Sống với bố mẹ Nhã Hi cũng đã hơn 10 năm, đương nhiên Cố Minh hiểu họ là người như thế nào. Nhưng "kẻ có mưu đồ bất chính" mà bố vừa nhắc đến là ai? Cố Minh đem điều mình thắc mắc ra hỏi bố.

Triệu Mục Kim thở dài.

"Kì thực là bố cũng không biết, bố con chỉ nói đến thế thôi. Còn một chuyện nữa, cái này là điều bố đã muốn nói với con từ lâu rồi, nhưng mà chưa tìm được lí do thích hợp để mà nói ra."

Cố Minh im lặng, chờ đợi điều bố sắp nói.

"Công ty giải trí Diêu Minh đứng tên con."

Cố Minh sững sờ, kinh ngạc.

"Tại sao lại đứng tên con? Công ty là của bố mà."

"Được rồi, bình tĩnh, nghe bố giải thích đã. Thực ra năm đó khi thu mua Minh Quang, bố đã suy nghĩ, đây là sản nghiệp cả đời của bố con, nên nếu như người cuối cùng được tiếp quản nó thì phải là con hoặc là Gia Kiệt. Tập đoàn sau đó làm ăn phát triển, bố thực hiện điều mong muốn của cả hai người, đó là đầu tư vào giới giải trí. Thế nhưng, bây giờ cái gì cũng thay đổi, giới giải trí cũng thế, 5, 10 năm, cũng không như xưa nữa. Bố nghĩ, để người trẻ các con làm sẽ thích hợp hơn, vậy nên bố đã Diêu Minh đứng tên con. Còn về Minh Quang, giờ cũng đã là một phần của Kim Nhã, bố định để cho Gia Kiệt."

Trong lòng Cố Minh bây giờ một câu khó mà diễn tả được.

"Bố, bố đã nhận nuôi con rồi, thực ra bố không nhất thiết phải làm như thế."



Triệu Mục Kim chỉ lắc đầu. Cố Minh nói tiếp.

"Hơn nữa bây giờ, anh Gia Kiệt cũng đã có sự nghiệp riêng rồi..."

Cố Minh chưa nói hết, Triệu Mục Kim đã cắt ngang vội vàng.

"Con đã tìm được Gia Kiệt rồi?"

"Vâng, con gặp lúc sang Anh, anh ấy bây giờ là một thợ bánh ngọt nổi tiếng, đã mở nhiều chuỗi cửa hàng ở Anh."

Triệu Mục Kim chỉ cảm thán một câu.

" Đúng là con của Cố Quang, ai cũng có tài, bố con mà biết được, chắc sẽ vui lắm."

"Bố cũng đã nhận anh ấy là con nuôi. Vậy tại sao bố không hỏi bao nhiêu năm qua, anh Gia Kiệt không về thăm nhà?"

"Bố biết chứ."

Rồi ông cười, nụ cười hiền hòa khác hẳn với phong thái của 1 vị lãnh đạo thường ngày. Ông vỗ vai Cố Minh rồi đi lên nhà. Nhã Hi nấp ở chân cầu thang, thấy bố định đi lên tầng, vội vàng chạy lên trước. Nước mắt không biết đã chảy từ bao giờ, ướt cả khuôn mặt. Bố, bố thật sự quá vĩ đại.



Buổi chiều sau khi đưa Nhã Hi và Lưu Tinh ra sân bay, trở về nhà, Cố Minh đã có một kế hoạch mới. Anh muốn tìm tung tích của Ngô Phi, thế nhưng lại chẳng tìm được bất cứ manh mối gì về nơi ở của người đó, chỉ biết rằng người này trước đây từng là trưởng phòng kinh doanh của Kim Nhã, mà lúc đó mới 30, tuổi trẻ tài cao, nhưng không biết tại sao lại từ chức. Và quan trọng là tại sao mỗi năm đến ngày giỗ bố mẹ Cố Minh, lại mang hoa đến. Họ rốt cuộc có quan hệ gì?

Hơn nữa 2 tháng trước khi điều tra, anh đều cảm giác là có người cản trở, có người muốn ngăn anh tìm hiểu chân tướng. Chính vì thế, thay vì tiếp tục tốn công vô ích, kế hoạch của Cố Minh tạm thời là "án binh bất động".

Việc trước mắt là phải tìm ra Ngô Phi, nhưng không có manh mối, vậy chỉ có thể chờ đợi. Đến ngày giỗ của bố mẹ, kiểu gì ông ta cũng sẽ xuất hiện.

Trong nửa năm Cố Minh không quá lo lắng nhiều về việc vụ tai nạn, nên có nhiều thời gian yêu đương và lo công việc, mà Nhã Hi cũng chẳng nhắc gì về việc đó, trong lòng Cố Minh chắc đã sớm an bài.

Bây giờ cứ một tháng, Cố Minh lại sang Anh một lần, mỗi lần đi từ 5 ngày đến 1 tuần. Mà mỗi lần sang đều bám Nhã Hi, lúc nào cũng hôn hôn, ôm ôm. Thậm chí có nhiều lần còn đòi đút ăn cho. Nhã Hi cảm thấy bây giờ Cố Minh hệt như một đứa trẻ. Nào là làm nũng, lại bám người, đi ngủ cũng ôm, rất thích xoa đầu. Nhã Hi thầm cảm thán "có phải đàn ông lí trí yêu đương vào đều như thế không".

Rất nhanh đã đến hè, Nhã Hi cũng được nghỉ ở trường, tạm thời xin nghỉ làm ở chỗ Cố Gia Kiệt. Cô trở về nhà.

Nhưng Cố Minh cũng lạ, khi còn yêu xa thì lưu luyến không rời, đến lúc người ta về nước thì lại bận chạy đôn chạy đáo công việc. Cố Minh cũng ngủ đông đã lâu, giờ vươn vai dậy. Bố mẹ anh giỗ vào tháng 7. Lần này đến ngày, Nhã Hi muốn đi cùng anh. Cô muốn ra mắt bố mẹ Cố Minh.

Đương nhiên Cố Minh sẽ không phản đối việc này, còn kể cho cô nghe kế hoạch để tìm Ngô Phi của mình.

Trước ngày giỗ một ngày, anh đã vào nghĩa trang, đúng như dự đoán, Ngô Phi năm nay lại đến.

P/S :" Có phải nhiều khi bạn sẽ cảm thấy rõ ràng là bản thân rất yếu đuối, rất dễ khóc, thế nhưng lại sợ người ta nhìn thấy mình khóc, sợ người ta nhìn thấy mình yếu đuối. Con người thường sợ người khác thấy điểm yếu của mình. Nhưng những lúc như thế, đừng cố gồng gánh, bởi càng gồng gánh sẽ càng đau."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play