Hạ Cảnh Thuần sau khi quay xong bộ phim đầu tiên với Lâm Trạch, cô cảm thấy hình như tên này cũng không tệ, rất biết quan tâm người khác, tuy thỉnh thoảng ngứa mồm lại nói mấy câu gây ức chế nhưng chung quy vẫn khá tốt đấy chứ. Chẳng hạn như khi quay phim có mấy cảnh đánh nhau, Cảnh Thuần có thể đóng được, nhưng Lâm Trạch ở bên cạnh lại nài nỉ đạo diễn cho diễn viên đóng thế. Bộ phim đầu tiên của 2 người, rõ ràng Cảnh Thuần vai nữ phụ, Lâm Trạch vai nam chính, vậy mà khi hết phim, hai người lại được đẩy thuyền tích cực hơn cả đôi chính.
Nhưng fan của bộ phim và fan của nữ chính lại không thích điều đó, bởi vì họ cảm thấy thần tượng của họ rõ ràng là nữ chính, vậy mà lại bị lu mờ, liền tranh đấu đến cùng với fan couple của Hạ Cảnh Thuần, nhưng đấu không lại, vì fan couple lớn mạnh gấp mấy lần bọn họ, sức chiến đấu không thể tưởng tượng.
Hạ Cảnh Thuần vốn lúc đầu không để ý lắm đến cái nhóm đó, nhưng sau khi đóng xong bộ phim, thỉnh thoảng lại vào xem hoạt động của nhóm. Chỉ cần hai người họ ở chung là kiểu gì fan cũng soi ra được đủ kiểu, nào là bình uống nước đôi, nào là áo cùng màu, còn soi ra ánh mắt 2 người nhìn nhau.
Hạ Cảnh Thuần từ thỉnh thoảng xem, bây giờ ngày nào cũng xem hoạt động của nhóm, bất giác để ý đến Lâm Trạch nhiều hơn trước. Thậm chí có lần còn vào nhóm fan club của Lâm Trạch để xem hoạt động của anh chàng. Hạ Cảnh Thuần nghĩ chắc mình điên rồi.
Sau thành công của bộ phim kia, hai người lại được hợp tác trong một dự án điện ảnh mới, bộ phim kể về một cô nàng tiểu thư thùy mị, dịu dàng, kín đáo, trầm lắng. Cuộc sống vốn đang bình lặng cứ thế trôi qua, đột nhiên cậu bạn học cùng cấp 3 mà cô gái từng thích xuất hiện sau hơn 5 năm không gặp kể từ ngày tốt nghiệp. Cô gái đến bây giờ vẫn còn tình cảm với chàng trai này, mà chàng trai này năm xưa cũng có tình cảm với cô bạn này. Hai người một lần nữa tìm hiểu nhau, cho nhau một cơ hội, rồi tiến tới với nhau. Thế nhưng, khi tình cảm đang đẹp, cô gái phát hiện mình bị bệnh, bệnh khó chữa, cô gái muốn đẩy chàng trai ra xa mình, không muốn liên lụy, nhưng chàng trai biết chuyện, vẫn luôn ở bên, không rời xa. Cuối cùng cô gái không qua khỏi, chàng trai trong tâm đã chết lặng, cảnh cuối cùng là anh đứng trên một vách đá nhìn xuống biển.
Đọc xong kịch bản, Hạ Cảnh Thuần đen mặt, hình tượng của cô gái này trong truyện trái ngược hẳn với cô, lại còn phải đội tóc giả để đóng vai. Nói thế, nhưng khi đóng thật, Hạ Cảnh Thuần lại rất nhập tâm, nhập tâm sâu là đằng khác, hai người đóng cảnh yêu đương cũng rất thật, đến mức đạo diễn tưởng 2 người này là người yêu. Đến cảnh cuối, khi cô gái chết, cả phim trường lặng thinh, bởi vì Lâm Trạch khóc, mà trong kịch bản vốn không có cảnh này, có vài người trong phim trường cũng khóc. Hạ Cảnh Thuần vốn đang đóng cảnh đã chết, nhưng ở góc máy quay không quay đến, nước mắt cũng chảy xuống.
Đạo diễn mãi mới định thần lại được, hô cut, Lâm Trạch còn vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc. Khi được hỏi, lúc đó anh đã nghĩ đến chuyện gì mà có thể nhập tâm sâu như thế? Lâm Trạch nói là "vì tôi nghĩ đến người con gái tôi yêu, tôi sợ." Nói xong câu đó, liếc mắt sang Hạ Cảnh Thuần, Hạ Cảnh Thuần kinh ngạc nhìn anh.
Bộ phim đó của hai người phải nói là cực kì thành công, lấy đi biết bao nhiêu nước mắt của khán giả. Không chỉ fan only mà fan couple của hai người cũng tăng vụt chỉ trong một đêm. Hai người được gọi là "couple quốc dân", chỉ đợi mỗi chính chủ thừa nhận thôi.
Hạ Cảnh Thuần nhiều khi không hiểu được mình rốt cuộc là làm sao, bây giờ mỗi lần nhìn thấy Lâm Trạch là lại nhớ đến ánh mắt của anh trong buổi phỏng vấn, rồi cả lúc anh khóc, cả người cô lại căng thẳng hẳn lên.
Lâm Trạch hỏi cô, có phải khi đóng cảnh trong bệnh viện, cô cũng khóc đúng không. Lúc nhân vật cô đóng đáng ra đã chết rồi, máy quay quay đến cảnh chàng trai đang đau khổ bên ngoài, ở trong cô cũng rơi nước mắt đúng không.
Lâm Trạch nhìn thấy rồi. Anh nghiêm túc hỏi cô "em cũng có tình cảm với anh đúng không?". Bình thường Lâm Trạch rất ngả ngớn, hay đùa giỡn nhưng lúc này mặt anh lại vô cùng nghiêm túc. Hạ Cảnh Thuần bối rối, không trả lời, quay đi. Lâm Trạch kéo tay cô lại, ôm cô vào lòng, Hạ cảnh Thuần không đẩy anh ra, vòng tay này ấm áp quá, cô không thể cưỡng lại nổi mà đẩy anh ra, chỉ nói nhẹ nhàng một câu "bây giờ tôi không thể trả lời ngay cho anh được". Vòng tay Lâm Trạch lỏng dần, Hạ Cảnh Thuần quay người đi. Cô vừa mới nói cái gì, cô cũng không biết, cô bối rối, rồi đột nhiên cô quay đầu lại, thấy bóng lưng của Lâm Trạch, cô rõ ràng cũng có tình cảm với anh mà, tại sao lại nói thế. Cô cứ nhìn bóng lưng kia chằm chằm, nỗi đau khó tả dâng lên, bóng lưng ấy cô đơn quá, bây giờ cô rất muốn tiến đến ôm. Cho đến khi bóng lưng kia đi khuất khỏi tầm mắt mình, cô mới hoảng hốt đuổi theo. Cô thở phào, đã bắt kịp bóng lưng ấy, liền nhào đến ôm từ đằng sau. Cô đã hiểu, mình muốn gì. Lâm Trạch cũng sửng sốt, cứ để Hạ cảnh Thuần ôm mình, tận hưởng cảm giác hạnh phúc trong lòng mà biết bao lâu nay anh đã chờ đợi.
Rồi mới từ từ quay lại, ôm cô vào lòng. Hai người không ai nói một lời nào, nhưng đều đã hiểu hết. Mãi một lúc sau, Hạ Cảnh Thuần mới nói khẽ. "Em thích anh!".
Hội đẩy thuyền của hai người lại một lần nữa bùng nổ, chỉ chờ ngày được phát thiệp cưới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT