Chơi đủ rồi thì phải bắt tay vào làm việc.

Với tư cách là người phụ trách buổi triển lãm nên không có chuyện Trình Mẫn có thể thư thả, vì vậy mấy chuyện tình cảm kia cứ tạm thời để sang một bên đã.

Sau đó vì bận rộn suốt cả ngày nên rốt cuộc chẳng có thời gian cầm điện thoại.Buổi tối trước khi rời khỏi Hạ Môn, rốt cuộc Trình Mẫn đã có thể nghỉ ngơi thoải mái.

Lúc cô làm việc thường không quan tâm đến những chuyện ngoài lề nên chuyện giữa cô và Lục Hạo Nam cũng không ngoại lệ.Trình Mẫn tắm nước nóng xong thì đứng trước gương lau khô mái tóc ướt nhẹp.

Lau một hồi, qua tầng hơi nước bám trên mặt gương cô như nhìn thấy một hình bóng mờ mờ ảo ảo khác làm cô nhớ tới cảnh tượng anh chải tóc cho mình ngày đó.Lúc này, Trình Mẫn – người luôn thiếu sót trong chuyện tình cảm mới nhớ ra rằng vì công việc mà cô đã bỏ quên anh mấy ngày nay.

Vất vả lắm cô mới nghĩ ra cách cúi đầu, hơn nữa cũng sắp có hiệu quả rồi nên không thể công dã tràng như vậy được.Trình Mẫn suy đi nghĩ lại mãi, những ý tưởng cứ không ngừng hiện lên trong đầu nên nhất thời không biết nên quyết định thế nào.Cô nghĩ dù gì ngày mai cũng về Bắc Kinh rồi, đến lúc đó cô sẽ dùng chút thủ đoạn nhỏ dụ dỗ anh lên giường, như vậy là có thể giải quyết được một phần rồi, còn lại thì sau này hẵng nói.Chẳng qua cô biết đây không phải là một cách hay.

Lỡ như cô biểu hiện tùy tiện như thế rồi để anh hiểu lầm là cô chỉ muốn vui đùa mà không có ý nghĩ nghiêm túc thì không ổn chút nào.Cho nên cô sẽ thăm dò thái độ của anh trước rồi mới quyết định.Trình Mẫn treo khăn lông lên và ra khỏi phòng tắm, lấy điện thoại ra khỏi đống quần áo bừa bộn rồi tìm tên anh trong mấy khung đối thoại.Trong lòng cô lại chê hình đại diện của anh không đáng yêu như mọi lần.

Nhưng khác với trước đây chính là sau khi chê xong thì cô nghĩ lần này quay về sẽ bắt anh đổi ảnh tình nhân, tốt nhất là ảnh cậu bé bút chì.Ý nghĩ này vừa nảy ra khiến Trình Mẫn càng cảm thấy vui vẻ hơn.

Không thể không nói cô đúng là xấu xa mà.Cô không biết nên bắt chuyện như thế nào, dù gì đã mấy ngày không liên lạc rồi cộng thêm chiến tranh lạnh lâu như thế nữa nên cô thấy không quen lắm.

Cô nghĩ nếu như không đánh chữ được thì dùng biểu tượng cảm xúc đi nên cô chọn vài biểu tượng tình yêu rồi gửi đi.Cô đếm đếm thấy đã gửi khoảng bảy tám cái.

Cô cảm thấy hẳn là đủ rồi nên nhấn thoát khỏi khung đối thoại.Đúng lúc này, Tiểu Từ nhấn chuông cửa mời Trình Mẫn sang đó chơi và đi ăn khuya với mọi người.

Bản thân Trình Mẫn là một người hướng ngoại nên dĩ nhiên sẽ không từ chối nên lập tức nói cười vui vẻ đi tới phòng của Tiểu Từ.Tất cả đồng nghiệp đều đang ở đây.

Mọi người bàn với nhau nên ăn gì rồi cuối cùng quyết định chọn bữa ăn kinh điển – trà sữa và BBQ.

Trong lúc đợi thức ăn khuya tới, mọi người có chơi hai trò chơi nhưng sau đó lại cảm thấy chán.

Cũng may, không biết Tiểu Từ lấy bộ bài poker ở đâu ra nên cả đám người ăn không ngồi rồi lập tức xúm vào chơi.Kỹ thuật chơi đấu địa chủ của Trình Mẫn rất tốt nên mọi người cứ thua liên tục.Tiểu Từ cười trêu cô: “Chị Mẫn, số gì mà may thế?”Trình Mẫn vô cùng đắc ý: “Hâm mộ không, ghen tị không?”Một đồng nghiệp khá nhỏ tuổi thở dài một hơi: “Hôm nay Khổng phu tử của em chuyển nhà nên đã định là sẽ thua rồi.”Trình Mẫn cười híp mắt an ủi cô nàng: “Đời người thì phải có lên có xuống chứ, bình thường mà.”Mọi người chơi đến hăng say, trong phòng tràn ngập tiếng cười nói.Bọn họ còn mua bia, sau khi uống vài lon, Tiểu Từ bị Trình Mẫn đả kích đến khóc không thành tiếng lập tức cao giọng hát bài ≪Love Will Win≫.

Trình Mẫn nhìn hai gò má đỏ bừng của cậu cùng với bước chân loạng choạng là biết cậu đã say rồi nên bảo một đồng nghiệp nam khác đỡ cậu về phòng nghỉ ngơi.Đến khoảng một giờ sáng thì gần như đã giải quyết xong hết đống đồ ăn trên bàn rồi.

Trình Mẫn thu dọn sạch sẽ xong thì về phòng mình ngủ.

Cô chỉ uống có mấy ly bia và một ly trà sữa nên không say lắm.Trình Mẫn rửa mặt xong thì tắt đèn lên giường nằm, cũng không biết đang nghĩ gì.Cô nhắm mắt lại, thử chìm vào giấc ngủ nhưng làm thế nào cũng không thể tiến vào mộng đẹp.Lặn qua lộn lại chừng nửa tiếng, cô bèn vén góc chăn lên tìm điện thoại của mình.

Một luồng sáng nhỏ đột ngột xuất hiện giữa không gian tối tăm không thấy rõ năm ngón tay trông vô cùng lạc lõng.Tin nhắn cô gửi ban nãy anh vẫn chưa trả lời.Nỗi uất ức bỗng dưng xông lên não, đến cuối cùng cô vẫn không giữ nổi lý trí.

Có lẽ chỉ vào những đêm khuya như thế này mới có thể bộc lộ cảm xúc thật, nhưng bất luận như thế nào thì cô cũng đã có quyết định của mình.

Cô nhấn vào phím trò chuyện video, nhấn mạnh như thể có thâm cừu đại hận gì với nó vậy.Tiếng “tút tút” kéo dài một lúc lâu rồi yên tĩnh trở lại.Trình Mẫn ném điện thoại sang bên cạnh rồi vùi đầu vào chăn.

Cô thề nếu cô còn chủ động tìm anh nữa thì cô chính là con heo ngu ngốc nhất trên đời này.Sáng hôm sau, Trình Mẫn buồn bã lên đường trở về.

Lúc chờ lên máy bay rất chán nên cô lại không kìm được mà bắt đầu suy nghĩ bậy bạ.Chuyện tối qua cô vẫn nhớ rất rõ ràng vì nó cứ lặp đi lặp lại trong đầu.

Thậm chí trong một phút xúc động cô đã định sẽ không quay về Bắc Kinh nữa mà xin nghỉ phép để về Hồng Kông một mình.

Không, tốt nhất là tới Hồng Kông, Macau và Đài Loan du lịch một chuyến, sẵn tiện nghía xem có gặp được đóa hoa đào nào không, đến lúc đó cho anh tức chết luôn.Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ vẫn phải trở về.Trình Mẫn ép mình dời sự chú ý đi chứ không người tức chết trước là cô mới phải.

Vì để giảm bớt sự buồn bực trong lòng, cô bèn đăng một trạng thái không có nội dung gì ngoài mấy túi biểu tượng cảm xúc “đàn ông đều là yêu tinh hại người” lên Weibo.

Làm xong cô mới thấy thoải mái hơn một chút.Cô quay lại WeChat, mở vòng bạn bè lên, nhìn thấy vòng tròn nhỏ năm màu đang chuyển động, trên đó là hai vòng bạn bè do Lục Ánh Lam và Mạnh Uyển Nghiên phát.Chỉ nhìn lướt qua mấy đóa hoa hồng và đủ loại khinh khí cầu thôi cũng đã cảm nhận được niềm hạnh phúc và vui sướng rồi.Mạnh Uyển Nghiên phát cả đống ảnh chụp chung với bạn bè lên.

Cô ấy vốn đã xinh đẹp nên dù sóng vai với ai cũng đều trở thành tiêu điểm.

Trong hình, cô ấy mặc một chiếc váy lụa trắng lệch vai, ánh mắt sáng lấp lánh, bên môi nở một nụ cười mỉm, trông rất giống một người đang hạnh phúc.Trình Mẫn lướt xem bình luận bên dưới thì thấy Lục Ánh Lam viết: “Tiểu Mạnh, từ giờ cậu chính là người nhà của mình rồi.”Trình Mẫn vừa thấy câu này thì động tác tay liền khựng lại, cô xem lại tất cả những tấm hình mà họ vừa đăng một lần nữa như muốn tìm ra dấu vết gì từ trong đó.

Đáng tiếc là cô đã xem đi xem lại cả buổi nhưng vẫn không nhìn ra được có gì khác thường.Bỗng một chất giọng lạnh băng truyền qua loa nhắc nhở đã đến giờ lên máy bay, Tiểu Từ cũng bước tới giục cô.Trái tim của Trình Mẫn đang treo lơ lửng nên một hồi lâu sau mới phản ứng lại được.Một lúc sau cô mới tỉnh mộng đồng thời thu xếp lại toàn bộ suy nghĩ.

Cô tạm thuyết phục mình, thậm chí còn cười thầm sao mình giống bị bệnh thần kinh quá.

Cứ lo được lo mất thì còn là cô sao?Nhưng dù cô đã cho rằng chuyện vừa nãy không thể xảy ra được thì vẫn không có cách nào yên tâm được, đến nỗi sách mà cô cũng cầm ngược.Tiểu Từ thấy cô thất thần thì thấp giọng nhắc nhở một câu, bấy giờ cô mới gắng gượng quay trở lại trạng thái bình thường.Sau đó, Trình Mẫn cố gắng vứt bỏ hết mọi phiền não ra khỏi đầu, ít nhất trong ba tiếng này hãy quên những chuyện không vui kia đi để tập trung đọc sách.Nhưng mới đọc được có mấy trang thì luồng suy nghĩ lại đi chệch hướng nữa.Chuyến bay này không ổn định lắm, vì dòng khí lưu nên cứ lắc tới lắc lui, lần xóc nảy mạnh nhất còn khiến quyển sách trên tay Trình Mẫn rơi xuống sàn.Cô khom người nhặt lên và tình cờ phát hiện có một góc giấy trắng thò ra ngoài.Trình Mẫn tiện tay lật tới trang đó, chỉ thấy có một tờ giấy ghi chú kẹp ở giữa sách nhưng chữ trên đó không phải của cô, chỉ có điều cô rất quen thuộc với nét chữ này.Trên trang đó, có một câu được cô dùng bút dạ quang tô lên để làm dấu, đó là “Có một điều khá tế nhị đó là trong bốn nữ tiểu thuyết gia vĩ đại Jane Austen, Emily Brontë, Charlotte Brontë và George Eliot [*] đều không ai có con, thậm chí hai trong số đó còn chưa bao giờ lập gia đình.”[*] Cả bốn người đều là những nữ tiểu thuyết gia người Anh nổi tiếng vào đầu thế kỷ 19.

Các tác phẩm nổi bật: Jane Austen (Kiêu Hãnh và Định Kiến), Emily Brontë (Đồi Gió Hú), Charlotte Brontë (Jane Eyre) và George Eliot (Cuộc Trung Chuyển).Trong sách, nét chữ của cô có vẻ non nớt hơn so với bây giờ.

Cô viết thế này: “Hôn nhân là một chế độ bốc lột mà không được cân nhắc kỹ càng và hành vi sinh sản được tiến hành bởi ham muốn sinh sản thấp nhất sẽ mang lại đau khổ cho phụ nữ và thế hệ sau.

Một người phụ nữ có trách nhiệm với bản thân thì nên suy nghĩ thật kỹ về hôn nhân và sinh sản, đồng thời phải cố gắng hơn để thực hiện được điều này.”Còn trên tờ giấy ghi chú thì viết ngắn gọn hơn: “Mẫn Mẫn, anh hy vọng em có thể sống cuộc sống mà em muốn khi ở bên cạnh anh.”Trình Mẫn nhìn chằm chằm mấy chữ đó một lúc lâu mà vẫn không dời mắt đi được.

Mãi đến khi mắt hoa cả lên cô mới bừng tỉnh.Anh chính là người như thế, luôn rất giỏi che giấu bản thân khiến cô phải dốc lòng mới tìm ra được.

Nhưng mà không ngờ giữa bọn họ lại có nhiều sự trùng hợp như thế.

Lần nào cũng vậy, bất kể cô có đi tới đâu cũng có thể nhìn thấy anh.Nếu như trên đời này thật sự có cái gọi là duyên phận thì những lời ấy hẳn là để chỉ cô và anh.Trình Mẫn che giấu vẻ thất thố của mình, lén lau khóe mắt ướt át.Được rồi, cô sẽ tạm làm con heo ngu ngốc nhất trên đời vậy.***Anh Lục: Uống rượu là hỏng chuyện… Tôi thức dậy mới phát hiện lời mời gọi video của vợ nhưng bây giờ lại không tìm được người, có hơi đau đầu..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play