nghỉ ngơi dưỡng sức...

" Anh- đang- làm..." Lisanna méo mặt, ủy khuất đến muốn chảy nước mắt vì bị cái tên cao to hơn với mái tóc vàng khè kia bẹo má:" Cái gì thế hả?!"

Cái tên ngốc này! Mà rõ ràng bị bẹo là em, mắt anh chớp cái gì chớp!!!!

" Anh chỉ đang thắc mắc có đúng thật là em hay không?"

Nói thì nói vỗ đầu người ta làm gì?! Còn vỗ mạnh như vậy!!!

" Đương nhiên là em! Đồ thô lỗ này!" Giơ tay liền muốn trả thù:" Nhỏ bắt cóc chị em thì thôi đi, lớn còn muốn tới bắt nạt em là thế nào?!"

" Xin lỗi, tôi xin lỗi mà..." Laxus chỉ cười cười đỡ lấy đòn liên hoàn đánh tới mà hoàn toàn không có tí sức lực nào của cô gái

Từ xa nhìn lại, trông họ chẳng khác nào đang chơi đùa vậy

Vui vẻ~

" Dreyar đều đáng ghét!"

" Ừ, đáng ghét, xin lỗi mà"

Nhỏ đã bắt cóc chị, lớn cũng đang muốn mang em đi đây... Laxus cười dịu dàng

Hừ, vẫn là như cũ ngốc!

Lisanna bĩu môi quyết định- tiếp tục giận!

Dù sao cũng vẫn là đáng ghét!

________________________________

" Không... không thể..." Charlos khó khăn lắm mới có thể ngồi được dậy, chết trân nhìn vào bầu trời trên đầu mình
Mây đen cuộn xoáy, lôi điện cuồng nộ

Gió rít gào, biển nổi sóng

Mặt đất rung chuyển, bầu trời nứt vỡ

Mọi thứ đều điên cuồng

Cánh cửa nối tiếp các không gian... đã một lần nữa bị cưỡng chế mở ra...

" Không phải cô nói... trừ khi Seram chịu hy sinh một nửa cái mạng... nếu không trong vòng 50 năm... thứ đó sẽ không mở được nữa sao...?" Karnak đã nói thế, Charlos đã mặc định tin tưởng...

Vậy nên... chuyện này là sao...?

" ... Có vẻ như chúng ta..." Karnak nói mà như tiếng rít qua kẽ răng, trong giọng thở hổn hển rối loạn:" Đã đánh giá quá thấp giá trị của bản thân mình với hắn..."

Cô ấy không nói hết... nhưng bất cứ ai cũng sẽ tự động hiểu được...

Vậy nên kẻ điên đó...

Đôi con ngươi đen láy co rụt lại, chân tay Charlos- sau hai tháng thời gian- lại một lần nữa cứng đờ lạnh ngắt...
Áp lực... thực sự khủng khiếp đến không cách nào hình dung...

Hắn ta đến rồi...

" Chuột nhắt... ngươi đã sẵn sàng chưa?"

_____________________________

Trái ngược với cái nơi cùng trời cuối đất nào đó, trên Thiên Lang đảo...

" Không còn nghi ngờ gì nữa... con đích thực là con gái của Coneria rồi..."

Trời tĩnh lặng, gió ngừng thổi, một làn hương kỳ lạ... rất nhẹ... rất yên tâm... rất thỏa mãn... thấm đượm vào không khí...

Hơi ấm nhẹ nhàng tiếp xúc với trái tim của hai con người...

Cha... và con gái... sao?

" Chính là như thế rồi..." Gildarts vừa lầm bầm, vừa siết chặt cánh tay mình, giọng đầy trầm mặc mông lung:" Sau những chuyện đã xảy ra cho tới giờ, chắc hẳn nó rất khó để nói ra..."

Thế nên con... mới luôn im lặng... mới cứ như vậy... chịu đựng gánh nặng của bí mật ấy một mình...
Ta xin lỗi...

Vì đã không nhận ra...

" Coneria là người phụ nữ duy nhất mà ta yêu... người duy nhất mà ta cưới làm vợ..."

Ta xin lỗi...

Vì chưa từng nhận thấy điều đó...

" Ta đã chưa bao giờ biết tới... việc mình có một đứa con gái..."

" Cha xin lỗi..."

Con gái của cha...

" Không sao đâu cha..." Cana mỉm cười, rất nhẹ, đẩy cánh tay cha ra khỏi mình

Thì ra đây là hơi ấm của cha... là vòng tay ấm áp lại vững chãi... là cảm giác an tâm như vậy...

" Chính con là người đã không nói cho cha biết mà..."

Vậy nên... xin người đừng tự trách mình nữa...

" Ta có một đứa con gái... ngay bên cạnh ta..." Nhưng Gildarts vẫn cúi đầu, cả cơ thể không kìm được mà run lên

Ta đã bỏ lỡ những thứ gì vậy...?

Ta đã để con bé một mình trải qua những thứ gì...?
" Cha à, con sẽ chỉ nói điều này một lần thôi..." Cana hơi dậm bước... xoay người như muốn rời khỏi...

Rồi bỗng nhiên quay đầu, nháy mắt, nụ cười của cô... ánh vào đáy mắt Gildarts...

Rạng rỡ hơn cả ánh dương

" Cha à, con mừng là đã gặp được cha!"

Nụ cười ấy...

Chứa đựng trong mình cả sự hồi hộp sợ hãi ban đầu

Sự lo âu và tự ti ngày còn bé

Gánh nặng và mong ước trải dài qua tháng năm

Có cả nụ cười, nước mắt và niềm hạnh phúc...

" Cana!" Một nụ cười... khiến cho trái tim Gildarts co rụt lại, nước mắt ông trào ra...

" Con không cần phải buồn nữa! Ta sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra lần nữa đâu!!!" Ôm chầm lấy cô gái nhỏ, Gildarts bỗng nức nở như một đứa trẻ, đau lòng và tự trách... tất cả đều hợp lại trở thành niềm yêu thương vô bờ...
" Hãy cho cha cái quyền được yêu thương chăm sóc đứa con yêu dấu của mình!!!"

Và Cana... cuối cùng cũng có thể mỉm cười yên bình trong vòng tay ấy...

Người ta vẫn thường nói... con gái là tình nhân kiếp trước của cha đấy...

_______________________________

" Ngươi... ngươi nói ngươi đã làm... CÁI GÌ?!"

Cơ thể thon gầy bị treo lên giữa không trung, gai nhọn tua tủa quấn quanh da thịt rách nát

Không thể phản kháng, không cách phản kháng

Chất độc dữ tợn nhất đang điên cuồng gặm cắn món ngon trước mặt... thế nhưng Charlos không quan tâm, đôi mắt cô ấy đỏ rực như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt

Người thanh niên đứng trước mặt cô, mặc một tấm áo choàng dài thêu chỉ kim sắc, tựa màn đêm điểm xuyến tinh quang

Mắt là tinh tú, tóc là ngân hà, khuôn mặt tinh xảo tuấn dật như điêu khắc, tựa kiệt tác yêu dấu của vũ trụ sơ khai
Hắn là đêm huyền bí, cũng là sớm quang minh

Là thủy ôn hòa, cũng là hỏa nhiệt huyết

Hắn sinh mà cao quý, chân dẫm vạn vật, tay nắm càn khôn

Hắn, là chí cao thần minh, là vua của vũ trụ

Phân biệt thần cách của Hắc Thần Ankhseram- Hủy Diệt Thần

" Ngươi lặp lại lần nữa! Ngươi vừa làm cái gì?!" Thế nhưng Charlos thật sự không có thời gian để đi quan tâm hết những việc đó! Cô ấy giống như điên rồi mà la hét, đôi mắt đỏ rực tuôn chảy từng hàng huyết lệ, hơi thở dồn dập lại gấp gáp

Hắn... hắn ta... hắn ta dám...!

" Xem ra là cái tai của ngươi chỉ để trưng..." Seram chẳng mảy may quan tâm đến biến hóa của cô, hay nói chính xác hơn, Charlos càng điên dại, hắn sẽ càng vui vẻ:" Thật không hiểu lắm tam đại thần vị bọn chúng đã làm cái gì, để bị đánh trở về mất mặt như vậy, một lũ ngu xuẩn"
Hắn dùng một động tác vô cùng ưu nhã nhướn cao đôi lông mày như tranh vẽ, chậm rãi phun ra một câu:" Thứ không thể dùng, vậy nên bỏ đi"

Luồng hắc khí mang theo hơi thở áp bức rợn da gà lướt qua... mang theo một cái tai của Charlos đi mất...

Có tiếng xèo xèo như axit ăn mòn vang lên lúc hắc khí chạm vào máu tươi đang chảy xuống

Đau đớn khiến Charlos không nhịn được hút một ngụm khí lạnh, thế nhưng hàm răng vẫn cắn chặt, nhất quyết không chịu hé môi

" Banh cái tai còn lại của ngươi ra mà nghe cho kỹ..." Seram vẫn như cũ lạnh băng chẳng chút cảm tình, thậm chí còn có chút khó chịu nhìn vào dòng máu hắn vẫn cho rằng dơ bẩn tong tong nhỏ giọt trên mặt đất, nhíu mày:" Giao ra Hắc Bạch song thần hồn, nếu không Acnologia sẽ ăn sạch sẽ đám chuột cống bạn bè ngươi"
" Đừng giả ngu với ta, kiên nhẫn của ta là có giới hạn"

Không biết Charlos còn nghe thấy lời đe dọa sau cùng hay không... nhưng ánh mắt cô ấy đã hoàn toàn mất đi ánh sáng...

Hắc Long... của Khải Huyền ngày tận thế...

Nó... không phải thứ Fairy Tail hiện tại có thể chạm vào...

Còn cô... lại bất lực ở đây...

Thật sự... không còn cách nào nữa sao...?

" Charlos... giao ta ra đi..." Karnak thở dài mệt mỏi:" Ngươi đã làm đủ nhiều rồi..."

Đứng trước mặt hắn, bị hắn bắt được, kết quả của chúng ta đã được xác định từ trước...

Ngươi không cần phải...

" Ta..."

" Câm miệng!" Giọng Charlos khản đặc

" Nhưng..."

" Tôi bảo cô câm miệng cô nghe thấy không?!" Charlos rít lên:" Câm ngay!"

Đừng... xin đừng ép tôi...

________________________________

Ngày 16 tháng 12 năm X784, tại Thiên Lang Đảo...
Sự hủy diệt không thể tránh khỏi

" Hội trưởng, tàu đã chuẩn bị xong rồi, nhưng còn...Laxus thì sao ạ?" Erza không nhịn được dò hỏi bóng người ngược sáng trầm ngâm

" Ta không có lời gì để nói với nó hết!" Makarov khoanh tay, không hề quay đầu nhìn lại, nghiêm khắc lại tàn nhẫn

Makarov luôn như vậy, ông thương yêu và rộng rãi với cả Fairy Tail, nhưng lại vô cùng hà khắc với bản thân mình

Đối với Laxus- đứa cháu trai ông đặt hết niềm tin, đứa cháu trai ông coi trọng hơn bản thân mình nhiều lần như thế, Makarov luôn đối với anh khắc nghiệt hơn cả

Bởi vì anh khiến ông đau

Khiến đồng đội của anh khóc

Không thể... dễ dàng...

" Cháu hiểu..." Trong thâm tâm Erza hiểu rất rõ điều đó, vậy nên cô chỉ có thể cúi đầu trầm mặc

Thế nhưng cậu ấy... có lẽ sẽ rất buồn...
Nhưng cũng chính vào thời khắc đó

Âm thanh truyền đến từ bầu trời, xé rách luồng không khí, khơi dậy sự bất an từ tận sâu trong đáy lòng

Cả Fairy Tail, đều rùng mình cảm nhận thấy hàn khí chạy dọc sống lưng, một cảm giác bức bối đau đớn không thể nói thành lời...

Thứ xuất hiện, là ác mộng của nhân loại, không, ác mộng của cả thế giới...

Vết thương cũ của Gildarts đau nhói, nó giương nanh múa vuốt âm ỉ từ sâu trong cơ thể... và điều đó, khiến ông chắc chắn...

Là nó, nó đã đến đây

Không sai được

To lớn hình thể, dẻo dai cơ bắp, mạnh mẽ ma thuật, độc tôn địa vị

Một sự ngông cuồng mang tính áp đảo

Không chỉ là rồng, đó là Vua Rồng

Hắc Long của sự hủy diệt -Acnologia

Đứng trước nó, không thứ gì có thể mạnh hơn một con kiến

Kẻ ngạo mạn không ngai của thế giới này

Nhưng bao giờ cũng vậy, một khi nó đã lỡ chạm vào báu vật của một người, nó bắt buộc phải chịu đựng sự phản kháng quyết liệt nhất

Bao giờ cũng vậy...

Đặc biệt là khi... nó chạm vào những đứa con, đứa cháu của một người cha, người ông...

Makarov- Hội Trưởng hội Fairy Tail đời thứ ba chính là một người như vậy

Đó là người đỡ đầu, là người dẫn đường cho những đứa trẻ bỡ ngỡ

Ông là người truyền lửa

Là bến cảng dừng chân

Là cột trụ tâm trí

Ông là biểu tượng... là sự kính ngưỡng

Ông... là nhà!

Hy sinh chính mình... thì làm sao vậy...?

Những đứa con của ông phải được sống, phải tiếp tục sống, sống cho ngày mai, cho tương lai

Chúng sẽ là tương lai

Cho dù thân thể đã gần đất xa trời này không thể đánh bại được sinh vật hung ác kia, và thậm chí nhét kẽ răng nó còn không xứng
Nhưng bằng tất cả những gì mình có, ông sẽ kéo dài thời gian, càng lâu càng tốt, để bọn trẻ rời đi nơi này

Chỉ cần chúng an toàn trở về hội

Makarov Dreyar sẵn sàng hi sinh cả cái tính mạng già cỗi này, chỉ cần có thế bảo vệ được bọn trẻ ấy

Mọi chuyện sẽ ổn thôi, dù không còn ông đi chăng nữa... Dù bọn nhỏ sẽ đau buồn, sẽ rơi nước mắt, nhưng mọi chuyện vẫn sẽ ổn thôi

Vì chúng còn sống

Ý nghĩa cũng những giọt nước mắt đó, bọn nhỏ sẽ sớm hiểu ra được...

Bởi vì chúng là bọn nhỏ đầy tự hào của ông... là kiêu ngạo của ông...

Cái chết của ông sẽ làm cho chúng đau khổ, nhưng liệu nỗi đau đó có đủ để quật ngã được một con người?

Không, không có bất cứ một điều gì có thể ngăn cản chúng trưởng thành

Rồi bọn nhỏ của ông sẽ học được cách hóa đau thương thành sức mạnh, thành ý chí, để tiếp tục sống, để tiếp tục tiến lên, hướng về tương lai
Makarov bị đẩy lùi... và ngã xuống

Đứng trước mặt Acnologia, mọi cố gắng của ông đều có vẻ buồn cười... ông còn chẳng thể duy trì nổi cơ thể và ma thuật của mình được bao lâu

Ông bị từng cái móng sắc sắc nhọn đào sâu vào lồng ngực, đau đớn khiến ông phải hét lên khổ sở

Nhưng sau tất cả... ông đã cười, cười rất to, cười sảng khoái

Chưa bao giờ ông cảm thấy cuộc sống của mình giá trị đến như vậy...

Chưa bao giờ ông hạnh phúc đến như vậy...

Lần đầu tiên và cũng có thể là lần cuối cùng, ông đã có thể hành động như một bậc cha mẹ đích thực

Makarov nằm... bất động... ông rất mệt... ông đã không còn có thể làm gì...

Giờ chỉ có thể nằm đây chịu trận, chờ đợi phán quyết hạ xuống từ móng vuốt sắc nhọn của Hắc Long nữa mà thôi nhỉ...
Nhưng nhìn vào bầu trời xanh biếc trên đỉnh đầu, Makarov mỉm cười, thỏa mãn...

Không có gì phải hối tiếc nữa cả

Bởi vì ông... đã bảo vệ được những đứa trẻ của mình

Chúng... sẽ an toàn...trở về...

... Nhà...

_______________________________

Ở một nơi khác, Charlos cũng bất động, mềm nhũn như một con cá đã nằm trên thớt

Nhưng những cảm xúc khủng hoảng, đau đớn và bất lực vẫn như thác nước ào ào đổ xuống, thông qua hội ấn, ập vào đầu Charlos

Tình cảnh trên Thiên Lang đảo không ngừng hiển hiện lên trong đầu cô

Khiến cho trái tim và cơ thể cô run rẩy lên từng hồi quặn thắt

" Seram..." Charlos ngẩng đầu, ánh mắt đờ đẫn, khàn giọng thỏa hiệp:" Ta đồng ý với mọi yêu cầu của ngươi..."

Seram còn đang mải chơi đùa với ngón tay mình, nghe thấy câu nói này liền nheo mắt, bật cười nghiền ngẫm:" Cuối cùng thì cũng đầu hàng rồi sao?"
Hắc quang sáng rực chói mắt

" Dù sao thì ta cũng có lời khen ngợi cho sự kiên trì đó..." Hắn vung tay, vẫn nhàn nhã lại cẩn thận quan sát từng cử động từ cô gái

Bạch quang ảm đạm lập lòe

Quá trình chiết tách đã được bắt đầu

Charlos cảm nhận được đau đớn xuyên thấu linh hồn, nheo mắt

Đây là... do ngươi ép ta...

________________________________

Chỉ nhắc nhở một câu thôi, Hắc Long tuyệt đối không phải một phe với Hủy Diệt Thần đâu nha mọi người =_=

A.S

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play