Mùi hương ấy sọc vào mũi Di Tuệ quận chúa như một ngọn gió đưa nàng vào một nơi tựa tiên cảnh thật đẹp. Nơi đó có những cánh đồng bất tận, có những chú đom đóm nhỏ dẫn lối nàng đến một khu rừng nàng đi và nàng đã nhìn thấy một ngôi nhà tranh, nàng nghe được âm thanh cười đùa của những người trong ngôi nhà ấy. Nàng nhắm khẽ đôi mắt, lắng nghe những ngọn gió yên bình mang theo tiếng gọi của Dương An Phong đến bên cạnh nàng.... Nàng dần rồi... Không nghe thấy gì nữa....

Sáng hôm sau, khi mặt trên đã lên đến đỉnh núi phía bên kia vẫn không thấy Di Tuệ nàng tỉnh dậy. Trịnh Hoài Thương vẫn không nghi ngờ gì mà tiếp tục thao binh chuẩn bị cho trận chiến khốc liệt này.

" Tướng quân, phía trước quân Mông Cổ đã kéo quân đến sát biên giới... Phía sau theo mật báo cấp báo đã thấy một đội quân lớn của triều đình đến"

" Chắc chắn là quân của Trung thân vương, ngươi mau chuẩn bị sẵn sàng chờ lệnh của ta" Tướng quân Trịnh Hoài Thương sắc mặt lạnh lùng hạ lệnh.

" Thuộc hạ tuân lệnh!"

Quân đội đấy thực sự là quân đội của Dương An Phong và Trang Thiên Dung, một người đến tìm phu nhân, một người đến vì giang sơn xả tắc. Dương An Phong khuôn mặt lạnh lùng xông thẳng vào trong doanh trại mà không hề quan tâm đến việc đại sự bên ngoài

" Di Tuệ ta biết chắc chắn nàng ở đây... Nàng mau ta đây gặp ta" Cho dù hắn có gào thét rát cổ họng cũng không thể nghe thấy được thanh âm của Di Tuệ. Nàng không bất tỉnh cũng đã bị đưa đi khỏi doanh trại

" Dương An Phong, Di Tuệ quận chúa đang ở trong phòng... Đêm qua người vì uống say nên đến giờ vẫn chưa dậy" Trịnh Hoài Thương không đành lòng nhìn thấy kẻ si tình Dương An Phong phải chịu nhiều đau khổ như thế mà buột lòng nói ra tung tích của Di Tuệ quận chúa. Nhưng chính nàng cũng không thể ngờ rằng Di Tuệ quận chúa đã sớm bị bắt đi...

" Khỏi bẩm Tướng quân, quân Mông Cổ đã bắt giữ Di Tuệ quận chúa, hiện tại bọn chúng muốn thương lượng"

" Chết tiệt! Ta liều chết với bọn chúng" Dương An Phong thực sự không thể kiểm soát cơn thịnh nộ của mình. Hắn phút chốc như hóa thành con sư tử muốn nuốt chửng cả bọn quân Mông Cổ mà cứu thoát Di Tuệ quận chúa " Người đâu chuẩn bị toàn bộ quân lính... Tiến công!"

Lúc này đây, Di Tuệ bị đưa đến một đại lao của quân Mông mà giam giữ. Tướng quân Mông cổ vì cần mạng sống của Di Tuệ mà lấy được giang sơn Vương triều nên đành giải độc để nàng sống thêm một thời gian nữa...

" Nếu như không phải ngươi còn giá trị lợi dụng, bổn tướng quân đã giết chết ngươi từ lâu rồi" Vũ Triết khó chịu nhìn Di Tuệ mà giễu cợt. Vương triều chỉ cần mà của hắn thì nhất định hắn sẽ biến nàng thành người của hắn, để nàng hầu hạ hắn

" Ta cho ngươi biết, Ta bây giờ chính là khâm phạm triều đình, ngươi nghĩ xem Hoàng Đế Vương triều vì mạng của một kẻ tử tù như ta mà giao cả giang sơn cho ngươi à... Ngươi đừng có mà mơ" Di Tuệ nhếch môi khinh bỉ những suy nghĩ ngu ngốc của hắn.

" Nhưng nếu ta có Dương An Phong... Chẳng khác nào ta có cả Vương triều, ngươi chính là người mà Dương An Phong yêu quý nhất, ta không tin Dương An Phong sẽ không đến cứu ngươi... Không vì ngươi mà phục tùng ta" Vũ Triết dường như nắm chắt nhược điểm của Dương An Phong nhưng có một điều hắn không thể ngờ đến chính là Dương An Phong một khi đã hóa thành thú hoang thì không còn là Dương An Phong bình bình đạm đạm thường ngày nữa mà chính là Dương An Phong chấp nhận giết tất cả để bảo vệ Di Tuệ quận chúa

" Có lẽ ngươi đã không tìm hiểu kỹ con người của Dương An Phong rồi nhỉ?" Di Tuệ vẫn nghênh ngang như vậy " Chỉ cần ngươi làm tổn thương đến ta.... Dù chỉ là một vết thương nhỏ... Cái giá mà ngươi phải trả cũng thật sự rất đắt đấy, nếu ngươi không tin thì ngươi có thể thử bất cứ lúc nào" Di Tuệ nàng chính là đang kích động Vũ Triết làm hại đến nàng sao?

" Ngươi không cần ở đây kích động ta... Không bao lâu nữa tối hậu thư sẽ đến tay Hoàng Đế, nói không chừng khi Hoàng Đế hai tay dâng Vương Triều cho ta... Thì ngươi cũng sẽ dâng mình cho ta để bảo toàn mạng sống"

" Di Tuệ quận chúa này không hề tham sống sợ chết... Nếu có thể thì ngươi giết chết ta như cách mà đêm qua người của ngươi đã làm với ta đấy" Di Tuệ thà chết chứ không để bàn tay dơ bẩn của hắn ta chạm vào người mình. Nàng sợ xảm giác đó...

" Ngươi đừng vênh váo như vậy với bổn tướng quân.... Ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết"

" Những kẻ sắp bại trận vẫn thường hay nói những câu như thế đấy... Vũ Triết tướng quân"

========

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play