Phải! Bởi vì là chị em nên không thể nào đến với nhau, bởi vì là chị em nên tuyệt đối không thể có loại tình cảm nghịch thiên này. Tô Tình nhếch môi, là chị em nên Tô Tình không có quyền được yêu thương Tô Ngạn. Đúng! Nhưng còn Hoài An. Tại sao không phải ai khác mà nhất định phải là Lương Hoài An?
" Vậy tại sao không là ai khác, mà phải là Lương Hoài An? Tại sao người chị yêu không phải là bất cứ ai mà phải là Lương Hoài An?"
Tô Tình? Vốn dĩ đó không phải là điều mọi người muốn. Chưa bao giờ đặt mình vào vị trí của người khác, thử hỏi làm sao hiểu được cảm giác của họ? Tô Tình và Tô Ngạn hai người đã định sẵn không thể đến với nhau, vậy tại sao em không chấp nhận Hoài An đã là của Tô Ngạn?
" Tại vì em ấy yêu tôi!" Tô Ngạn siết chặt lòng bàn tay, từng chữ từng chữ nghiến răng phát ra như một tiếng thét khẳng định Lương Hoài An suốt đời này chính là của Tô Ngạn cô
" Nhưng em ấy là của tôi!!!" Tô Tình hét lớn, rõ ràng Lương Hoài An đã từng của Tô Tình. Đến cuối cùng không giữ được em, đến cuối cùng em lại lựa chọn bên cạnh chị mình, đến cuối cùng Tô Tình mất hết tất cả... Tô Tình. Mày tệ lắm. Mày đánh mất mọi thứ rồi....
" Em ấy đã từng là của em. Em đừng quên bản thân em đã bỏ rơi em ấy như thế nào, đừng quên em làm tổn thương em ấy nhiều ra sao. Tô Tình. Tôi nhắc cho em nhớ, Lương Hoài An là để yêu thương, Tô Ngạn tôi sẽ không tha cho bất cứ ai làm em ấy tổn thương, kể cả em"
Tô Ngạn xoay người, bỏ tay vào túi quần, lê đôi chân nặng trĩu bước về phía có ánh sáng mập mờ. Tô Tình đứng đấy, nhìn theo bóng lưng dần khuất hẳn phía cuối con đường. Mười năm trước vẫn là cảnh tượng này, mười năm sau cũng ở khung cảnh quen thuộc này. Nhưng người thì không còn như xưa, tình cảm cũng chẳng còn trong sáng như của những đứa trẻ khi ấy. Tô Ngạn, Tô Tình. Nếu không dành cho nhau loại tình cảm nghịch thiên ấy, có phải mọi chuyện sẽ khác? Đúng không....
" Lương Hoài An. Em có thể đừng tổn thương vì hai người đó không?"
Hoài An quay sang nhìn Tống Di. Thực ra, cuộc trò chuyện vừa rồi của Tô Ngạn và Tô Tình, em đều nghe không bỏ một chút gì cả. bằng một cách nào đó, bằng ngôn từ mà Tô Ngạn hay Tô Tinh thốt ra đều như một mũi kim sắt nhọn hướng thẳng tim em mà ghim vào, một chút rồi lại một chút. Càng lúc càng sâu hơn, càng đau đớn mà dằn vặt hơn...
Em cười nhạt. Nụ cười vô hồn đến ngây dại. Là quá khứ vẫn mãi đeo bám hay thực tại chưa một giây nào buông tha quá khứ. Tô Tình. Tô Ngạn. Hoài An. Sợi dây siết chặt quan hệ ba người bao giờ mới gỡ bỏ khuất mắt, bao giờ mới thôi vương vấn tơ tình?
" Đi đâu cũng được, em không muốn về nhà" Hoài An khẽ nhắm mắt, dòng nước mắt nóng lăn dài trên má em. Thử nói nếu ở trong hoàn cảnh của em, ai có đủ sức chịu đựng để đối mặt với những điều đang diễn ra?