" Vĩ điệp chờ lãng tình
Ngàn năm trong vô vọng
Tự như ta đợi nàng
Vạn kiếp hóa hư vô"

Dương An Phong cuối thấp người nhìn khuôn mặt nữ nhân đang sau nồng giấc mộng kia không khỏi mỉm cười nhẹ. Hắn thích nhất là lúc Di Tuệ ngủ, không ồn ào, không nghịch ngợm, dịu dàng nép mình mà ngủ. Trải qua nhiều chuyện, tình cảm trong tâm can lại càng thêm sâu nặng, không khoa trương, không náo nhiệt, chỉ mong có thể cùng nàng răng long đầu bạc, vĩnh kết đồng tâm.

Trời đã vào tiết đông, mang cái se lạnh vào cỏi lòng của người ta. Nhân gian trở nên yên bình đến lạ, không chết chóc, không thương tâm. Dương An Phong nhân lúc quận chúa ngủ say, đã đi đến Hàn Dương tìm một người.

" Dương An Phong, ngươi đến tìm ta có việc gì?" Nữ nhân kia tay cầm cây quạt nhỏ nhìn ngắm bức tranh sơn thủy kia lên tiếng " Không phải đang sống rất tốt bên cạnh Vương Đi Tuệ sao?"

" Ta muốn hỏi ngươi một chuyện! Linh Lung Hoa là ngươi đã mang đi?"

" Phải thì sao? Không phải thì sao? Thiên Tâm ta làm gì cần đến ngươi quản sao?" Dực Thiên Tâm đưa mắt sang nhìn Dương An Phong. Cũng đúng, Linh Lung Hoa chỉ có mình Thiên Tâm có thể trồng được, cũng chỉ mình cô có thể hái được. Nhưng cô không có hái nó đi, rốt cuộc là ai có thể làm được chuyện ấy?

" Ta không quản cô, nhưng Lung Linh Hoa biến mất, nếu đồn ra ngoài sẽ thực sự gây họa lớn, ta thân là cận thần của Hoàng Thượng, không thể không quản" An Phong thở dài một tiếng, ánh mắt có phần sầu muộn.

Lung Linh Hoa cũng giống như Lãng Tình Hoa, một chức tạp niệm cũng không thể nhiễm, đó là loài hoa có linh thức, nếu không may rơi vào tay gian tà, mức độ nguy hiểm sẽ không hề nhẹ.

" Kẻ nào to gan dám mang Lung Linh Hoa đi, thật không xem Thiên Tâm ta ra cái gì mà! Được rồi, lần này ta sẽ giúp ngươi tìm lại Lung Linh Hoa."

Dực Thiên Tâm lấy trong người ra một lọ thuốc nhỏ đưa cho Dương An Phong " Nghe nói ngươi còn đang bị thương nặng, đây là dược thảo, mang về thoa lên vết thương, còn nữa... Vương quận chúa đó biết ngươi đến tìm ta sẽ không hay đâu."

" Đa tạ. Cáo từ"

Sau khi Dương An Phong rời đi. Thiên Tâm vẫn ngồi ở vị trí đó, nhâm nhi tách trà hoa cúc trên tay trầm tư suy nghĩ. Trải qua nhiều năm, hình như chỉ có cô là người thay đổi. Lớn lên cùng Dương An Phong, xuất đạo cùng Dương An Phong, cuối cùng người thay đổi lớn nhất lại chính là bản thân cô.

" Sư phụ, con động tâm là sai rồi sao?"

Hoàng cung khó khăn lắm mới lấy lại được sự yên bình như thế, Di Tuệ cũng đã lâu rồi không có được giấc ngủ ngon lành như vậy, mở mắt dậy đã là giờ cơm trưa, cung nữ năm lần bảy lượt đến gọi quận chúa dậy cũng không thấy phản hồi gì cả. Đợi đến Dương An Phong trở về thì mới chịu ngồi dậy chuẩn bị dùng bữa.

" Dương An Phong!"

" Quận chúa, thần lại làm gì sai sao?"

Dương An Phong đang ăn cũng phải buông đũa, nhíu mắt nhìn Vương Di Tuệ khó hiểu. Càng lúc càng cảm thấy Vương Di Tuệ bị chiều đến hư rồi!

" Bổn quận chúa muốn ăn kẹo gòn"

" Kẹo gòn? Hoàng cung làm gì có kẹo gòn cho nàng ăn!" Dương An Phong ngạc nhiên với lời đề nghị của Di Tuệ. Trước nay quận chúa không hề thích đồ ngọt, đột nhiên hôm nay lại đòi ăn kẹo gòn, có phải lại muốn bày trò nghịch ngợm nữa rồi không?

" Thì ra ngoài thành mua! Bổn quận chúa muốn đi. Phong a~, dắt ta đi" Di Tuệ nũng nịu lay tay y phục của hắn mà nài nỉ, "nghe nói hôm nay ngoại thành có hội Hoa Điển, ta cũng muốn đi xem sao"

" Không được, Hoàng Thượng vẫn còn đang có rất nhiều chuyện phải xử lý, muội đừng gây chuyện nữa"

" Dương An Phong. Tỷ có tin ta giết chết tỷ không?" Nàng cau mày, trừng mắt nhìn Dương An Phong.

Dương An Phong nhếch môi, đưa ra trước mặt Di Tuệ thanh kiếm Hoàng Thượng ngự ban " Xin mời người quận chúa. Đây là bảo kiếm Hoàng Thượng ngự ban, còn được chết dưới tay thê tử của mình thì thật là vinh hạnh!"

" Tỷ đừng có thách thức ta! Vương Di Tuệ ta nói được làm được đấy!"

Dương An Phong nheo một bên mắt lại, một bước dùng tay kéo người Di Tuệ sát người mình nói nhỏ " Có phải ta chiều quận chúa quá nên quận chúa hư rồi đúng không?"

—————————

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play