Dưới ánh sáng lờ mờ, một thân ảnh cao lớn vào phòng bếp, nắm tay nàng kéo ra ngoài: "Nương tử, ra nhìn xem."
Lý Mạn nghe ra được đây là giọng của Lý Thư, trong lúc hoảng loạn, bọc táo đỏ chưa gói kỹ, táo đỏ rớt lênh lán trên bệ bếp.
Ra khỏi phòng bếp, Lý Thư kéo thẳng nàng ra sân sau, sắc trời mờ tối, Lý Ngôn và Tiểu Ngũ đang ở chuồng heo nói gì đó.
"Nương tử, ra xem chuồng heo ta xây, được không?" Lý Thư kéo Lý Mạn qua đây, cười hì hì hỏi.
Không nghĩ tới hắn xây nhanh như vậy? Chỉ một ngày, chuồng heo đã xây
xong rồi, tuy không lớn lắm, nhưng có thể che mưa che gió cho hai con
heo con, đầu thấp nhoài vào trong vách tường, nhìn hai con heo con đang
tranh thức ăn ở bên trong, ngươi ăn ta cướp, còn phát ra âm thanh rầm rì rầm rì, thật thú vị.
Thấy Lý Mạn vui vẻ, trong lòng Lý Thư không cần nói cũng biết là rất
vui, thích thú nói, "Nương tử, rất được đi, tay nghề xây của ta rất tốt, vừa rồi nói chuyện với nhị ca, chờ vào mùa thu, chúng ta có nhiều tiền
chút, sẽ giúp trong nhà xây mấy gian phòng, nàng nói xem có được không?"
Lý Mạn nghe hắn đắc ý nói liên tục, hơn phân nửa là nghe không hiểu, chỉ cố gắng tỏ ra vui vẻ, sau đó nói, "Còn chưa rửa xong bát, ta về trước." Nếu còn không đi, thì sẽ chết đuối bởi ánh mắt của Lý Ngôn mất.
"Nương tử..." Lý Thư muốn ngăn nàng, hắn còn chưa nói xong mà.
"Tam đệ." Lý Ngôn ngăn cản hắn, vỗ vỗ vai hắn, cười nói, "Cả ngày nay đệ cũng mệt rồi, tắm rồi đi ngủ đi."
"Còn chưa nói với nàng xong." Lý Thư hơi mất mát mím môi, kiên định nói, "Dù sao đệ cũng đã định, cuối năm nay nhất định phải xây cho nương tử
một gian phòng tốt hơn, bây giờ tuy phòng nàng tốt, nhưng chỉ sợ mưa
xuống sẽ dột."
"Uhm, nhất định có thể sẽ xây phòng lớn hơn." Lý Ngôn gật đầu, động viên hắn.
Lý Thư nhếch miệng cười, trong đầu mong mỏi mỹ cảnh tương lai nhiều năm sau, nhất thời cảm thấy cả người lại tràn đầy sinh lực.
Lý Ngôn cười đập nhẹ vai hắn, "Đi thôi, vào nhà."
"Uhm." Lý Thư lên tiếng, ba huynh đệ cùng nhau trở về Tây phòng.
Trong Tây phòng chỉ có một mình Lý Họa, đang ngồi trên giường, đọc sách dưới ngọn đèn.
"Tứ đệ, lần trước đệ kể một câu chuyện, còn tiếp không? Kể một chút đi." Lý Thư vội lên giường, hăng hái hỏi.
"Hử?" Lý Họa hơi giật mình, ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt, tựa như đang đắm chìm trong chuyện gì đó chưa kịp hồi phục lại tinh thần.
Lý Thư tưởng hắn đọc sách quá nhập thần, liền đi đến trước mặt hắn, gấp
gáp nói, "Là truyện tên tiểu tử kia sau này thành tướng quân đó, nghe
rất hay, đệ còn chưa kể xong đâu."
Lúc này Tiểu Ngũ cũng cởi giầy, leo lên giường, ngồi cạnh Lý Họa, ánh
mắt - nhìn hắn trông mong, nói tứ ca kể chuyện là hay nhất.
Lý Họa nhẹ nhàng cười, đặt sách xuống, nói, "Cũng gần hết rồi..."
Lý Thư và Tiểu Ngũ yên tĩnh lại, tập trung nghe khúc cuối câu chuyện đặc sắc.
Lý Ngôn thấy thế, khóe môi khẽ nhếch, hiện lên niềm vui vẻ, trong lúc Lý Họa kể chuyện sinh động, hắn nghiêng mình, ra ngoài, đi thẳng đến phòng bếp.
--
Trong phòng bếp, ngọn đèn nhỏ trên bệ bếp, tia sáng màu vàng mờ mờ ấm áp khắp phòng.
Lý Mạn còn đang rửa chén, sau khi từ chuồng heo về, nàng bắt đầu chà
bát, chà chà, giẻ rửa không ngừng chà bát, nhưng chà mãi không ngừng, mà ánh mắt của nàng có chút không đúng, dưới ngọn đèn nhỏ, có ngạc nhiên,
hoảng hốt, mắt không chớp lấy một cái.
Lý Ngôn đứng dựa vào cửa, lẳng lặng nhìn một màn này, khóe môi chứa đầy
tà tứ vui vẻ, phụ nữ mà ngây người, nhất định là có liên quan đến nam
nhân.
Chỉ là, người nam nhân này là ——
Đại ca? Tứ đệ? Hay là mình?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT