"Vậy đó là lý do mà em không nói cho chúng tôi biết về chuyến thăm quan Long Huyệt sao?" 

Sau một hồi lâu lần mò đường trong tòa lâu đài rộng lớn, nhóm giải cứu của Fairy Tail cuối cùng tạm dừng nghỉ ngơi tại phòng ăn của nơi này, quyết định bình tĩnh trò chuyện trước khi tiếp tục những bước đi sau đó.

Mà Mira, đang dở khóc dở cười chống tay cúi đầu nhìn cô gái với mái tóc nắng nhạt màu

"Vâng..." Lucy tương lai yếu ớt gật đầu: "Trong dòng thời gian của em, chị Charlos đã ngay lập tức xuất hiện khi tụi em bị bắt... Nhưng mà, lúc Silvia bị bắt làm con tin, chị ấy đã sử dụng ma thuật ngay cạnh cánh cổng Nhật Thực..."

Nghe đến đây, mọi người đều hiểu được hành động đó sẽ dẫn tới kết quả nào, chỉ có thể phức tạp nhìn nhau, rồi thở dài bất đắc dĩ

 "Chị Charlos đã bất tỉnh rất lâu... thậm chí đến lúc em thoát ra từ đống đổ nát của lâu đài, tìm về phòng trọ... cũng..."


"Thế nên, em đã không nói. Em cứ nghĩ, nếu chị ấy chỉ biết một phần câu chuyện, thì mọi chuyện sẽ khác..." Cô ấy càng nói, lại cúi đầu càng sâu, dường như có một tia tự trách: "Dù sao, cuối cùng em cũng rất an toàn, mà thay vì lao tới cứu em để rồi gặp chuyện, có lẽ Charlos sẽ có nhiều thời gian hơn để tìm kiếm cách giải quyết..."

"Em đã, không nghĩ tới..."

"Đã không nghĩ tới việc đến chỗ hẹn sớm hơn cũng sẽ dẫn đến kết quả là cô ngốc ấy đang bất tỉnh." Mira cười dịu dàng hoàn thành câu chuyện

"Vâng..." Lucy tương lai lại gật đầu, nhấp nhấp môi buồn bã. Cô... cảm thấy mình thật vô dụng, cô hoàn toàn không làm được gì khác, không thể thay đổi được gì. Thậm chí...

Mira không nói gì thêm, chỉ yên lặng xoa nhẹ mái tóc vàng 

"Tớ... theo trí nhớ của tớ, một lát nữa, chúng ta sẽ bị quân đội hoàng gia vây bắt... sau đó tống giam trong ngục cho đến khi chuyện đó xảy ra!" Lucy tương lai bỗng nhiên ngẩng đầu, giọng gấp gáp: "Thế nên, chuyện đầu tiên là phải ra khỏi đây trước đã!"


"Yên tâm Lucy." Nhưng đúng lúc này, bàn tay đang đặt trên tóc cô thoáng dùng sức một chút như trấn an, Mira nhẹ cười: "Chị sẽ đưa mọi người ra ngoài."

Đoạn, nàng bartender nhẹ gõ gõ vào thái dương mình, cười híp mắt: "Chị đã ghi nhớ cả rồi đấy, bản đồ của một phần lâu đài."

"Mọi chuyện, nhất định sẽ ổn thôi." Nụ cười của cô ấy  cũng dường như có ẩn chứa cả ma lực, làm người ta không nhịn được mà an lòng

Nụ cười khiến những người đồng đội của cô không nhịn được cười theo, rồi lại bĩu môi hài hước

Đấy đấy đấy mọi người xem coi, hai cái người bạn gái này thế nào mà lại càng ngày càng giống nhau cơ chứ?!

"Đúng rồi đó Lucy! Đừng có lo, sao mà tụi tôm tép đó có thể bắt được chúng ta chứ?" Natsu đập đập hai tay vào nhau, cười khì

"Silsil mới không để chuyện đó xảy ra đâu! Với lại, làm cách nào mà bọn họ có thể bắt Silsil làm con tin được chứ!"Bé con nhà Dreyar giơ tay bĩu môi không phục: "Silsil rất mạnh!"


"Ờ ha, Silvia có thể chém đứt được cả dung nham kia mà?"

"Không phải tôi nói..." Lily khoanh tay gật gù đồng tình: "Nhưng họa chăng có thêm vài đội Garou Knight, bằng không thì muốn bắt chúng ta không dễ như vậy đâu à?"

"Thật ra lúc chạy trốn, chúng ta sẽ đi ngang qua cổng Nhật Thực, không thể sử dụng ma thuật nên bị bắt..." Lucy xoa xoa cái trán âm ỉ đau vì bị sử dụng quá tải, cười buồn: "Còn Silvia... Silvia chịu ảnh hưởng từ chị Charlos..."

Cô ngẩng đầu nhìn cô bé con vừa phồng má hiện tại đang mở to mắt kinh ngạc, nhấp môi: "Chị không rõ tại sao, nhưng lúc đó chính em đã nói với chị... rằng độc tố trong người chị Charlos còn ảnh hưởng đến em trước cả chị ấy nữa..."

Chưa nghe được hết câu, Silvia đã ngay lập tức rũ mắt, nắm chặt tay

"... Bé con?" Mira lo lắng cất tiếng
"Silsil không sao đâu Mimi..." Nắm nhỏ nhà Dreyar nghe tiếng gọi, ủ rũ ngẩng đầu. Đôi mắt tím trong veo lại bắt đầu ầng ậc ánh nước: "Nhưng Chacha... nếu có cái gì có thể từ Chacha mà ảnh hưởng sang cả Silsil... chắc Chacha đang khó chịu lắm..."

"Mimi..." Silvia buồn đầu chui vào trong vòng tay mở rộng của Mira, cũng không chịu ngẩng đầu ra nữa: "Silsil muốn về nhà."

"Chúng ta về nhà với Chacha đi, được không Mimi?"

"..." Mọi người dần dần yên lặng, chỉ có tiếng dỗ dành của cô gái tóc bạch kim là còn dịu dàng truyền đến trong không gian. Silvia Dreyar- cho đến cuối cùng, vẫn chỉ là một cô bé con mà thôi... Cô bé vẫn còn quá nhỏ đi, quá nhỏ để phải trải qua những chuyện như vậy

Cho đến khi...

"Khoan đã!"

"... Có phải khi nãy cô đã nói... "đống đổ nát của tòa lâu đài"?" Người phát hiện ra vấn đề và phá vỡ yên tĩnh lần này, lại là Carla. Dựa trên những hình ảnh trong tiên đoán của nàng mèo trắng, về lâu đài đổ nát, về thời điểm Lucy cất tiếng hát... không, cô ấy than khóc...? Mọi chuyện, đều đã nối liền mạch: "Khi đó, khi đám rồng tới..."
Nàng mèo trắng hé miệng thở hổn hển vì suy đoán xuất hiện trong đầu, môi Carla mấp máy, chưa bao giờ kinh hoàng đến thế: "Chuyện gì xảy ra với chúng ta?"

"..." Nhận được câu hỏi, Lucy tương lai chìm hẳn xuống, không nói lời nào, tĩnh lặng đến mức vô hồn. Thân thể ấy, dường như vừa bị đào rỗng đi vậy. 

Chỉ có ánh mắt cô... đôi mắt màu nâu chocolate, dường như đang than khóc...

Than khóc thay cho người chủ nhân kiên cường của mình

Tất cả lại một lần nữa lặng đi

Và Mira không tự chủ được ôm siết Silvia vào lòng mình, lồng ngực đau đớn

"Bọn mình sẽ chết sao?" Happy run rẩy hỏi, nhưng không ai, lại nỡ trả lời cậu cả

Không phải ai cũng sẽ bình tĩnh khi đối mặt với lời tiên đoán về cái chết của bản thân

"Tớ... không rõ là đã qua bao nhiêu ngày nữa, nhưng khi tớ tỉnh dậy..." Lucy tương lai chậm rãi ngồi dậy, nhấp môi cố gắng nhớ lại. Cô tường thuật thật chậm từng chữ một, cố hết sức để vẽ ra khung cảnh cái ngày kinh hoàng nhất cuộc đời mình...
"Mọi thứ, đều đã tàn lụi rồi, ngọn lửa khải huyền thiêu rụi tất cả... Tớ không còn tìm được... bất kỳ một ai cả..." Đôi mắt chocolate tràn đầy tuyệt vọng khi nhớ lại cảnh tượng lúc đó: "Thế rồi, khi mọi chuyện tưởng chừng như đã chấm dứt, tớ sực nhớ ra cánh cổng Nhật Thực." 

"Tớ đã tìm thấy Nhật Thực trong đống hoang tàn, nhưng mà... tớ cũng không biết bằng cách nào mà tớ có thể kích hoạt được nó nữa, tớ chỉ đi qua đó như một cảm tính, đặt cược tất cả vào khả năng đi xuyên thời gian của nó."

"Cuối cùng... tớ ở đây. Thời gian này, ngày 4 tháng 7 năm X793."

"Mùng 4... vậy thì không phải mới cách đây vài hôm thôi sao?" Loki chậm chạp phân tích câu chuyện, rồi không nhịn được mở to mắt nghi hoặc: "Cánh cổng Nhật Thực không thể trở về sớm hơn nữa sao?"
Với khoảng thời gian gần sát như vậy, ngoại trừ nói chuyện, chúng ta chẳng thể nào nghĩ ra được phương án nào để ứng phó cả?!

"Nhưng kế hoạch Nhật Thực là trở về hơn 400 năm trước để đánh bại Zeref?" Carla chống hông đưa ra nghi vấn

"Tớ không rõ... có điều, khi tớ tìm thấy nó, một phần của cổng Nhật Thực đã sụp..." Lucy tương lai rũ mắt, cô lắc đầu: "Chắc là nguyên do ở đó..."

Lúc này, không ai để ý đến, tại góc tường nơi họ đang đặt tạm một người khác nghỉ ngơi, Arcadias mở hé đôi mắt cẩn thận quan sát cô gái trước mắt, rồi cau mày

Đây là người mách nước cho công chúa? Thế nhưng... tại sao cô ấy lại nói dối? 

"Tớ trở về đây mà không có bất cứ một kế hoạch rõ ràng nào... tớ không biết phải làm sao mới có thể ngăn cản chuyện này xảy ra nữa!"
Tại sao? Nhật Thực 2... rồi "trở về vào mùng 4"... tất cả những điều này khác với những gì công chúa Hisui đã nói với ta. Tại sao cô ấy lại nói dối đồng đội của mình?

Hay cô ta chính là kẻ đang có mưu đồ gì khác?

Arcadias cực kỳ nghi ngờ, ông bắt đầu dùng một ánh mắt xét nét đầy nghiêm nghị để quan sát cô gái trước mặt, dường như, muốn nhìn thấu tim can cô. 

Nhưng rồi...

"Tớ xin lỗi... Tớ không biết mình phải làm gì cả, và cứ đi lang thang mãi trong thành phố..." Lucy tương lai càng nói, lại càng cảm nhận được sự bất lực của bản thân. Rốt cuộc cố gắng của cô khi trở về là để làm gì? Cô chẳng thể giúp được gì cả...

"Tớ xin lỗi..."

Giọng cô gái như chỉ chực chờ tan vỡ đi, tựa như bong bóng xà phòng gồng mình trong gió

Và thế là...

"Không sao." Anh hùng của cô xuất hiện

"Bọn tớ sẽ làm được điều gì đó mà." Natsu tiến lên phía trước một bước, quỳ gối bên cạnh cô gái hoàn toàn lạc lõng và bất an. Cậu chạm tay vào mái tóc vàng, từ từ, tiến lại gần, chạm trán mình vào trán cô ấy.

Giọng của cậu rất ấm áp, tựa như chính ma thuật của cậu vậy, rất an lòng, rồi lại, quá đỗi dịu dàng: "Cảm ơn cậu."

"Cảm ơn vì đã cố gắng bảo vệ tương lai của chúng ta."

Lucy tương lai bật khóc

Giọt nước mắt của cô thấm đẫm trong trái tim người đàn ông đang cố gắng đứng dậy, lén lút rời khỏi nơi đó

Đó...

Đâu phải nước mắt của một kẻ nói dối chứ?

Tại sao? Đây rốt cuộc là thế nào đây?

Công chúa?

______________________________

"Lời nói của Lucy có gì đó không đúng..." Tại nơi tụ họp bên ngoài thành phố Crocus, Jellal vẫn ngồi quay lưng với toàn bộ đồng bạn của mình. Anh đã ngồi như vậy cả giờ đồng hồ liền rồi, gắng sức tập trung, rồi thỉnh thoảng lại trầm tư lẩm bẩm: "Hơn một vạn con rồng... Nhật Thực... ma thuật..."
Càng nhắc lại, lại càng trầm tư hơn trước

Thật khó chịu, trực giác nói cho anh biết là bản thân đã bỏ qua rất nhiều lỗ hổng, nhưng cứ quay đầu lại, chính anh lại không thể tìm được sự sai sót ấy ở đâu.

Thật là, suy luận này đó, đây đâu phải thế mạnh của anh chứ?

"Ý anh là... chị Lucy tương lai ấy đang nói dối ư?" Meredy khó hiểu nhướn mày: "Nhưng... điều ấy có thể thật sao? Charlos đã ở đó..."

"Charlos chỉ có thể chứng minh Lucy ấy là thật hay kẻ giả mạo mà thôi." Nhưng Ultear ngay lập tức bác bỏ: "Cô ấy không phải toàn năng, trong thời gian ngắn như vậy, xác định sự thật giả trong lời nói là rất khó, hơn nữa... lòng người luôn là khó đoán nhất..."

Và Jellal gật đầu: "Đúng, lòng người..." Anh bỗng nhiên mở to mắt, kinh hãi ngẩng phắt đầu run rẩy: "Khoan đã, có lẽ nào..."
"Phải rồi! Là nó!"

Nắng dần tắt. Hoàng hôn kéo dài những vệt cam vàng trên bầu trời, cố gắng níu kéo lấy mặt trời nóng cháy, rải rác những tia nắng cuối cùng trên thân ảnh của hội màu xám và hằn những cái bóng của họ xuống nơi đất đá bụi mù

"Là nó!" Jellal quay phắt người, đầy mặt kinh hoàng nói với những người khác: "Cái cảm giác khó chịu mà tôi đã luôn vướng mắc!"

"Không phải "bỗng nhiên", mà tất cả là do có người sắp đặt!" Khi đã loại bỏ hết những khả năng không thể, thì câu trả lời còn lại, dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật

"Nguy rồi! Lucy tương lai chỉ biết được bề nổi của sự việc mà thôi!"

_________________________________

"Công chúa đang ở đâu?" Arcadias mặc lên chiến giáp, sải rộng bước chân ngang nhiên lướt qua tòa lâu đài

"Nhưng, nhưng... Arcadias-sama, ngài đã bị bắt vì..."

"Ta hỏi lại một lần nữa! Công chúa ở đâu?!" Đứng trước sự uy nghiêm của vị tướng, quân lính canh gác im bặt sự phản kháng

Một người cuối cùng cũng lấy lại được giọng nói lắp bắp: "Ở... ở tại gian cuối ạ..."

Và thế là, vị Tổng binh bỏ mặc mọi thứ sau lưng, cất bước.

Trong bóng dáng của ông ấy, mang theo sự quyết tuyệt lớn lao

Mình... cần phải xác minh lại điều này

Cần phải xác minh lại. Có lẽ nào...?

Người đang nói dối... chính là công chúa!

_________________________________

"Sát Long Bí Thuật! Sấm Động!"

"4." Thời điểm Jura Neekis- Thánh Thập Ma Đạo Sĩ đứng hàng thứ năm gục ngã dưới tay Laxus, Gray tương lai ngẩng đầu, hít sâu một hơi, cố gắng cuốn hết không khí trong lành vào lá phổi. Anh nhắm mắt như đang tận hưởng một bản giao hưởng tuyệt đẹp
Ký ức và kinh nghiệm đều nói với anh rằng, các trận chiến cam go nhất cũng đã đến hồi kết. Rồi vở kịch lớn nhất đêm nay, cũng sẽ mở màn

"Nhị Nguyên! Khởi Động! Hoán phục!"

"Chiến giáp Nakagami!"

"Ngươi đã làm tổn thương những người mà ta yêu quý! Phần thưởng dành cho ngươi đây!"

Minerva Orland!

"Tinh quang Nakagami!!"

"3."

Mà chính lúc này, xen ngang trận chiến của Gray và Juvia với Lyon và Sherria... lại là kẻ đã biến mất từ sớm trong ngày đấu

"Cảm ơn vì đã chiêu đãi." Bạch Long hạ cánh từ bầu trời, dùng ra Long Lực cùng Sát Long Bí Thuật, thế nhưng có thể hoàn thành mục tiêu một đòn hạ gục cả hai thành viên của Lamia Scale đang bị thương

Cũng đột nhiên như khi cậu nốc ao Bacchus vậy

"Ngươi...!" Gray cắn răng giận dữ nhìn kẻ xuất hiện... lại là một kẻ lợi dụng thời điểm bọn họ bị thương sao? Nhưng Sting hoàn toàn làm ngơ cậu, thảnh thơi đứng thẳng người, ánh mắt lười nhác ngó lên bầu trời

"Đây có lẽ là do số phận đã sắp đặt..." Chàng trai thì thầm, cũng không biết là đang vui mừng... hay hụt hẫng?

"Sting Eucliffe vào thời khắc cuối cùng đã xuất trậnnnnnn!! Chuyện này là sao? Cậu ấy đang có kế hoạch gì?!" Chỉ có tiếng la của bình luận viên là inh ỏi cả một vùng trời

"Này khoan, có ai để ý chuyện tôi đang thấy không?" Trước khi Chapati bất chợt dừng lại, nhìn lên bảng điểm mà ngơ ngẩn cả người: "Cách biệt giữa Sabertooth và Fairy Tail là..."

"9 điểm!!!" Ai đó hét lên

"A!!! 5 thành viên của Fairy Tail chính là 9 điểm! Theo luật, nếu hai đội ngang bằng điểm số thì đội còn trụ vững lâu hơn chính là đội thắng cuộc!!"

"...Sting muốn hạ toàn bộ hay sao???"

"Lại là một trận 5 đấu 1?!"

"Haha, hahaha!" Mà Sting đang dưới sân đấu, dường như đã đáp lại lời nghi vấn này của tất cả. Cậu không nhìn Gray, càng không để ý đến Juvia đã thủ thế, đấm thẳng tay lên không trung: "Fairy Tail! Ta ở đây này!"
Hội huy Sabertooth khổng lồ rực sáng một góc trời đêm tối

"Mau tới đây đi!!!"

"2." Gray tương lai lại thì thầm. Gió đêm ùa về, ve vuốt mái tóc không biết tại sao lại ướt đẫm

Cảnh tượng dưới chân cực kỳ tráng lệ. Dù cho chỉ nhìn lại, vẫn ghi dấu trong anh một nỗi tự hào lấp lánh. Đây là Fairy Tail của họ

Nơi anh đã từng thuộc về

Và hiện tại, nơi anh không nên chạm đến...

Sẽ vấy bẩn

Họ mất

__________________________________

Nhật Thực... du hành thời gian... Nhật Thực...

"Hướng này mọi người! Chúng ta phải nhanh lên!" Dù Mira cũng có thể dẫn đường, nhưng Lucy tương lai hiện tại mới là người đang chạy trước nhất. Bởi khác với tấm bản đồ không đầy đủ mà Mira ghi nhớ, bản thân cô vì dẫn đường cho tất cả đã dành một quãng thời gian dài khám phá những con đường thoát khỏi Mercurius một cách cẩn thận nhất.

Tuy nhiên, nếu phải nói thật lòng ra thì, Lucy tương lai cũng rất sợ. Cô sợ rằng những cố gắng của mình, cuối cùng vẫn sẽ khiến mọi người gặp phải tình trạng giống như Charlos đã gặp

Không thể thoát ra khỏi vận mệnh an bày, không thể trốn tránh được tương lai định sẵn.

Nhưng mà, ít ra... chúng ta đã đứng dậy đấu tranh. Chúng ta đã đấu tranh, chúng ta có thể sẽ thua, nhưng nếu chúng ta cả đứng dậy cũng không thể làm được, vậy chúng ta chắc chắn đã thua ngay từ khi trận đấu chưa bắt đầu.

Ít ra là, chúng ta có thể tránh thật xa khỏi cổng Nhật Thực! Ít nhất là như vậy! Cánh cổng tai ương đó!

Tất cả đều đang chạy đua lấy từng giây một, thế nên không ai để ý đến... cái cau mày rất lạ của Mira

Nhật Thực... quá khứ... tương lai... rồng... trở về quá khứ... ngăn cản tương lai...
Cô ấy liên tục lặp lại những điều này trong đầu, như bắt được một điều gì đó, nhưng rồi dường như lại không bắt được gì. Tình trạng ấy lặp lại nhiều đến mức, khiến cô nhấp chặt môi mất bình tĩnh

Để cảm xúc của mình tránh khỏi ánh mắt của bất kỳ ai là điều Mirajane giỏi nhất. Thế nên không ai nhận ra, hơn ai hết, chính cô mới đang là người gấp gáp nhất để tìm kiếm đáp án

Cô có quá nhiều thứ không thể đánh mất, cô hiểu quá rõ nỗi ám ảnh khi để mất đi. Hơn thế nữa...

Cô chính là người nắm giữ nhiều thông tin nhất

Mira đã nghe câu chuyện từ chỗ Lucy, nghe những suy đoán của Charlos, cũng đã ở đó khi Charlos đối thoại với Hisui

Cô là người... chứng kiến toàn bộ, vậy nên Mira cũng là người tự gây áp lực lên mình.

Rằng cô là người phải có trách nhiệm với những gì đang xảy ra
Đau đầu qua... Tìm điểm khả nghi không phải thế mạnh của mình. Vậy nếu không thể tìm điểm có thể gỡ rối... vậy thử đổi chiều suy luận thì sao?

Quay trở lại câu hỏi... không phải chúng ta sẽ đối đầu với 1 vạn con rồng như thế nào, mà là tại sao chúng ta phải đối mặt với chúng? Rồng đã xuất hiện bằng cách nào? Chúng đến từ đâu? Đừng nói với số lượng lớn như vậy, chỉ cần một con xuất hiện thôi thì thông tin cũng đã phải lan truyền đến chóng mắt trước đó rồi. Dù sao, trên đời này, thật sự có những người bị mê hoặc bởi loài rồng

Thông tin của chúng từ trước đến nay đều được xếp vào hạng cao cấp nhất của các đội lính đánh thuê

Thế mà chúng có thể ngang nhiên tấn công Crocus như vậy, cứ như... xuất hiện từ hư không...
Khoan đã! Hư không?!

"A!!" Mira bỗng bật thốt ra một chữ rồi ngơ ngác đứng ngây ra. Ánh mắt xanh biếc mờ mịt hoàn toàn phóng không mờ mịt, không có bất kỳ một tiêu điểm nào

Ai nấy nhìn cô, đều sợ hãi quá mức

"Mimi?"

"Mira?"

"Chị Mira?"

"Có chuyện gì vậy?"

"Du hành thời gian..." Nhưng Mira dường như bỏ ngoài tai lời hỏi han của tất cả, cô bước lên một bước, giơ tay ôm lấy mặt Lucy tương lai mà nỉ non: "Là du hành thời gian!"

"Là nó!"

Trở về quá khứ... xuyên đến tương lai...

"Mira, chị...?"

"Đã phát hiện bọn đào tẩu! Mau bắt lấy chúng!!!" Đúng lúc này, có tiếng thét ra lệnh vang lên. Chỉ trong một giây ngắn ngủi, lối ra trước mặt Fairy Tail đã nhanh chóng bị quân đội hoàng gia bịt kín mít

Số lượng binh lính khổng lồ đông như kiến cỏ xuất hiện, dường như báo trước cho tất cả là họ sẽ không có được một chuyến đi yên bình

Ai nấy đều cau mày thủ thế, chỉ có riêng Mira, trước tình cảnh này, lại run rẩy cảm giác được dòng thời gian gấp gáp. Cô do dự cau mày không đến một giây có lẽ, rồi lập tức cắn môi, giao bàn tay bé nhỏ của Silvia vào tay Lucy, sau đó siết lấy bàn tay của Yukino như muốn truyền đạt lại điều gì. Đôi con ngươi thăm thẳm như biển lớn cực kỳ, cực kỳ nghiêm túc xoáy sâu mắt mình vào cả hai mà dặn dò: "Nhất định, phải cẩn thận đấy nhé!"

Thế rồi, không kịp để giải thích, Mira xoay người chạy vội: "Tôi sẽ đi ngăn cản chuyện này! Còn lại, xin nhờ mọi người cả đấy!"

"Chị Mira!"

"Chị Mira?!"

"Mimi!!!"

Những tiếng gọi hoang mang lẫn lộn ở phía sau không tài nào ngăn được bước chân cô, để nàng bartender nhanh chóng biến mất trong dãy hành lang sâu thẳm

"Ngăn cản cái gì?!" Natsu hét theo: "Này! Chị Mira!"
"...Cái quỷ gì vậy chứ!?"

"Khoan đã! Ông Arcadias cũng biến mất rồi!!" Wendy đột ngột nhìn quanh rồi lớn tiếng

"Sao mọi người lại tách ra như vậy chứ?!" Lucy hiện tại giật mình

"Mira-sama?" Yukino mím môi, cúi đầu hoang mang nhìn vào lòng bàn tay mở hé của mình

"Mimi... đã nhận ra điều gì vậy?" Và Silvia thì luống cuống đứng yên. Mở to đôi mắt đẫm ánh nước mịt mờ

Có một sự hoảng loạn nhè nhẹ xuất hiện giữa tất cả, cho đến khi Hỏa Long gầm thét

"Thôi thì mặc kệ nó!!! Bọn họ chắc chắn là biết mình đang làm gì!"

Lửa bùng nổ

"Chúng ta, sẽ phá thẳng mà ra!!"

__________________________________

"Ngày 7 tháng 7..." Giọng nam trầm thấp lười biếng tan ra giữa bầu trời đêm tối: "Thời khắc giao hòa của hiện tại, tương lai và quá khứ."

"Từ ngàn xưa... Chính là ngày duy nhất mà con người có thể đấu tranh với thế giới..."
"Ngày phá vỡ định mệnh an bày."

...

Trăng đêm nay, to lớn đến kỳ lạ, sáng rực chói mắt đến mức hiên ngang. Tròn vằng vặc. Nhưng hình như, không ôn hòa.

"Cảnh đẹp nhất là đây." Sting thản nhiên cười, ngắm nhìn những tiên nhân chậm chạp xuất hiện từ bóng tối, tiến lại gần vùng sáng nơi cậu ta thống trị, giọng nghiền ngẫm: "Tôi muốn nói với các người rằng tôi vẫn không quên được các người là thần tượng của tôi 7 năm về trước đâu."

Sự tự tin và kiêu ngạo đến tự mãn dành cho chiến thắng đã được định trước- cái nét mặt vốn thuộc về Song Long những ngày đầu tiên của Đại Hội, đến ngày hôm nay, dường như lại một lần nữa trở về đến đỉnh điểm.

Tuy nhiên, đích thị là nó đấy... nhưng cũng rất khác

"Đừng nói nhảm nữa, mau chóng làm trận cuối cùng đi!" Gajeel khó chịu nhăn mày. Một đứa hai đứa, sao giọng điệu của đứa nào nghe nó cũng thèm đòn thế nhỉ?
"Bọn ta sẽ đấu một chọi một." Gray ngay lập tức đứng ra tuyên bố: "Ngươi thích ai lên trước?"

"Các người cứ lên hết một lượt luôn đi. Bị thương như vậy mà lên từng người thì nhàm chán lắm." Nhưng Sting đến nghĩ cũng không cần mà bỏ qua lời đề nghị này. Cậu liếc mắt nhìn họ một lượt, bật cười, khẽ rũ mắt, rồi nhún vai lắc đầu: "Tôi đang rất tôn trọng các người đó! Vì vậy tôi mời mấy người lên hết một lượt!"

"Tôi đã chờ mòn mỏi rồi! Tôi sẽ cho Lector thấy tôi mạnh đến mức nào!" Bạch Long đột ngột ngẩng phắt dậy, cao giọng đến mức dường như thét lớn

"Tất cả là vì Lector, tôi sẽ đánh bại tất cả mọi người ở đây!"

"1."

"Đây sẽ là bước ngoặt của thế giới."

"Được thôi! Nếu ngươi đã kiên quyết như thế..." Trước sự kiên quyết muốn chứng minh của Sting, Erza ngẩng đầu, nghiêm mặt đồng ý: "Vậy thì Sting!"
"Chúng ta sẽ là đối thủ của ngươi!"

Ánh mắt nâu sắc lại, đanh thép.

"Tôi sẽ cho các người tận mắt chứng kiến sức mạnh mà tôi đã thức tỉnh!" Sting cười, vẫn một bộ dáng hoàn toàn không để tâm tới địch thủ. Vòng xoáy ma lực với ánh sáng thần thánh tinh khiết nổi lên, xoay tròn quanh cậu, rực rỡ hơn cả trăng sáng trên cao. Nhưng rồi, khi Bạch Long ngẩng đầu... Sting không kìm được hé môi thở dốc. Sự bàng hoàng bao phủ lấy chàng trai đã không thốt ra nổi lời nào.

Bởi vì, có một luồng khí lạnh trực tiếp xộc lên từ sống lưng Sting khi cậu nhìn thấy những người đang đối mặt với mình, nhìn sâu vào những đôi mắt ấy...

Quen thuộc như vậy

Là phục bản hoàn nguyên nhất của đôi mắt đã ám ảnh cậu suốt cả kỳ Đại Hội

Bạch Long bắt đầu run rẩy

Tại sao? Tại sao cả 5 người họ... lại có vẻ mặt như vậy?
Tại sao có thể hiên ngang như vậy? Tại sao lại không có chút do dự nào cả chứ?

Tại sao lại nhìn tôi... bằng ánh mắt đó?

Đôi mắt tuy rằng rực lửa, lại tĩnh lặng như một vực sâu không đáy. Kiên định và bình thản đan xen, dữ dội nhiệt huyết cuộn lại trong sự điềm nhiên đáng ghét

Cái gì vậy? Mình... mình đã tốn bao công sức để chờ đến thời khắc này mà...

Không được lùi bước... Sting, mày không được lùi bước! Chỉ cần giơ tay ra thôi... là mày sẽ hạ được bọn họ rồi, chỉ cần giơ tay ra... những kẻ trước mắt hoàn toàn không còn sức để phản kháng nữa...

Hạ được họ... hoàn thành lời hứa của mình với tiểu thư... rồi mình sẽ được gặp lại Lector...

Đúng vậy!! Vì Lector!!

Sting bước lên một bước, chỉ một bước thôi, nhưng cậu lại có cảm giác như vừa gánh vác cả một ngọn núi tiến lên phía trước rồi vậy. 
Fairy Tail yên lặng nhìn cậu đấu tranh, hoàn toàn không có ý định sẽ bắt đầu cuộc chiến trước, hoặc là...

Họ đã không thể bắt đầu trước được rồi

Sting có biết điều này hay không? Cậu biết chứ! Nhưng trong đầu, lại có hai luồng âm thanh không ngừng đấu đá

Giờ mình rất mạnh mà!! Tình cảm của mình đối với Lector... đã khiến mình mạnh lên rất nhiều... Mình có thể thắng!

Sting lại tiến thêm một bước

"Không. Mày không thể!"

Chân cậu run rẩy

"Tao rất mạnh! Và họ đã không còn bị thương nặng như vậy rồi! Mày thấy không?!"

"Ừ, tao thấy."

"Vậy..."

"Nhưng họ sẽ chiến đấu."

"Họ sẽ chiến đấu và họ sẽ chiến thắng."

"Giống anh Natsu."

"Họ sẽ áp đảo, họ mạnh mẽ."

"Giống Charlos."

"Sting..."

"Sức mạnh của tình cảm rốt cuộc là gì?"
Mạnh mẽ

Sting cắn răng. Là gì? Là tình cảm của cậu với Lector!!

"...Thật sự sao?"

Mạnh mẽ

"..." Bạch Long run rẩy, cho đến khi hai chân của cậu không còn trụ vững được nữa, khuỵu xuống. Sting quỳ rạp, cậu gục đầu, chống hai tay trên mặt đất, chỉ cảm thấy thật hoang đường

Rõ ràng... rõ ràng ánh sáng vẫn luôn là bạn của cậu... rõ ràng ánh trăng trong vắt kia đã luôn là đồng bạn của cậu... thế nhưng tại sao hôm nay, khi ánh trăng bao phủ lấy cậu...

Cậu lại cảm thấy lạnh như vậy?

Trước cảnh tượng này, kể cả Fairy Tail cũng phải ngỡ ngàng, còn khán giả, bàng hoàng không thôi. 

Chẳng ai có thể hiểu nổi là chuyện gì đang xảy ở kia cả

Lec...tor... tôi... có một linh cảm...

Sting cắn răng, hổn hển thừa nhận: "Tôi đầu hàng..."

Những người dõi theo cậu ngây ra, hoặc bật khóc... cho đến khi tiếng thét tuyên bố vang vọng cả thủ đô
"Tân vương của Đại Hội Ma Thuật năm nay... CHÍNH LÀ FAIRY TAIL!!!"

Kết thúc rồi!

Cả Crocus bùng nổ, pháo hoa sáng rực giữa không trung. Nước mắt hòa vào tiếng cười và niềm vui chiến thắng, toàn bộ những ai theo dõi Đại Hội hân hoan cho một hội vô cùng xứng đáng. Fairy Tail đã khóc và cười rất nhiều.

"Zero!" Thế nhưng không ai trong số họ biết, thời điểm kết thúc Đại Hội Ma Thuật, chính là bắt đầu cho một ngày khác- ngày mà không phải ai cũng muốn biết đến

Trong tiếng reo hò của vùng trời nhộn nhịp, Gray tương lai mỉm cười, gỡ bỏ chiếc áo choàng trên người mình để lộ ra những vết xăm đen che kín cơ thể và một nửa khuôn mặt. Anh dang hai tay sang ngang, giọng hạnh phúc: "Chào mừng tất cả... đến với tương lai!"

_____________________________

"Công chúa! Công chúa!" Arcadias sải rộng bước chân vào căn phòng với hàng loạt các lacrima quan sát vẫn chưa kịp tắt, nhưng lại không có bóng người nào, hoang mang quay đầu: "Chẳng lẽ công chúa..."
"Đã tới đó rồi sao?!"

"..." 

"Không có thành viên nào của Fairy Tail bị loại và Sting sẽ đầu hàng." Trên dãy hành lang khẩn cấp của hoàng gia, Hisui vội vã sải rộng bước chân mà không thèm quay đầu nhìn lại, giọng nhẹ nhàng đầy kiên quyết: "Người đó đã nói trước một chuyện vượt xa dự tính của tất cả mọi người và nó đã trở thành sự thật, có phải không?"

"Tương lai đó thật sự tồn tại! Vì trận đấu sống còn của nhân loại, hãy đưa Nhật Thực 2, tức pháo Nhật Thực- lên mặt đất!!"

"Mau!!!"

___________________________

Cũng trong lúc đó...

"Jellal! Anh giải thích đi chứ? Chúng ta phải đi đâu vậy?!" Meredy tốn công đuổi theo hội trưởng của mình chạy thục mạng xuống khỏi ngọn đồi bao quanh Crocus, lao nhanh về hướng thành phố, vừa chạy vừa hét

"Thành phố! Chúng ta sẽ đến trung tâm thành phố!" Jellal vừa tăng tốc vừa thét trở lại: "Trong cả 7 năm qua, rõ ràng năng lượng giống Zeref chúng ta cảm nhận được toát ra từ cổng Nhật Thực, chỉ riêng năm nay là nó xuất hiện từ một người mà thôi!" 
"Rõ ràng là do Lucy đã bước qua nó! Cô ấy bước qua cổng Nhật Thực nên cô ấy còn lưu lại ma lực của Zeref trên người, nhưng nếu những gì cô ấy nói là thật, thì tận đêm mùng 3 cô ấy vừa tới đây đã bị chúng ta phát hiện rồi. Trong trường hợp đó, kẻ mà tôi phát hiện vào sáng mùng 3 không thể là Lucy!"

"Đó rất có thể là kẻ đã gây ra tất cả chuyện này!?" Ultear khϊếp sợ kết luận

"Đúng!" Jellal gật mạnh đầu

"Tốt, hiểu!" Meredy mở to mắt một thoáng cố tiếp nhận thông tin trong khi tăng tốc, ngẫm nghĩ không quá lâu rồi lại tiếp tục nghi hoặc: "Nhưng tại sao lại là trung tâm thành phố? Chúng ta có nên chia nhau ra tìm không?"

"Không, nhất định là ở đó!" Tuy nhiên, Jellal lại khẳng định cực kỳ dứt khoát: "Bởi vì khu vực đó là nơi duy nhất vừa có thể trông chừng Charlos vừa nhìn thấy hoàng cung!" 
"A?"

"Hả?"

Ultear và Meredy lại lần nữa sửng sốt. Tại sao chuyện này lại có liên quan đến Charlos?

"Kẻ gây ra chuyện này, đã ra tay với Charlos từ rất sớm! Tôi nghi ngờ là phải có lý do đặc biệt nào đó!" Hội trưởng của Crime Sorciece cắn răng: "Giờ thì tôi biết rồi! Cái cần phải loại bỏ là khả năng cảm nhận vị trí các thành viên của Charlos!"

"Kẻ trong bóng tối kia, rất có thể cũng là một thành viên của Fairy Tail!"

Đồng tử của Meredy co rụt lại, cô thất thanh: "Anh nói cái gì?!"

Còn Ultear, không hiểu sao lại càng ngày càng yên lặng. Thành viên của Fairy Tail, một người bất chấp tất cả để hoàn thành mục tiêu của mình...

Cựu thủ lĩnh của Thất Luyện Ngục rùng mình khi mái tóc xanh đen lướt qua trong trí nhớ

Sẽ không phải là... người mà tôi nghĩ đến chứ?

_________________________________
"Ngươi là ai?" Trong khi nhóm của Natsu đang bị bao vây bởi quân lính và nỗ lực tìm cách thoát ra bên ngoài, những người bên quân triều đình lại bỗng nhiên bị chính cái bóng của họ nuốt chửng và biến mất

"Bóng tối đang dần xâm lấn. Hiện tại... tương lai..." Và kẻ xuất hiện từ cái bóng, cười với họ: "Natsu Dragneel. Ôi, quá khứ..."

"Ta là Rogue." Người đàn ông với mái tóc chia hai màu đen trắng tuyên bố: "Ta đến từ tương lai." Hoa văn đen nhánh hoa lệ bên mặt phải của hắn, hình như cũng đang cười

"Rogue?"

"Cậu tiêu diệt binh lính..." Loki cau mày nhìn khoảng không tối đen sau lưng hắn ta, cảm thấy một điều gì đó thật không ổn: "Để cứu chúng tôi hay sao?"

"Cậu trông khác với bây giờ rất nhiều." Natsu chống hông

"Đã có nhiều chuyện xảy ra. Tôi trở về quá khứ..." Đáp lại lời cậu, Rogue nghiêng đầu: "Để khai mở cánh cổng Nhật Thực."
Thế rồi, nhóm Natsu được kể cho về hai cách để sử dụng cổng Nhật Thực. Một là để du hành thời gian và hai là để dùng làm Đại pháo Nhật Thực bắn hạ một vạn con rồng.

Quả thật là tin vui trong lúc đang bế tắc

"Tuyệt quá!"

"Nếu như vậy thì quá dễ rồi!"

Nhưng rất tiếc, Rogue tương lai lắc đầu. Mọi chuyện không đơn giản như vậy, trong tương lai nơi anh trở về, tương lai của 7 năm sau... loài rồng đã thống trị tất cả và con người gần như sắp bị diệt vong.

Cánh cổng vào 7 năm trước, cũng có nghĩa là thời điểm hiện tại, đã không thành công mở ra. Có một kẻ quyết định đóng nó lại, và vì Pháo Nhật Thực không được khởi động thành công, họ đã không thể dùng nó để tiêu diệt một vạn con rồng.

"Vì lẽ đó mà tôi xuất hiện ở đây." Rogue kết thúc câu chuyện của mình: "Để loại trừ kẻ này."
"Số phận đã định sẵn kẻ đó sẽ khép cổng Nhật Thực lại. Một định mệnh không thể đổi dời, một khi kẻ đó còn tồn tại."

"Mệt óc quá!" Rogue cứ thế, liên tục nói về định mệnh quay cuồng, và Natsu bắt đầu gắt: "Thế nói xem kẻ đó là ai nào?"

"Là cô ta." Thế là, cậu đã không phản ứng kịp: "LUCY HEARTFILIA!"

Khi cơn lốc đen thẳm lướt qua trước mặt cậu, đâm về cô gái sau lưng. Trái tim Natsu hẫng mất một nhịp

Ánh đỏ của máu chợt lóe

Nhưng... không có chuyện gì xảy ra?

"Nhất kiếm, Phá Vạn Pháp!" Bởi vì ngay thời điểm ma thuật của Rogue tương lai phóng ra, có một cái bóng nho nhỏ hiên ngang chắn ngay trước mặt cả hai Lucy, giơ tay bóp nát bóng tối ra thành cát bụi

Mái tóc bạch kim lòa xòa trên má, còn bé con cúi gằm mặt lại nhếch môi cười: "Dối trá! Thở ra câu nào là dối trá câu đó!"
Hào quang đỏ rực tỏa ra từ người cô bé đậm đặc đến mức khiến tất cả ngừng thở. Tóc và mắt đều là một màu bạc thuần khiết không chút tạp chất. Silvia bắt chéo hai tay trước ngực, ngẩng đầu, cười đến mức khinh miệt

"Rogue Cheney! Dù tương lai đã xảy ra chuyện gì..."

"Sự tồn tại của ngươi khiến ta kinh tởm!"

__________________________________

Chúc mừng các sĩ tử đã hoàn thành kỳ thi tốt đẹp! ❤

Quà cho mọi người đây và ye, ải số 1, Silvia cân team:))))

A.S

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play